“Tố Hảo,chị về đây, giao cửa hàng lại cho em đấy!”
Cô khoác chiếc áo khoác dạ lên người, đi tới mở cửa, cơn gió lạnh lẽo của trời đông ùa về làm cho Liêu Ngữ Tịch cảm thấy có chút ớn lạnh, Tố Hảo đi tới nhìn ra ngoài rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô.
“Chị Tịch, anh Diệp vẫn chưa đến mà.”
Liêu Ngữ Tịch vẫy tay cười qua loa.
“Chị định đi taxi, anh ta chắc là quên đón chị rồi, sau này chị phải tự lái xe mới được, để dựa dẫm vào đàn ông cảm thấy vô dụng quá.”
“Vậy em ra đợi xe với chị nhé.”
“Không cần đâu, vào đóng cửa rồi khóa cho chặt, an ninh dạo này lỏng lẽo lắm nên cần phải cẩn thận.”
Tố Hảo vẫn dõi mắt nhìn cô rời đi, Liêu Ngữ Tịch quay đầu lại đưa tay ra hiệu với cô đóng cửa lại, rồi quay người tản bộ đi dọc theo con đường lớn để đón Taxi, cơn gió lạnh lẽo thổi mạnh làm cho cô có chút run rẫy, lúc này đột nhiên ánh đèn xe sáng lên từ phía sau lưng, tiếng động cơ xe máy cũng dừng lại làm cho Liêu Ngữ Tịch quay đầu lại nhìn, còn ngỡ là Diệp Khuynh Xuyên đến nhưng không ngờ người từ trên xe bước xuống lại chính là Triệu Chí Nhan.
Đã lâu lắm rồi không thấy anh ta xuất hiện, còn tưởng rằng anh ta sẽ không còn đeo bám cô nữa, nhưng hiện tại gặp lại anh trong tình huống này trong thời điểm này khiến cô có chút lo sợ, vì trên đoạn đường này khá vắng, chỉ có vài chiếc xe qua lại, nếu anh ta có ý giở trò chuyện xấu với cô thì cũng rất nguy hiểm.
Nhưng Triệu Chí Nhan nhìn có vẻ khác lần gặp gần đây, anh ta dường như không còn vẻ ngoài bảnh bao kiêu ngạo nữa, nhưng bộ dạng anh ta trông rất đáng sợ, nhất là đôi mắt đỏ rực cùng với hơi thở hì hục, đầu tóc rối bù, anh ta chẳng khác gì một kẻ điên cả.
“Tịch, lâu rồi không gặp.”
Anh ta bước tới gần cô với đôi mắt lờ đờ, cô sợ hãi lùi về phía sau hét lên.
“Anh tránh ra, không được tới gần tôi!”
Nhưng Triệu Chí Nhan phớt lờ đi những lời nói của cô mà cứ thế tiến lại gần hơn, Liêu Ngữ Tịch quay lưng định chạy đi thì anh ta cũng sẵn sàng để đưa tay tóm gọn lấy cô.
“Triệu Chí Nhan, anh điên rồi!”
Anh ta lao tới ôm chầm lấy cô gào lên thảm thiết.
“Đúng, anh điên rồi, cũng nhờ người chồng yêu quý của em mà anh mới thành ra thế này, hắn ta lấy sạch rồi, hắn ta lấy tất cả của anh rồi, tiền của anh, nhà của anh, cả…em cũng vậy.”
Cô không hiểu anh ta có ý gì nhưng trước hết cô muốn thoát khỏi vòng tay của tên điên này trước cái đã, Liêu Ngữ Tịch cố vùng vẫy gào lê để mong sẽ có người cứu giúp nhưng không có một ai, chẳng lẽ cô sẽ bị tên khốn này hủy hoại trong hôm nay sao? khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi hắn, cô không thể dễ dàng thua cuộc như vậy.
“Bỏ tôi ra!”
“Không, anh phải đưa em đi, đi cùng anh đi chúng ta sẽ hạnh phúc mà, đến lúc chúng ta thực hiện lời hứa trước đây rồi, Tịch à… em là của anh, mãi mãi là của anh!”
Cô bị hắn bế xốc lên rất nhẹ nhàng, mặc cho cô vùng vẫy, anh ta vẫn mạnh mẽ ôm chặt lấy cô quăng mạnh vào trong xe rồi khóa chặt cửa lại, Liêu Ngữ Tịch cầm điện thoại lên để gọi cho Diệp Khuynh Xuyên nhưng bị anh ta nhanh tay giật lấy điện thoại rồi quăng ra phía sau xe.
“Đừng hòng gọi cứu viện, Tịch à… ngoan ngoãn đi, anh sẽ đối xử tốt với em.”
Triệu Chí Nhan đóng chặt cửa lại rồi khởi động xe, nhưng khi ánh đèn xe vừa mở lên thì đã khiến cho anh ta giật mình vì nhìn thấy được bóng chiếc xe đối diện từ lúc nào không hay, người trong xe đang hướng ánh mắt của tử thần về phía anh ta, khiến cho anh ta có chút rùng mình.
“Con mẹ nó!”
Anh ta không kiềm được mà chửi một câu rồi đạp mạnh ga xe, với ý định sẽ chiến đấu tới cùng với chiếc xe kia, Liêu Ngữ Tịch nhìn thấy cứu viện phía trước nên cô cũng thấy yên tâm hơn, dường như gia tăng thêm khả năng liều lĩnh của mình, cô mạnh mẽ nhào tới bẻ vô lăng của Triệu Chí Nhan làm cho chiếc xe đâm thẳng vào một cái cây gần đó, đầu của Triệu Chí Nhan đập mạnh vào vô lăng còn riêng Liêu Ngữ Tịch thì bị ngã ngược ra phía sau.
“Tịch, em đừng có hòng chống đối anh!”
Cố gắng để lái đi nhưng bánh xe đã bị kẹt vào một vật gì đó, cuối cùng anh ta cũng bước xuống, nhưng vừa mới bước chân xuống thì một bàn tay to lớn rắn chắc đã đưa ra túm lấy cổ áo của hắn, rất nhanh gián một cú đấm thẳng vào mặt của hắn.
Rất nhanh chóng Triệu Chí Nhan bị đánh bật ra phía sau, đến khi ngẩng đầu lên trong màn đêm với ánh đèn len lỏi, hình ảnh người nam nhân trong chiếc áo khoác da đen, ánh mắt tưởng chừng như của những tên tội phạm nguy hiểm, Diệp Khuynh Xuyên bẻ khớp tay “rắc rắc”, con thú điên cuồng trong người của anh cuối cùng cũng được phóng thích ra bên ngoài.
“Mày không xong rồi.”