“Diệp Khuynh Xuyên à tao phải ép mày khai ra tung tích của thằng chó đó.”
Lúc này phía Diệp Khuynh Xuyên, sau khi Liêu Ngữ Tịch về đến nơi cả hai liền tức tốc đi tìm, Diệp Khuynh Xuyên cũng cho người tìm kiếm khắp nơi, trên chiếc xe ấy, hai người không nói với nhau câu nào, Liêu Ngữ Tịch lòng nóng như lửa đốt, bây giờ cô cảm thấy mọi tội lỗi đều đổ dồn lên người của mình, nếu Diệp Vân thật sự xảy ra chuyện gì chắc chắn rằng cô sẽ tự dày vò bản thân mình cả đời này mất.
“Tôi xin lỗi.”
Để xóa tan bầu không khí ngột ngạt ấy cô hạ mình để thốt ra lời xin lỗi với Diệp Khuynh Xuyên, anh vẫn tập trung lái xe ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, đôi bàn tay siết chặt lấy vô lăng, anh im lặng một lúc cũng cất giọng.
“Cô xin lỗi có ích gì chứ?”
“Tôi xin tò mò một chút… mẹ của Diệp Vân bây giờ đang ở đâu vậy?”
Trong lòng của Liêu Ngữ Tịch vẫn hoài nghĩ đến người phụ nữ can đảm cùng Diệp Khuynh Xuyên tạo ra Diệp Vân là ai, có lẽ cô ấy cũng chịu đựng không ít chuyện đau khổ nên mới lựa chọn rời đi.
“Mẹ thằng bé… mất rồi.”
Giaay phút bỗng nhiên trùng xuống, Diệp Khuynh Xuyên hai mắt cũng đỏ cả lên không phải vì đau lòng cho người phụ nữ đó mà là vì nhớ đến chuyện cậu được Thập Nhất mang đến tận nhà trong một tấm vải mỏng manh, trên mặt là những vết bùn đất trông rất đáng thương.
“Có lẽ cô không biết nhưng Diệp Vân không phải con ruột của tôi.”
“Sao?”
“Thằng bé là con của cấp dưới của tôi, cùng với người phụ nữ của kẻ thù không đội trời chung với tôi.”
Hai mắt Liêu Ngữ Tịch đờ ra, cô thật sự rất sốc về chuyện này, nhưng một đứa trẻ không phải con ruột của mình mà anh lại hy sinh cho cậu rất nhiều, yêu thương cậu như con ruột của mình vậy. Một kẻ máu lạnh như anh mà lại có tình người đến như thế sao? cô cũng không thể tin được chuyện này, ánh mắt có vẻ hoài nghi, anh biết cô không tin nên đáp lại qua loa.
“Không tin thì tùy cô, nhưng tôi đã hứa với ba ruột của Diệp Vân sẽ bảo toàn mạng sống của Diệp Vân cho đến khi cậu ta quay lại.”
Diệp vân là con của Thập Nhất và người phụ nữ tên A Hoàng, cô ta chính là vị hôn thê của tên Lập Mặc Thế, Diệp Khuynh Xuyên và Lập Mặc Thế trước đây kỵ nhau mặc dù không ra mặt tuyên chiến nhưng ở đâu có Diệp Khuynh Xuyên thì ở đó sẽ không có Lập Mặc Thế, vị hôn thê của Lập Mặc Thế lại không yêu hắn vì bị ép gả nên cô ta bấm bụng mà gả cho hắn, nhưng lại không ngờ rằng A Hoàng và Thập Nhất đã quen biết nhau từ trước và có chút nảy sinh tình cảm, họ đã lén lút qua lại một thời gian bị Diệp Khuynh Xuyên phát hiện.
Diệp Khuynh Xuyên đã thẳng thừng khai trừ Thập Nhất, và thẳng thắng tuyên bố sẽ không bao giờ nhìn mặt anh mặc cho anh sống chết như thế nào, và rồi A Hoàng đã hạ sinh vào thời điểm đó cô cũng mất vì khó sinh cũng may là Diệp vân chào đời một cách an toàn, dẫu vậy Thập Nhất đã mất mác đi người con gái mà mình yêu, và rồi gì đến cũng đến Lập Mặc Thế phát hiện ra chuyện của hai người họ và cho người bắt cho bằng được Thập Nhất để xử lý và phải bắt bằng được Diệp Vân về.
Do Thập Nhất đã bị khai trừ không còn là người duwois trướng của Diệp Khuynh Xuyên nữa, nên chuyện của Thập Nhất anh không thể can thiệp vào giúp đỡ được và tên Lập Mặc Thế cũng không thể trách cứ anh được.
Trước đây ghét nhau nhưng nước sông không phạm nước giếng, ban đầu Diệp Khuynh Xuyên đã không định giúp đỡ Thập Nhất nhưng nhìn sinh linh bé nhỏ vô tội vạ, anh không thể trơ mắt nhìn Diệp Vân bị bắt trở về, anh bấm bụng chấp nhận nuôi Diệp Vân và bảo bọc cậu trong vòng tay đến tận bây giờ, đã gần sáu năm qua đi, tung tích của Thập Nhất vẫn không có, anh cho rằng Thập Nhất đã chết rồi nhưng anh vẫn có một suy nghĩ và một linh cảm có lẽ cậu ta vẫn còn sống nhưng vẫn chưa chịu xuất hiện mà thôi.
“Tôi biết Diệp Vân ở đâu rồi.”
Liêu Ngữ Tịch dường như có một chút thần giao cách cảm với Diệp Vân trong lòng của cô chẳng thể nghĩ đi đâu được ngoài nơi đó cả, nếu như linh cảm của cô là đúng thì nơi mà họ bỏ qua từ nãy đến giờ chính là nơi đó, công viên nơi mà Liêu Ngữ Tịch đã đưa cậu đến đó chơi lần đầu tiên, cô cảm thấy nơi đó có rất nhiều kỉ niệm của cô và Diệp Vân, dù có hay không cũng đến đó thử một chuyến.
Chiếc xe bắt đầu quay đầu lại về phía sau, hướng thẳng đến công viên, nhưng công viên cũng rất lớn tìm được cậu quả là điều không dễ dàng gì, cô nhắm chặt mắt lại và cảm nhận theo quán tính của mình, Diệp khuynh Xuyên cũng bất lực vì tất cả đều đi tìm cậu nhưng chẳng có chút tin tức gì, bây giờ anh chỉ có thể nghe theo Liêu Ngữ Tịch chỉ dẫn mà thôi.
“Nếu nơi đó không có thì cô tính sao?”
“Anh muốn gì cũng được, tôi chắn là thằng bé ở đó.”
Diệp Khuynh Xuyên liếc mắt khinh khỉnh nói.
“Trông cô có vẻ lo sợ nhỉ, xem ra cô không tự tin vào lời mình nói lắm, nếu như không tìm thấy thì trong ngày hôm nay tôi sẽ quang cô xuống biển.”
Liêu Ngữ Tịch đột nhiên thấy lạnh sống lưng, cô có cảm giác những lời đe dọa của anh sẽ thành sự thật.
“Tôi chắc chắn.”
“Được!”
Chiếc xe lúc này dừng lại trước những con ngựa quay, nhưng chẳng có tung tích Diệp Vân đâu, anh quay sang nhìn Liêu Ngữ Tịch thì thấy được sự lúng túng của cô, ánh mắt như một viên đạn vô hình xuyên qua người của cô.
“Diệp Vân rất quan trọng đối với tôi, và cả anh, nếu như tìm được Diệp Vân thì tôi sẽ không đi đâu nữa cả.”
“Nhưng bây giờ trước mắt là không thấy Diệp Vân, cô ở lại cũng có ích gì chứ?”
“Anh nói như vậy làm như tất cả tội lỗi đều do tôi vậy? anh làm ba anh không đón con sớm lại quay ra trách móc tôi?”
Trong lúc cả hai đang cãi nhau thì lúc này Diệp Khuynh Xuyên bị thu hút bởi trái bóng cùng với bóng dáng nhỏ bé đang đá mạnh trái bóng vào lưới, anh không thể kiềm chế được sự vui mừng của mình mà mỉm cười, đây cũng là lần đầu cô nhìn thấy anh cười hạnh phúc đến như thế.
Cô quay đầu lại đưa mắt dõi theo hướng mà anh đang nhìn thì quả nhiên cô cũng không kiềm chế được mà bật cười.
“Thằng bé đây rồi.”
Liêu Ngữ Tịch định bước xuống thì Diệp Khuynh Xuyên đưa tay cản lại, giọng nói hạ thấp.
“Cám ơn cô, để tôi.”