“Anh đến rồi.”
Đôi mắt mơ màng của cô nhìn anh hé nở một nụ cười hạnh phúc mong đợi, anh nhíu mày có vẻ khó chịu, dường như cô đang tưởng rằng anh chính là hoàng tử trong mộng của cô chăng?
“Cô nói gì?”
“Lâu lắm rồi không gặp anh… “
Cô vừa nói dứt lời liền nhắm mắt rồi ngủ luôn, Diệp Khuynh Xuyên còn chưa kịp bỏ bụng bữa tối thì cô đã lăn ra ngủ rồi, Liêu Ngữ Tịch đúng là biết cách chọc điên anh lên mà, anh đành phải buông cô ra rồi nằm xuống bên cạnh, đôi mắt dán lên khuôn mặt khi đang ngủ say của cô, có vẻ rất yên bình, quay lại với chuyện suy nghĩ của mình, anh cứ làm những điều kỳ lạ cứ như trúng tà kể từ ngày hôm đó đến nay.
“Mình sao vậy?”
Liêu Ngữ Tịch lúc này cũng quay sang đối diện với anh, gương mặt trái xoan cùng với hàng mi cong vút, sống mũi cao vút thanh mảnh, anh chưa từng nghĩ cô lại xinh đẹp đến như vậy, đôi bàn tay nhẹ đưa lên vuốt ve gò má, anh nở một nụ cười bất lực, có lẽ anh đã có câu trả lời cho bản thân mình rồi.
“Hình như… tôi bắt đầu để ý đến cô rồi thì phải.”
Ngày hôm sau, Liêu Ngữ Tịch bị đôi bàn tay nặng nề của Diệp Khuynh Xuyên đè trên người khiến cô cảm thấy khó chịu, cô bừng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cô chợt nhận ra rằng mình và anh đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả, có lẽ là do anh say quá nên ngủ quên chăng? Nhưng như thế lại may mắn cho cô, Liêu Ngữ Tịch rón rén đặt bàn tay của anh xuống rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Mỗi buổi sáng của cô là đưa Diệp Vân đến trường, còn lại thì chỉ ở nhà và đi mua sắm việc ở trong căn nhà này ngột ngạt không được tự do làm công việc yêu thích của mình nên cô cũng thấy khó chịu, trong thẻ của cô hiện tại có một số tiền lớn là số tiền mà cô đã dành dụm từ trước lúc đi tù chưa sử dụng một xu nào cả, cô muốn dùng số tiền này để mở một cửa hàng váy cưới để cho thuê và sẽ kiêm người chụp ảnh, cô đã lâu không được đụng tay tới máy ảnh để chụp ảnh cho cô dâu chú rể rồi, cô muốn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của những cặp đôi đó.
Giây phút cô tản bộ trên đường để tìm kiếm nơi mà mình sẽ chọn gửi gắm đứa con tinh thần của mình ở đó, cô tìm kiếm một người quen để giới thiệu mặt bằng cho mình, rất nhanh trong ngày hôm đó, Liêu Ngữ Tịch đã hoàn thành ký kết hợp đồng để bắt tay vào tu sửa lại nơi này.
Lúc này tại Diệp gia, Diệp Khuynh Xuyên cũng đã dậy, anh bước xuống nhà để tìm Liêu Ngữ Tịch nhưng chỉ nhận lại lời nói của dì Khả.
“Cô ấy ra ngoài rồi ạ.”
“Diệp Vân cũng đi học rồi à?”
“Vâng ạ.”
Hôm nay anh được nghỉ ngơi một ngày định là sẽ đưa cô ra ngoài chơi, tiếng chuông tin nhắn điện thoại lúc này cũng vang lên, anh lười biếng đưa tay vào túi quần để lấy điện thoại ra kiểm tra, nhìn những dòng tin nhắn sến súa của Liêu Tuệ Hân anh chợt phì cười.
[Anh rể, cám ơn anh về bữa ăn hôm qua, hôm nay là ngày đầu em đi làm, em cảm thấy rất tốt hẹn chiều gặp anh rể ở trước công ty em thật sự muốn mời anh rể đi ăn để tỏ lòng biết ơn, mong anh đừng từ chối.]
[Được, hẹn chiều gặp.]
Anh nhanh chóng nhắn lại cho Liêu Tuệ Hân sau đó đi thay quần áo để đến công ty, ngày hôm nay Liêu Tuệ Hân chỉ mới đến mà đã được rất nhiều người giúp đỡ, vì phía nhóm làm việc của cô toàn là nam mà lại có một cô gái vào nhóm thì quả là điều mà mọi người rất thích, không những thế Liêu Tuệ Hân lại rất biết cách ăn nói đặc biệt là nói lời ngọt ngào với đàn ông.
Buổi chiều hôm đó, Liêu Ngữ Tịch cũng vừa định đi về thì một chiếc xe quen thuộc xuất hiện chắn ngang đường của cô, Liêu Ngữ Tịch khựng người lại thì nhìn thấy người ở bên trong là Diệp Khuynh Xuyên còn có cả Liêu Tuệ Hân, cô cũng không nghĩ là sẽ gặp họ ở đây, tiếng kèn xe vang lớn như muốn ra hiệu với cô.
Liêu Ngữ Tịch thẳng lưng bước tới bên cửa sổ, Liêu Tuệ Hân nhìn thấy cô liền có phản ứng lo lắng vì không biết sẽ giải thích như thế nào khi mình đang trong tình trạng như thế này, bởi cô vừa mới được Liêu Ngữ Tịch cho cơ hội để làm việc tại công ty của Diệp Khuynh Xuyên nếu làm phật ý của cô nhất định cô sẽ kiếm chuyện với Liêu Tuệ Hân.
“Ơ? Hai người sao lại đi chung thế?”
Liêu Tuệ Hân định giải thích thì Diệp Khuynh Xuyên liền đáp.
“Ngày đầu tiên Tuệ Hân đi làm muốn mời một bữa để cảm ơn.”
“Vậy sao? trùng hợp quá, mình đi cùng nhé.”
Nhìn vẻ mặt của Liêu Tuệ Hân có vẻ không thích chuyện này nhưng vẫn cố gượng mặt, định đứng dậy để nhường chỗ cho Liêu Ngữ Tịch thì Diệp Khuynh Xuyên giữ tay của cô lại.
“Sao đấy?”
“Em đổi chỗ cho chị.”
“Không sao đâu, phiền lắm cứ ngồi đây, Tịch lên đi!”
Anh mỉm cười với Liêu Ngữ Tịch rất tự nhiên và thoải mái, cô chợt có chút khó chịu, không nghĩ rằng bản thân phải thật sự nhường chỗ của mình cho Liêu Tuệ Hân như vậy, trong khi bản thân là chính thất, mà bây giờ phải nhường chỗ dẫu cho cô không có tình cảm gì với Diệp Khuynh Xuyên nhưng chỉ thấy hơi khó chịu một chút.
“Được.”
Cô bẻn lẻn mở cửa xe sau lên, trong không khí đó đôi mắt của Liêu Ngữ Tịch liên tục dán lên bóng lưng của Liêu Tuệ Hân, cô cầm điện thoại lên giết thời gian, với cái sự ngột ngạt này phía Diệp Khuynh Xuyên cũng thấy khó chịu, anh quay sang hỏi Liêu Tuệ Hân.
“Em ăn được đồ Tây chứ?”
“Được ạ.”
“Đồ Tây thì anh biết rành lắm, anh sẽ đưa em đến một chỗ rất ngon, đảm bảo sẽ thích.”
Liêu Ngữ Tịch ngồi phía sau nghe giọng nói ngọt ngào đầy tình cảm của anh dịu dàng dành cho Liêu Tuệ Hân thì nhếch môi khinh bỉ.
“Tởm quá.”