• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc chờ đợi Nhĩ Thái đón Diệp Vân và Liêu Ngữ Tịch trở về nhà thì Diệp Khuynh Xuyên đành phải đón tiếp Liêu Tuệ Hân mặc dù bản thân anh không thích cô ta chút nào, chỉ vì cô ta lại là em vợ lại còn bị anh đụng phải bây giờ chỉ cần cô ta ổn định không sao thì anh cũng chẳng cần quan tâm đến.

“Anh rể, chắc là em phải về kẻo mẹ em đợi.”

Thấy anh ngồi đấy chăm chú đọc sách mà chẳng để tâm đến mình nên cô cũng thấy được sự lạnh lẽo trong căn nhà này, anh liền đặt quyển sách xuống nhìn cô từ đầu đến chân quan sát lại một lần nữa thì thấy cô đã ổn.

“Ổn thật chứ?”

“Em ổn thật mà.”

Lúc này tiếng động cơ xe bên ngoài cũng vang lên, Diệp Khuynh Xuyên đã mong đợi từ nãy đến giờ cuối cùng cũng về tới nhà rồi, nhưng khi nhìn thấy Nhĩ Thái đi vào nhà với gương mặt hoảng loạn không biết phải nói gì với Diệp Khuynh Xuyên thì bản thân anh cũng thấy có điều gì đó khiến Nhĩ Thái ấp úng.

“Tiểu thiếu gia đâu?”

Khi anh hỏi đến đây thì Nhĩ Thái cũng quỳ gối xuống trước mặt anh nói ra tất cả mọi chuyện.



“Lúc em đến thì tiểu thiếu gia đã không có ở trường rồi ạ.”

Lúc này anh gạt phăng Liêu Tuệ Hân qua một bên, sắc mặt của anh lúc này trở nên sốt sắng hơn, nhưng anh không hề có ý trút giận hay đổ lỗi lên người của Nhĩ Thái, thấy sắc mặt của anh thay đổi ngay lập tức Nhĩ Thái dập đầu liên tục, anh vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể, tuy nhiên trong lòng anh ;úc này có vô vàn ngọn lửa đang cháy bừng ở bên trong.

“Để tôi gọi cho Ngữ Tịch.”

Anh bình thản đưa tay vào túi quần lấy điện thoại ra để gọi cho Liêu Ngữ Tich, ngay lập tức bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của cô.

“Cô đón Diệp Vân rồi à?”

Bên kia dường như mới ngủ được một giấc rất ngon, giọng nói vẫn còn ngái ngủ.

“Gì chứ?”

Một câu nói của cô cũng đủ khiến anh hiểu được sự tình, rằng cô không hề đón Diệp Vân, chỉ còn hi vọng ở cô nhưng hy vọng ấy đã vụt tắt, anh lớn tiếng quát.

“Cô còn gì chứ? Diệp Vân mất tích rồi cô có biết không, cô vẫn còn bình tĩnh để hỏi tôi á?”

“Sao? tôi… tôi không biết…”

Lúc này cô cũng hoàn toàn tỉnh táo khi nghe đến chuyện này, cô hấp tấp rời khỏi đó nhanh chóng đón xe để lập tức về nhà, Diệp Khuynh Xuyên vừa ngắt điện thoại anh đã quăng chiếc điện thoại mạnh xuống đất khiến nó vỡ tan nát, Liêu Tuệ Hân cũng vì hành động đó của anh mà hồn bay phách lạc, cả người cô run rẩy như đứng không vững nữa, anh quay đầu lại nhìn Liêu Tuệ Hân rồi không nói câu nào.

“Em… em tự về được… anh rể cứ giải quyết công chuyện đi nhé.”

Cô cất bước rời đi chưa được hai bước thì anh đã lên tiếng.



“Nhĩ Thái đưa tiểu thư về nhà đi!”

Nhĩ Thái đứng dậy đi tới chỗ của Liêu Tuệ Hân đưa tay mời cô.

“Tiểu thư mời.”

Liêu Tuệ Hân nhìn vẻ mặt của anh liền gật đầu rồi đi cùng với Nhĩ Thái lên xe, cô khá tò mò về đứa con riêng của anh nên trên đoạn đường về nhà trong đầu lại đột ngột nghĩ ra một ý nghĩ gì đó, cô liền nở một nụ cười nhẹ bắt chuyện với Nhĩ Thái.

“Diệp thiếu gia có vẻ rất yêu thương tiểu thiếu gia nhỉ?”

“Đúng rồi thưa tiểu thư, tiểu thiếu gia là tất cả của cuộc đời Diệp thiếu, có điều bên ngoài không hề thể hiện tình cảm cho lắm.”

Nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ thương con của chồng một chút nào, Liêu Ngữ Tịch xem ra cũng chịu đựng không ít, đột nhiên chiếc xe dừng lại làm cho Liêu Tuệ Hân có phần giật mình, đến khi nhìn ra cửa thì thấy chiếc xe khác đang ở hướng đối diện suýt chút nữa là bị va phải xảy ra tai nạn rồi, Nhĩ Thái quay đầu lại hỏi.

“Tiểu thư không sao chứ?”

“Không sao.”

Người ở trong chiếc xe kia liền bước xuống, ngay lập tức Liêu Tuệ Hân liền nhìn ra anh ta chính là Triệu Chí Nhan, không ngờ lại gặp nhau vào thời điểm này, anh ta bước xuống kiểm tra xe rồi bước tới gõ cửa xe của Nhĩ Thái, anh hạ cửa kính xuống rồi hạ mình gật đầu với Triệu Chí Nhan.

“Xin lỗi thiếu gia không sao chứ?”

“Ơ… cậu là Nhĩ Thái đúng không?”

Triệu Chí Nhan liền tay bắt mặt mừng với Nhĩ Thái, trò chuyện rất vui vẻ sau đó liền đưa mắt nhìn ra sau xe còn ngỡ là Liêu Ngữ Tịch nhưng không ngờ người sau xe lại là Liêu Tuệ Hân, cô bắt chéo chân tỏ vẻ hống hách cứ tỏ ra mình là bà chủ thật sự vậy.

“Tuệ Hân.”

“Tiểu thư quen với thiếu gia này sao?”

Liêu Tuệ Hân lườm anh ta một cái rồi lạnh nhạt đáp.

“Không quen, lái xe đi đi cũng muộn rồi.”

“Vâng, vậy tạm biệt thiếu gia nhé.”

Khi chiếc xe rời đi trong đầu của Triệu Chí Nhan lại thầm nghĩ không biết tại sao cô lại đi cùng với Nhĩ Thái, chẳng lẽ mối quan hệ của cô và Liêu Ngữ Tịch đã trở lại gắn kết rồi sao? quả là chuyện lạ, mà dạo gần đây cũng không nhìn thấy Diệp Khuynh Xuyên đến võ đài nữa, cũng mong rằng anh sẽ đừng đến luôn cũng được sớm muộn gì chủ nhân của nơi đó cũng chuyển nhượng lại cho anh mà thôi.

“Ngữ Tịch, rồi em sẽ trở lại bên tôi một lần nữa mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK