• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm đó, Diệp Vân trở về nhà với vẻ mặt rất rạng rỡ, có vẻ như ngày hôm nay đi học rất vui, cậu cầm quyển tập trên tay ung dung đi tới gõ cửa phòng của Diệp Khuynh Xuyên, bên trong vang lên giọng nói trầm ấm của anh, cậu bẽn lẽn đi vào cầm quyển tập đi tới đặt lên bàn của anh.

“Ba... con được mười điểm hôm nay, cô khen con giỏi nữa.”

Câu cười tít mắt chờ đợi câu khen ngợi từ phía anh, nhưng Diệp Khuynh Xuyên không thể hiện ra sự vui mừng mà chỉ lạnh nhạt đáp.

“Cần cố gắng thêm nữa, mau về phòng nghỉ ngơi đi!”

Cậu buồn bã ủ rũ cầm quyển tập đi ra thì vô tình va phải Liêu Ngữ Tịch, khóe mắt của cậu còn đọng lại chút nước mắt, đôi mắt long lanh mọng nước đỏ hoe khiến Liêu Ngữ Tịch lo lắng giữ lấy tay của cậu hấp tấp hỏi.

“Sao vậy,con khóc đấy à?”

Diệp Vân mếu máo lắc đầu rồi nhanh chóng chạy đi, cô thấy có điều làm lạ với lại cậu cầm trên tay là quyển bài tập với lại còn đi ra từ phòng của Diệp Khuynh Xuyên, không lẽ anh đã nói điều gì khiến cho Diệp Vân buồn lòng như vậy sao? cô nhíu mày tức giận đi tới tự động đẩy cửa đi vào.

“Này!”

Diệp Khuynh Xuyên thấy cô làm ầm ĩ lên liền ngẩng đầu lên quan sát gương mặt của cô một cái rồi lại tiếp tục dán mắt vào màn hình.



“Anh có nghe tôi nói không đấy?”

Giọng nói của cô lúc này rất nghiêm túc, Diệp Khuynh Xuyên liền đóng màn hình máy tính lại rồi nhướng mày nói.

“Tôi đang nghe, cứ nói!”

“Anh vừa nói gì với Diệp Vân vậy, thằng bé khóc lóc chạy về phòng rồi, anh la Diệp Vân à?”

Diệp Khuynh Xuyên đột ngột trầm mặc, anh im lặng một lúc rồi cất giọng.

“Không có, Diệp Vân khoe điểm nhưng tôi chỉ nói là cố gắng hơn nữa thôi.”

Liêu Ngữ Tịch thở dài.

“Anh không thể khen thằng bé được một câu sao, lần đầu tiên được điểm cao và anh là người được Diệp Vân khoe đầu tiên, anh thấy Diệp Vân yêu thương kính trọng anh đến mức nào không, lời khen khó vậy sao?”

“Không có, tôi chỉ không muốn Diệp Vân kiêu ngạo.”

Liêu Ngữ Tịch thấy tức giận vì câu trả lời của anh, dẫu anh không muốn Diệp Vân kiêu ngạo thì cũng nên có một câu khen ngợi rồi cuối câu có thể nói là cậu cố gắng hơn nữa cũng được mà, cô thật sự không hiểu nổi cách lo lắng quan tâm của anh dành cho Diệp Vân như thế nào nữa.

“Anh... tôi nói hết nổi rồi, tôi thật sự không thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì nữa.”

Liêu Ngữ Tịch dùng dằng rời khỏi phòng, lúc này anh đưa tay vuốt ngược tóc của mình về phía sau, vẻ mặt thấm mệt, anh lúc nào cũng giữ khoảng cách với Diệp Vân đơn giản anh không muốn cậu dành quá nhiều tình yêu thương cho anh, vì sớm muộn gì một ngày nào đó thì người thân của cậu cũng sẽ quay trở lại để đón cậu rời khỏi đây, anh cũng rất thương cậu mà chẳng dám bộc lộ quá nhiều.

Ngày hôm sau, Diệp Vân vừa ăn cơm xong liền lên xe để đến trường, cậu không nhìn Diệp Khuynh Xuyên dù chỉ một cái cứ thế mà rời đi vẻ giận dỗi ra mặt đấy ai nhìn vào cũng biết, Liêu Ngữ Tịch chỉ biết lắc đầu rồi đi theo Diệp Vân lên xe.

Hôm đó, Diệp Vân trở về nhà với bộ quần áo xộc xệch trên người còn lấm lem bùn đất, Liêu Ngữ Tịch nhìn thấy cậu như thế liền hốt hoảng chạy tới.



“Diệp Vân, con sao vậy?”

Còn chưa kịp trả lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là số điện thoại của cô giáo gọi đến, Liêu Ngữ Tịch nhanh chóng bắt máy, tay vẫn vuốt ve sống lưng của cậu.

“Alo tôi là mẹ của Diệp Vân đây.”

“Sao?”

Liêu Ngữ Tịch nhíu mày sau đó đưa ánh mắt kinh ngạc vì không thể tin được những gì mà cô giáo đã nói với cô.

“Vâng, tôi biết rồi, tôi thật sự xin lỗi, tôi sẽ dạy dỗ lại Diệp Vân nhà tôi.”

Cúp máy, Liêu Ngữ Tịch nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên má của cậu.

“Diệp Vân, sao con lại đánh bạn, có điều gì hiềm khích sao?”

Diệp Vân mím chặt môi cố ý né tránh ánh mắt của Liêu Ngữ Tịch.

“Con nói đi, mẹ không la con, mẹ chỉ muốn biết thôi, con là đứa ngoan ngoãn không thể tự nhiên đi đánh người được, phải không?”

Cậu nhào vào lòng của cô òa khóc lớn.

“Bọn nó nói xấu ba, nói ba không đưa con đến trường có phải vì ba không thương con hay không, lại còn nói rằng ba ở ngoài có tình nhân nên mới không xuất hiện cùng với mẹ để đưa con đi học, con... mới không kiềm được mà đánh tụi nó.”

Tiếng khóc nấc lên nghẹn ngào của Diệp Vân khiến lòng Liêu Ngữ Tịch khẽ nhói, chỉ vì muốn bảo vệ cho thanh danh của ba mình mà cậu đã vùng dậy, mặc dù đang giận ba nhưng cậu vẫn luôn hướng trái tim của mình đến ba, nghe đến đây Liêu Ngữ Tịch lại càng thấy thương cậu hơn, một đứa trẻ lại hiểu chuyện như vậy, cậu yêu ba mình hơn bất kỳ điều gì khác, hốc mắt của Liêu Ngữ Tịch cũng đỏ cả lên.



“Được rồi, đừng khóc, sau này nếu bọn nó nói như vậy cứ mách cô giáo, đừng đánh tụi nó bẩn tay của con.”

“Mẹ... có phải ba không thương con không?”

Diệp Khuynh Xuyên cũng vừa về tới, trên tay là một cái hộp lớn, anh nghe được hết cuộc hội thoại vừa rồi, anh tự trách bản thân mình đã bảo vệ cậu quá đà không đúng cách, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ cần tình thương mà thôi, dù cho sau này cậu có rời xa anh đi nữa thì anh cũng phải làm tròn bổn phận một người cha, anh không thể cứng nhắc được nữa.

“Ba đương nhiên thương con, ba thương con yêu con hơn bất kỳ điều gì trên đời này, ba chỉ muốn bảo vệ con nhưng cách bảo vệ này của ba khiến con tổn thương như vậy, ba thật sự xin lỗi.”

Giọng nói của anh cất lên làm Diệp Vân bị thu hút, cậu nhìn thấy trên tay của anh là chiếc hộp đồ chơi robot lắp ráp phiên bản mới nhất lại là giới hạn, cậu đã rất muốn có nó từ lâu, không giấu được sự vui mừng của mình, trẻ con là vậy sớm giận rồi lại chóng quên, cậu nhanh chóng nhào tới ôm chầm lấy anh dụi mặt vào lòng của anh.

“Ba ơi, con xin lỗi vì đã giận ba.”

“Diệp Vân ngoan, ba cũng xin lỗi vì không quan tâm đến con, hôm đó đáng lẽ ra câu nói của ba phải là làm tốt lắm con trai của ba, ba thực sự tự hào về con, đây là món quà dành tặng cho sự cố gắng không ngừng nghỉ của con, thông cảm cho ba con nhé.”

Mâu thuẫn cũng nhanh chóng được giải quyết, Liêu Ngữ Tịch đứng một bên nhìn cảnh tượng vui vẻ của hai cha con nhà họ Diệp làm cô cũng vui mừng lây, đêm nay cậu muốn ngủ cùng với Diệp Khuynh Xuyên, cô định sẽ ngủ ở phòng khác cho hai cha con họ có thể tâm sự với nhau nhưng cậu vẫn muốn cô nằm bên cạnh mình nghe cậu kể về những câu chuyện của mình lúc còn nhỏ, cả một bầu trời ký ức tuổi thơ của cậu cứ thế ùa về.

“Con yêu ba mẹ nhiều lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK