Trong căn phòng ngủ của hai người được treo những tấm ảnh đã chụp được ở Disneyland, những tấm ảnh này do ông Diệp bảo treo lên nên cả hai cũng không dám ý kiến làm trái lại, để những khi hai người giận dỗi sẽ nhìn lên những tấm ảnh đó và thấy được mình từng hạnh phúc và vui vẻ như thế nào,đấy là bí quyết chia sẻ lại từ ông Diệp để giữ lửa yêu của hai người.
Diệp Vân sáng sớm đã chuẩn bị xong, cậu mặc bộ đồng phục trên người tươm tất và rất bảnh trai, khí chất cũng giống Diệp Khuynh Xuyên vài phần, cậu đưa tay vuốt tóc của mình rồi đứng soi gương.
“Mẹ ơi, con xong rồi.”
Liêu Ngữ Tịch lúc này cũng chuẩn bị xong, cô đeo trên vai chiếc balo của Diệp Vân, phong cách ăn mặc cũng đơn giản, cô mặc một chiếc váy đen xòe và khoác nhẹ bên ngoài chiếc blazer, tuy đơn giản nhưng vẫn khoác lên mình sự sang trọng nhã nhặn không bị lố lăng, quả là phong thái của phu nhân nhà họ Diệp có khác.
“Diệp Vân này đến trường học ngoan nhé, nếu có ai ức hiếp con thì con sẽ làm gì?”
“Con sẽ đấm nó.”
Liêu Ngữ Tịch dặn dò cậu đủ thứ vẫn không quên hỏi cậu một câu để xem cậu có thật sự nhút nhát hay không, nhưng khi Diệp Vân trả lời khiến Liêu Ngữ Tịch phải cứng đờ người, cô không nghĩ là cậu sẽ có giọng điệu giống hệt ai kia.
Liêu Ngữ Tịch đột nhiên có suy nghĩ lóe lên trong đầu, với cá tính mạnh mẽ thế này không biết mẹ của cậu trước đây là người như thế nào, tính tình có mạnh mẽ hay không hay toàn bộ đều hưởng gen của Diệp Khuynh Xuyên, nhưng chắc chắn là cũng có một phần nào đó thừa hưởng từ người con gái của anh, cô chợt mông lung về chuyện vợ cũ của Diệp Khuynh Xuyên, có lẽ cô ấy cũng chịu đựng tên điên kia quá nhiều nên mới ly hôn cũng nên, đến lượt cô cũng năm lần bảy lượt muốn ly hôn mà không ly hôn được, phải gánh cục bảo bối nhỏ mà cô gái đó để lại, dù không phải con ruột nhưng khi Diệp Vân gọi tiếng mẹ, trong lòng của cô có một sự ấm áp lạ thường.
Đến nơi, cô bước chân xuống xe, khí chất sang trọng ngút ngàn, những bậc phụ huynh khác cũng phải quay đầu lại nhìn, dù không muốn bản thân bị trở thành tâm điểm nhưng vẫn bị nhiều người xem cô là tâm điểm thu hút, cô quay sang cửa xe bên cạnh để mở cửa cho Diệp Vân, đôi bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu dìu xuống xe.
“Mẹ... có thể ở lại chút được không?”
“Mẹ sẽ dẫn Diệp Vân vào trong lớp rồi cũng phải về, Diệp Vân mạnh mẽ lên không được khóc nhè biết chưa?”
Cậu ngoan ngoãn gật đầu nắm lấy tay cô, bóng dáng thanh mảnh của cô dắt tay Diệp Vân đi vào trong lớp học, ngày đầu tiên Diệp Khuynh Xuyên cũng rất muốn đưa cậu đến trường nhưng sau hai ngày nghỉ anh phải quay lại công ty, ngoài việc là một giang hồ ra thì anh vẫn là một giám đốc của công ty bất động sản, ngày ngày trăm công ngàn việc, đến nỗi anh không có thời gian cho bản thân mình nữa mà.
....
Diệp Vân mím chặt môi lưu luyến giữ tay cô lại.
“Diệp Vân vào lớp đi, tan học mẹ sẽ đón con được không?”
“Vâng, mẹ phải đón sớm đó.”
Lúc này cô cũng rời đi, nhưng khi vừa bước ra khỏi cổng trường thì một giọng nói vang lên.
“Ngữ Tịch, là Ngữ Tịch đúng không?”
Nghe tiếng người gọi tên mình, Liêu Ngữ Tịch liền quay đầu nhìn lại, thì ra là cô bạn thuở còn học đại học, dẫu cô chỉ học cùng lớp có hai năm và nghỉ học thêm năm năm trời, vậy mà cô bạn đó vẫn còn nhận ra cô.
“Tiểu Hồng, đúng chứ?”
Liêu Ngữ Tịch nhanh chóng nhận lại Tiểu Hồng, cô vui vẻ bước tới nắm lấy tay của Tiểu Hồng, từ lúc ra tù thì Liêu Ngữ Tịch cũng không còn liên lạc với lớp cũ nữa, và cả chuyện cô từng đi tù cũng chẳng một ai biết, chỉ biết là cô xin nghỉ học và vắng bóng một thời gian dài đến tận bây giờ gặp lại quả là điều không thể ngờ được.
“Ngữ Tịch, năm năm qua... cậu đã ở đâu vậy? liên lạc cũng chẳng hồi âm, tớ còn nghĩ là cậu tuyệt giao với tớ nữa chứ.”
Liêu Ngữ Tịch cười gượng, sau khi kết án cô đã rời khỏi nhóm lớp và cả xóa tất cả liên lạc với bạn bè, đây quả là điều cô cũng không hề muốn.
“Chuyện qua lâu rồi, lúc đó tớ rất stress nên đã xóa tài khoản và đi ra nước ngoài một thời gian.”
Tiểu Hồng cũng hô hoán lên.
“Cậu đã có gia đình luôn rồi sao? con của cậu... lớn vậy rồi à?”
“À... đúng vậy, còn cậu cũng đưa con đến trường à?”
“Không, là cháu của tớ, tớ còn độc thân.”
Liêu Ngữ Tịch vẫn thấy có chút ngượng ngùng giống như có một cái khoảng cách quá lớn giữa tình bạn của hai người họ, cô không biết phải làm cách nào để có thể quay trở lại như xưa.
“Cậu và Triệu Chí Nhan thật sự lấy nhau sao?Từ lúc cậu nghỉ thì cậu ấy cũng nghỉ luôn.”
“Bọn tớ chia tay lâu rồi.”
Tiểu Hồng liền khựng lại.
“Tớ xin lỗi nhé.”
“Không sao.”
Tiểu Hồng vẫn còn rất muốn được làm bạn với cô nhưng chính cô cũng cảm thấy cái khoảng cách quá lớn của hai người hiện tại, vì đã qua lâu như vậy lại không gặp nhau nên mỗi người đều có một cuộc sống riêng một bí mật không thể nói ra khiến Liêu Ngữ Tịch khó xử hơn.
“Ngày mai họp lớp, cậu có thể đến được không? mọi người sẽ rất bất ngờ đó, nếu được hãy đến vì tớ nhé tớ... vẫn muốn làm bạn với cậu.”
Tiểu Hồng bước tới nhẹ nhàng nắm lấy tay của Liêu Ngữ Tịch, cô mỉm cười gượng gạo khẽ gật đầu.
“Được, đây là số liên lạc của tớ, có thể nhắn địa chỉ tớ sẽ đến chung vui.”
“Tốt quá, lần sau chúng ta đi cà phê nhé, còn giờ cậu bận thì về đi, tớ cũng phải đi đến công ty.”
Liêu Ngữ Tịch nhìn bảng tên cô đeo trên người thì liền nhận ra, công ty mà cô đang làm chính là công ty của Diệp Khuynh Xuyên, đúng là trái đất tròn, những người quen biết điều ở rất gần và có một một liên kết rất chặt chẽ, dù chưa từng đến công ty của Diệp Khuynh Xuyên nhưng cô biết tên công ty của anh, chỉ có một không hai.
“Được rồi, có khó khăn gì cứ nói, tớ sẽ giúp đỡ cậu, tớ xin phép đi trước.”
Liêu Ngữ Tịch nói rồi liền lên xe rồi nhanh chóng khởi động máy rời đi, Tiểu Hồng trầm mặc nhìn theo bóng chiếc xe sang trọng đi khuất khẽ cất giọng.
“Cậu khác nhiều rồi, xinh đẹp giàu có hơn không biết tớ có bị nghĩ là thấy sang bắt quàng làm họ hay không nữa.”