• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Thù nghe Trang Nhất báo cáo xong thì cau mày, có vẻ như đây là một cái bẫy, Trang Nhất đã bị lộ rồi.

“Trang Nhất, gửi định vị cho Trang Nhị bảo cậu ta âm thầm đưa người đến đây cho tôi, đồng thời thông báo cho Kinh Châu để cậu ấy đến chỗ Trang Nhị.”

“Vâng.”

Trang Nhất không dám chậm trễ một giây, lập tức thu xếp mọi việc.

Lệ Thù nhét lưỡi dao ngắn vào trong khe hở của đế giày, anh ấn một cái nút, khuy măng sét ngọc bích lập tức biến thành một chiếc camera nhỏ kết nối với máy tính của Tạ Bách Thế.

“Cậu ba, anh không cần trốn nữa, người đang ở trong tay tôi, ra đây nói chuyện đi! Chỉ được đi một mình, nếu không tôi không chắc Tần Hải Đường sẽ bình an vô sự đâu!”

Tần Tử Liên hét lên, có vẻ như nắm chắc phần thắng.

Lệ Thù thầm nghĩ, quả nhiên mình đoán không sai, Trang Nhất đã bị phát hiện.

Anh nhanh chóng đứng dậy đi qua đó.

Cô ta vỗ tay thán phục.

“Cậu ba đúng là dũng cảm, thật sự dám đến đây một mình!”

Tần Tử Liên nhìn chằm chằm anh giống như yêu tinh.

Anh đi thẳng vào vấn đề: “Cô muốn gì thì nói đi! Chỉ cần cô thả bé con ra!”

Tần Tử Liên không kìm nén được sự ghen tị, mỉa mai đang bừng cháy trong lòng.

“Oa oa oa, lại còn bé con nữa, đúng là cậu ba rất để tâm đến cô ta! Nào, có việc gì thì vào đây nói. Hai người các ngươi, kiểm tra!”

Hai người đàn ông bên cạnh lập tức kiểm tra tỉ mỉ cả người Lệ Thù, bên ngoài Lệ Thù vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra lớp mồ hôi mỏng ở lòng bàn tay đã để lộ tâm trạng của anh.

Lúc hai người kia quan sát tay áo, tim anh dường như sắp nhảy lên đến họng, cũng may hai tên kia khá ngốc nên không phát hiện ra, anh nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Lệ Thù đi theo Tần Tử Liên.

Nhà máy bị bỏ hoang nồng nặc mùi xăng khó ngửi cùng với một lớp bụi dày đến mức có thể thấy bằng mắt thường.

“Không phải anh muốn nhìn thấy Tần Hải Đường sao? Tới đây, cho anh nhìn.”

Tần Tử Liên nhẹ nhàng khởi động điều khiển từ xa trong tay, Tần Hải Đường lập tức xuất hiện trên màn hình theo dõi. Cô bị trói chặt vào một cái cột lớn, dáng vẻ không còn tỉnh táo.

Lệ Thù vô cùng đau lòng, anh không ngừng tự trách bản thân, nếu mình đi cùng cô thì có lẽ đã không xảy ra chuyện này.

“Sao nào, có đau lòng không? Cậu ba, Lệ tổng!”

Cô ta nhẹ nhàng vươn tay chạm vào ngực Lệ Thủ, giả vờ muốn ngã vào lòng anh.

Không ngờ mắt Lệ Thù tối đen lại, ánh mắt toàn sự ghét bỏ, cô ta loạng choạng suýt nữa ngã xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK