• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng Khả Nhạc nhìn Tần Hải Đường rồi đưa tay lên miệng làm động tác “suỵt”, cô phối hợp gật gật đầu, chỉ thấy cô ấy bật đèn pin của điện thoại di động đang cầm trên tay, sau đó xõa tóc về phía trước, rón ra rón rén đi đến bên cạnh Tạ Bách Thế.

Tạ Bách Thế sợ đến mức rùng mình, không dám ngẩng đầu lên. Đồng Khả Nhạc nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào vai khiến cậu ta đột ngột ngẩng đầu lên vì sợ hãi, vô tình lại va trúng cằm của cô ấy.

Cú va chạm này khiến cô ấy đau tựa như hồn lìa khỏi xác: "Chết tiệt, đau quá!"

Tần Hải Đường nhìn hai con người ngây thơ này, cảm thấy rất buồn cười.

Ừm? Đau? Cô ấy là người ư? Tạ Bách Thế mở mắt ra nhìn, quả nhiên là người, còn là một cô gái đẹp nữa.

Tuy không phải là một đại mỹ nhân như chị hai, nhưng cô ấy cũng được xếp vào hàng quốc sắc thiên hương.

Cậu ta sáng rỡ mắt, lập tức đi qua bắt chuyện: "Xin chào người đẹp, tôi tên là Bách Thế."

Đồng Khả Nhạc tưởng cậu ta đang nói đùa, liền trả lời: "Xin chào, tôi là Trung Thông."

Tại sao lại có người mang cái tên này? Còn là một cô gái xinh đẹp nữa chứ. Tạ Bách Thế cảm thấy thật khó hiểu.

Sau đó Tần Hải Đường học dáng vẻ của hai người họ, cũng tự giới thiệu: “Soái ca, mỹ nữ, tôi tên Vân Đạt.”

“Tôi còn có rất nhiều bạn bè tên là Viên Thông, Thân Thông, Thuận Phong, có thời gian sẽ giới thiệu cho hai người làm quen!"

Tạ Bách Thế như hóa đá đứng sững tại chỗ, được thôi, cậu ta không thể không thừa nhận rằng bản thân rất ngu ngốc.

Nhìn khuôn mặt ủ rũ của cậu ta, Đồng Khả Nhạc cũng không đùa nữa, cô chủ động giới thiệu: "Xin chào, tôi tên là Đồng Khả Nhạc!"

Đôi mắt của Tần Bách Thế trợn tròn: "Đồng Khả Nhạc? Chị hai, đây là người lúc nhỏ luôn đuổi đánh em đấy ư?"

Tần Hải Đường gật đầu, vẻ mặt đồng cảm.

Cậu ta ngẩng đầu thở dài, khuôn mặt đầy tuyệt vọng: "Ôi, đúng là không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá một người, quả nhiên bông hoa hồng nào cũng có gai mà."

Lúc còn bé, Tạ Bách Thế khá nhỏ con, lại còn rất nghịch ngợm. Đồng gia và Tạ gia ở trong cùng một khu biệt thự, cho nên bọn họ cũng chơi chung với nhau. Cơn ác mộng thời thơ ấu của Tạ Bách Thế chính là Đồng Khả Nhạc, cô ấy luôn cầm một cây gậy đuổi theo cậu ta khắp các đường phố.

"Làm sao? Nhớ về lúc còn nhỏ à? Có muốn tôi giúp cậu ôn lại một chút không? Vừa nói Đồng Khả Nhạc vừa xắn áo, chuẩn bị dơ tay lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK