“Ba của Diệp Vân về nước rồi, cậu ta đang ở nhà chúng ta.”
Câu nói của anh làm cho Liêu Ngữ Tịch vô cùng bất ngờ nhưng trong lòng lại có chút gì đó vương vấn trong lòng, có lẽ cuộc gọi vừa rồi chính là của người đàn ông đó, cô biết rõ ngày này rồi cũng sẽ đến nhưng tại sao lại không thể chấp nhận được, cô đã xem Diệp Vân như là đứa con trai ruột của mình rồi nên cô không đành lòng mà rời xa cậu bé, cả chuyện nếu Diệp Vân thật sự nhận lại ba của mình vậy thì đó cũng đã đến lúc phải kết thúc tất cả.
“Liệu Diệp Vân sẽ như thế nào, thằng bé lại chẳng biết chuyện mình là con nuôi, sợ rằng Diệp Vân sẽ khó chấp nhận chuyện này.”
“Tôi cũng nghĩ đến điều đó, nhưng vì an toàn của Diệp Vân nên tôi không thể nói ra chuyện thân phận của thằng bé.”
Vẻ mặt đầy thống khổ của Diệp Khuynh Xuyên đủ biết trách nhiệm và cái trọng trách anh gánh trên người nặng nề như thế nào, mặc dù anh và Thập Nhất trước đây từng mâu thuẫn nhưng cuối cùng anh lại không thể bỏ lại Thập Nhất mà nhận đứa con của anh để nuôi nấng từng ấy năm, anh cũng không đành lòng để Diệp Vân rời đi một chút nào.
“Diệp Vân… mới là người sẽ cảm thấy khó xử nhất, vì thằng bé đột ngột nhận được tin này chắc chắn sẽ rất sốc.”
“Cứ để tới đâu hay tới đó đi.”
Chiếc xe lặng lẽ chạy trên tuyến đường lớn, tuy nhiên không gian lại trở nên yên tĩnh và lạnh lẽo đến lạ thường, Liêu Ngữ Tịch đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính lòng nặng trĩu, cô mặc dù không biết Diệp Khuynh Xuyên nghĩ gì nhưng nhìn vẻ mặt u ám của anh cộng thêm cả không khí lạnh lẽo ấy có thể thấy được anh đang rất sầu não, bàn tay siết chặt vào vô lăng.
Cho đến khi về đến nhà, cả hai cùng sánh đôi bước vào bên trong, tiếng cười vui vẻ của trẻ con vang lên trong nhà, Diệp Khuynh Xuyên định hỏi chuyện gì thì dì Khả bước tới cúi đầu chào anh và Liêu Ngữ Tịch, vẻ mặt cũng theo tâm trạng của Diệp Khuynh Xuyên mà trùng xuống.
“Thiếu gia, cậu Thập đã về đang chơi đùa với tiểu thiếu gia bên trong, rất vui vẻ.”
Liêu Ngữ Tịch đứng bên cạnh nhìn anh một cách lặng lẽ quan sát biểu cảm trên gương mặt anh, giữa hàng lông mày giãn nhẹ ra tuy nhiên sâu bên trong ánh mắt ấy vẫn có chút gì đó vương vấn.
Đôi chân của anh bắt đầu bước đi chầm chậm đi vào bên trong, cô cũng vậy mà đi theo anh, lặng lẽ quan sát thân hình nhỏ và lớn đang cùng nhau chơi lắp ráp mô hình trên sàn nhà, chưa bao giờ thấy Diệp Vân vui đến như vậy, dù có đi cùng với Liêu Ngữ Tịch cũng không có sự vui vẻ như thế.
“Anh nhìn xem, quả nhiên máu mủ ruột thịt, họ có một sợi dây vô hình liên kết nhau.”
“Tôi cũng yên tâm hơn rồi, nhìn xem Diệp Vân rất vui nhỉ?”
Có vẻ tiếng động bên ngoài cửa làm cho hai người bên trong chú ý,Thập Nhất liền quay lưng lại, anh có da thịt nhiều hơn lúc trước, làn da rám nắng săn chắc cơ bắp cứng rắn cùng với thân hình cao lớn trông cũng giống tạc người của Cáp Lợi, anh nhìn thấy Diệp Khuynh Xuyên liền vui vẻ bước tới rồi quỳ gối xuống trước mặt Diệp Khuynh Xuyên.
“Thiếu gia!”
Diệp Khuynh Xuyên vẫn đứng đó toát ra vẻ khí chất oai phong như ngày nào, vẻ mặt buồn rầu sầu não vừa rồi cũng biến mất.
“Đứng lên đi, không còn là người của tôi không cần phải quỳ.”
“Thiếu gia, người không những là thiếu gia của tôi mà còn là ân nhân cứu mạng hai cha con tôi, tôi thật sự không biết phải làm thế nào để báo đáp ân tình này, thiếu gia muốn tôi làm trâu làm ngựa gì cũng được, thiếu gia xin hãy ra lệnh cho tôi đi!”
Liêu Ngữ Tịch chỉ biết đứng qua một bên nhìn hai người họ, lúc này Diệp Vân cũng đột ngột đứng dậy chạy tới ôm chầm lấy Diệp Khuynh Xuyên dụi má vào người của anh rồi kêu lên một cách thích thú.
“Ba ơi, chú này là người mới sao? chú có mua đồ chơi cho con vui lắm, ba chơi với con và chú nhé.”
Xem ra Thập Nhất vẫn chưa nói ra thân phận cho Diệp Vân biết, anh mỉm cười dịu dàng rồi bế Diệp Vân lên giống như lưu luyến một món bảo vật của mình.
“Diệp Vân, con có thích chú ấy không?”
“Con rất thích, ba cho chú ấy chơi với con nhé!”
Nhìn sự ngây ngô của Diệp Vân, nếu như cậu biết người đàn ông này là ba ruột của mình, cậu sẽ như thế nào đây? anh khó mà có thể giải thích hay nói ra sự thật này.
“Vậy từ hôm nay chú ấy sẽ thay ba cùng chơi với con, có được không?”
“Hay quá, con yêu ba nhất, chú ơi đi thôi mau mau lên!”
Vừa nghe được câu nói của Diệp Khuynh Xuyên ngay lập tức cậu liền nhảy xuống rồi nắm lấy tay của Thập Nhất kéo đi, nhìn nụ cười trên môi của cậu phải hạnh phúc biết bao, nhưng thâm tâm của Thập Nhất vô cùng đau lòng dẫu anh biết sẽ đối mặt với chuyện này nhưng chỉ có thể chơi cùng con của mình với thân phận là bảo vệ của Diệp Vân, nếu như vậy cũng được,vì anh đâu có tư cách gì nhận lại con của mình, bảo vệ con không được phải gửi gắm người khác, đây cũng là cái mà anh phải gánh lấy.
“Diệp Vân, ngày mai chú đưa con ra ngoài chơi nhé.”
“Vâng ạ,”
“Mà chú tên gì vậy?”
Thập Nhất lưỡng lự một chút rồi thẳng thắn đáp.
“Chú là Thập Nhất, bạn nhỏ, rất vui được làm quen.”
“Con là Diệp Vân, rất vui được làm quen.”