Anh lặng lẽ đi tới bên giường nằm xuống nhưng không có ý đụng chạm vào cô, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, cả hai cùng nhau chìm vào trong giấc ngủ, trong lúc ngủ anh vô thức quay sang theo hơi ấm của cô mà tiến lại sát bên cạnh và choàng tay ôm lấy cơ thể của cô, Liêu Ngữ Tịch cũng như anh vậy, cô cảm giác được sự ấm áp mà cuốn lấy hơi ấm đó.
Cho đến khi đôi mắt của cô mở ra thì đã nhìn thấy Diệp Khuynh Xuyên đang nằm bên cạnh nhắm nghiền đôi mắt của mình, cô đưa tay che miệng của mình lại để không bị cất lên tiếng hốt hoảng, nhẹ nhàng lùi về phía sau không dám đánh động đến anh, cô quay lưng lại với chiếc giường.
“Cha mẹ ơi, mình lại đi ôm anh ta ngủ ngon như vậy, đúng là điên rồi.”
Cô nhanh chóng ngồi bật dậy rồi đi ra ngoài tản bộ một chút thì người nhân viên phục vụ đi tới nói.
“Tiểu thư, suối nước nóng bắt đầu hoạt động rồi cô có thể đến đó ngâm mình nhé, để chúng tôi trang trí dọn dẹp phòng của cô một chút được không?”
Liêu Ngữ Tịch gật đầu nhưng lập tức nhớ ra Diệp Khuynh Xuyên vẫn còn ngủ say trong phòng.
“Trong phòng tôi vẫn còn người đang ngủ, với lại chúng tôi không có bày bừa gì đâu mà cần dọn.”
“Thật ra phòng của tiểu thư là phòng tình nhân nên chúng tôi buộc phải trang trí ạ, không thể không làm được.”
Đây cũng là chuyến đi mà ông Diệp sắp đặt cả nên cô làm sao có thể hủy được chứ, cô căn dặn người phục vụ.
“À, cô đánh thức người trong phòng giúp tôi rồi bảo anh ta đến suối nước nóng tôi đang ở đó đợi anh ta.”
“Vâng thưa tiểu thư.”
Liêu Ngữ Tịch sải bước đi dọc theo đường hành lang rồi đi vào thang máy để xuống tầng trệt, nhìn ra cửa sau của khách sạn là một khu suối nước nóng lớ, những cặp tình nhân thì họ sẽ chọn loại cặp đôi còn nếu đi một mình thì có thể ở hồ đơn, Liêu Ngữ Tịch không nghĩ nhiều liền chọn ở hồ đơn, cô nhận lấy dụng cụ rồi mang đi ra hồ.
“Tắm ngoài trời thế này cũng độc lạ, ngắm trăng sao tuyệt thật.”
Cô bước chân xuống hồ nước nóng, hơi ấm bao trùm lấy cơ thể thật thư giãn và dễ chịu, cô nhắm nghiền mắt tận hưởng, có lẽ cô là người duy nhất ngâm mình ở hồ đơn nên cũng có chút cô đơn, tuy nhiên không có nhiều người cũng tốt, cô có thể nhắm mắt tịnh tâm thư giãn, hòa mình trong làn nước ấm cô thích thú ngửa đầu ra ngắm nhìn bầu trời đêm, tiếng bước chân tới gần, người phục vụ ở đây đi tới mang cho cô một bình rượu và một ít đồ ăn để vừa tắm vừa nhâm nhi.
“Tiểu thư, đây là suất đồ ăn và rượu mời cô thưởng thức.”
“Cám ơn nhé.”
Đây đúng là thiên đường, vừa tận hưởng vừa được ăn uống no say, cô rót rượu ra ly rồi nhâm nhi một ngụm, mùi vị cay tê nhẹ ở đầu lưỡi tuy nhiên rất thơm kích thích cô muốn uống thêm.
“Rượu này ngon quá, bánh cũng ngon.”
Cô tận hưởng khoảnh khắc này của mình, nhưng có vẻ như cô uống cũng quá nhiều nên rượu cũng thấm vào người, khiến cho đôi má của cô đỏ ửng lên.
“Chết tiệt, quên mất mình uống nhiều quá.”
Cô liền đi lên bờ vội quấn chiếc áo choàng lên người loạng choạng định rời khỏi đó, cơ thể trở nên nóng rực khiến cô có chút khó chịu, phía trước trở nên quay cuồng, cô ngã thẳng về phía trước nhưng cũng may vừa lúc đó một đôi tay chìa ra đỡ lấy cô.
“Này, cô sao đấy?”
Diệp Khuynh Xuyên vừa dậy liền nhanh chân đi đến suối nước nóng để tìm cô, từ xa đã thấy cô loạng choạng bước đi, theo như anh ngửi được thì mùi rượu trên người của cô nồng nặc cũng hiểu ra sự tình, cô áp mặt vào lồng ngực của anh kêu lên đầy phấn khích.
“Mát quá, đừng đi mà.”
“Cô buông ra đi, cô uống nhiều quá lú rồi à?”
Liêu Ngữ Tịch ngẩng đầu lên bĩu môi, mắt thì nheo lại không phân biệt được người trước mặt là người hay ma vì cô chỉ thấy nhòe nhòe không rõ mặt, chỉ có điều cơ thể mát lạnh đó làm cô thấy rất dễ chịu, Liêu Ngữ Tịch há miệng cười lớn chỉ thẳng vào mặt của anh.
“Đầu to mình cũng to.”
“Cô say rồi đi về phòng nghỉ ngơi nào!”
Anh đi tới đưa tay kéo cô đi nhưng cô ghì anh lại dậm chân như một đứa trẻ hờn dỗi.
“Không đi.”
Anh thật hết cách với cô vừa quay đầu lại thì Liêu Ngữ Tịch đã vội nhào tới nhón chân lên để hôn anh, Diệp Khuynh Xuyên không nghĩ cô say đến mức làm liều như vậy, anh cứng đờ cả người ra cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng bên cánh mũi và khoang miệng, mùi vị ngọt ngào và thơm nhẹ quyến rũ vị giác của anh, cánh tay thon thả choàng lên cổ của anh không buông, chiếc lưỡi nhỏ nhắn tấn công vào bên trong quấn quýt với anh, Diệp Khuynh Xuyên không nghĩ rằng lúc say cô lại hôn giỏi như vậy, lần trước còn rụt rè, nếu tỉnh táo lại mà biết mình hành động như vậy chắc cô sẽ không dám nhìn mặt anh nữa.
“Ngữ Tịch về phòng thôi.”
Anh bế xốc con sâu rượu này lên rồi mang cô đi, cô lại không an phận vùng vẫy muốn thoát khỏi anh, khi say lại trở thành một con người khác như vậy thật không thể hiểu nổi, đôi tay của cô nhẹ nhàng luồn vào trong chiếc áo choàng của anh sờ soạng, anh cắn chặt răng, đôi bàn tay bấu vào làn da mịn màng của cô để kiềm chế.
“Đừng có quậy nữa!”
Anh chỉ mong nhanh chóng mang cô về phòng để cho cô biết mùi vị trêu đùa với lửa là như thế nào.