"Leng keng!"
Trang Nhất liếc nhìn điện thoại của mình, vui tới mức muốn nhảy cẫng lên.
"Cậu ba, bọn Trang Nhị đã tới nơi."
Khóe miệng Lệ Thù khẽ nhếch lên, anh liếc nhìn chiếc xe đang đuổi theo phía sau.
"Đã đến lúc chúng ta thu lưới rồi!"
Trang Nhất rất phấn khích, lập tức lái xe đến chỗ Trang Nhị, đó là một khu vực vắng vẻ ở ngoại ô.
Chiếc xe phía sau thấy vậy tưởng bọn họ đã sức cùng lực kiệt, cho nên nhanh chóng bao vây lấy họ.
Trang Nhất bị buộc phải dừng lại, những người trên chiếc xe kia cũng bước xuống.
Bọn họ từng bước tiếp cận xe của Lệ Thù.
Người đàn ông đi đầu trông dữ tợn, vóc dáng cường tráng, hắn mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn, rất có phong thái của ông chủ thời xưa.
"Cậu ba đâu, ra đây đi chứ, nhút nhát không phải là tác phong của cậu."
Lệ Thù liếc nhìn, thì ra là Bả Tử Lý.
Người đàn ông này lăn lộn trong giới hắc đạo, cũng từng hợp tác làm ăn với Lệ Thù, nhưng tên này hầu như chỉ toàn buôn lậu, dĩ nhiên khó tránh được việc chậm trễ thời gian, có lần hắn bị một nhân viên bán hàng ngu ngốc tố cáo, kết quả là phải chịu tổn thất nặng nề, từ đó vẫn ôm hận trong lòng.
Thấy Lệ Thù không có động tĩnh gì, Bả Tử Lý lại hét lên:
"Trốn được bây giờ chứ không trốn được cả đời, tôi chỉ muốn ba miếng đất ở Thành Nam của cậu mà thôi, mau ra đây nói chuyện."
Lệ Thù liên tục căn dặn Tần Hải Đường: "Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cô cũng không được ra khỏi xe nhé!"
Tần Hải Đường ngoan ngoãn gật đầu.
Lệ Thù đưa theo Trang Nhất nhanh chóng xuống xe.
"Cậu Lý khẩu khí cũng thật lớn, chỉ sợ anh nuốt không trôi ba miếng đất của tôi thôi!"
Anh dựa vào xe, hai tay đút túi quần.
Bả Tử Lý chậm rãi lấy khẩu súng lục của mình ra ngắm nghía trong lòng bàn tay:
"Có nuốt trôi hay không không phải cậu nói là được, còn phải xem súng của tôi có đồng ý hay không!"
Đôi mắt Lệ Thù hơi nheo lại, lộ ra sát khí lạnh đến thấu xương:
"Nếu tôi nói không thì sao?"
Bả Tử Lý giống như đã nghe được một câu chuyện cười vậy:
"Ha ha ha, cậu Lệ, cậu vẫn còn quyền nói ư?"
Hắn giơ súng lên từng bước tiến về phía Lệ Thù.