Lúc này Liêu Ngữ Tịch chăm chăm nhìn tờ giấy vụn bị xé nát nay đã được ghép lại thành một tờ giấy hoàn chỉnh.
[Ngữ Tịch, có lẽ lúc mà con đọc những dòng chữ này, thì có lẽ ba đã không còn ở trên đời này nữa rồi, ba biết có lẽ là do nguyên nhân nào đó hoặc là đã bị ai đó hãm hại có đúng không? ba điếc là bản thân ba không thể đứng ra để bảo vệ cho con, Ngữ Tịch của ba chịu khổ rồi, ba cũng muốn nói luôn rằng tài sản và nhà tất cả ba sẽ để lại cho con, ba nợ con một tình yêu thương nợ con rất nhiều thứ nên số tài sản này ba muốn bù đắp cho con, riêng dì và em con ba cảm thấy cũng không quá thiệt thòi nên ba chỉ để lại một phần cho hai người họ thôi, Ngữ Tịch... ba xin lỗi không thể đợi đến lúc con về, cảm ơn con ba yêu con nhiều lắm.]
Đọc đến đây nước mắt của cô cứ thế mà tuôn trào, cô cắn chặt hàm răng để không bị lộ tiếng nấc nghẹn ngào, đến cuối đời của ông thì ông vẫn luôn là người quan tâm cô nhất và yêu cô hơn tất cả những thứ gì trên đời này, tại sao ông trời lại nỡ lòng nào lấy đi sự sống của một người hiền lành nhân hậu như vậy trong khi kẻ ác ngoài kia lại không rời khỏi thế gian này sớm hơn.
||||| Truyện đề cử: Em Thật Tốt |||||
Cô quay mặt ra phía cửa kính và quay lưng lại với Diệp Khuynh Xuyên để khóc trong thầm lặng, nhưng những giọt nước mắt không thể ngừng tuôn trào ra, lăn dài trên gò má rồi chảy dài rơi xuống đùi của cô, cả người của cô cũng cứ thế mà run lên bần bật làm thu hút sự chú ý của Diệp Khuynh Xuyên, ánh mắt của anh quan sát cô nhưng sau đó lại tiếp tục công việc của mình mà không quan tâm đến cô.
Về đến nhà, Liêu Ngữ Tịch vội chạy ra khỏi xe rồi lên thẳng phòng, riêng Diệp Khuynh Xuyên thì không, anh ở lại đợi Nhĩ Thái lên xe rồi đi đến chỗ điểm hẹn.
“Thiếu gia, hôm nay vẫn chơi với mấy tên đó sao?”
Diệp Khuynh Xuyên đặt điện thoại xuống nhìn Nhĩ Thái đáp.
“Cáp Lợi hắn vẫn ổn chứ?”
“Vẫn còn ổn thưa thiếu gia, nghe nói bên bọn đó dường như vừa mới xuất hiện một tay chơi mới.”
“Tay chơi mới? Cũng được đấy, tôi cũng chán đám người đó rồi, để Cáp Lợi dưỡng sức nhiều đi, hôm nay còn ai thì cứ mang lên.”
Thú vui của Diệp Khuynh Xuyên sau những ngày làm việc đó chính là xem người của mình đánh bại đám người của những kẻ khác, đa phần thú vui của anh chỉ xoay quanh mấy chuyện bạo lực, và những kẻ thiếu nợ anh không trả thì đều phải đưa vào đấu trường để đấu với những kẻ khác, nếu như thắng thì có cơ hội trả được nợ còn thua thì vừa hao tổn năng lực thể xác vừa có thể một đi không trở lại, đó là nguyên tắc của sân chơi của anh.
Nơi được tổ chức diễn ra tại một khu bỏ hoang vắng vẻ, anh vừa bước xuống xe khí chất kiêu ngạo và có phần oai phong, đôi chân dài bước đi tới chỗ cánh cửa, lập tức cánh cửa liền bật mở, có lẽ anh đến trễ nhưng vẫn kịp lúc để chứng kiến được kẻ trong sân đã ngã xuống, người mới xuất hiện này không ai khác là Triệu Chí Nhan và anh cũng là người đầu tiên đánh bại đối thủ không đội trời chung của Diệp Khuynh Xuyên.
“Diệp thiếu gia tới rồi sao? chết tiệt thật chứ, đáng lẽ ra đấu với anh mới phải nhưng tên nhóc này có gà chiến cũng khá lắm, còn không mau vào đây.”
Ni Thành nhếch môi cười mặc dù vừa mới bị thua, thật ra đây chỉ là ván chơi không tính phí nên có thua cũng chẳng có gì để bận tâm, Triệu Chí Nhan đây cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy anh, lần trước cũng nghe nhắc qua nhiều lần, và cái tên của anh cũng rất quen thuộc, nhưng Triệu Chí Nhan vẫn chưa phát hiện ra Diệp Khuynh Xuyên chính là chồng hiện tại của Liêu Ngữ Tịch.
“Người mới à?”
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên khiến Triệu Chí Nhan cũng có chút kiêng nể, vì anh là người nổi tiếng trong giới giang hồ lại còn qua lời truyền miệng của rất nhiều người nên cũng có chút kính nể.
“Chào Diệp thiếu, tôi họ Triệu tên Chí Nhan.”
Triệu Chí Nhan muốn được kết thân với những người tầm cỡ để có cơ hội gặp gỡ và có thêm cơ hội đi vào giới giang hồ hơn, và muốn có được danh tiếng, nên chủ động để làm quen với Diệp Khuynh Xuyên, anh đi tới đưa tay ra để bắt tay với Diệp Khuynh Xuyên nhưng anh không đáp lại cứ thế mà ngó lơ Triệu Chí Nhan, anh không có bạn bè và cũng không muốn phải kết bạn với ai vì trong giới giang hồ, không có chuyện bạn bè bằng hữu.
Triệu Chí Nhan cảm thấy mình bị ngó lơ nên rất ngượng. Anh cứng đờ người ra rồi tự động thu tay về, quay đầu nhìn lại Diệp Khuynh Xuyên đã ngồi yên vị trên chiếc ghế, người của anh cũng bắt đầu xuất hiện đi lên võ đài, người đàn ông lột bỏ chiếc áo để lộ ra thân thể cường tráng vạm vỡ làn da đen khỏe mạnh, Diệp Khuynh Xuyên nhếch môi nói.
“Được rồi, bắt đầu đi!”