Nhà họ Trần.
"Trời ơi, phải làm sao đây, ông Trần, ông mau tỉnh lại đi!"
Vừa bước vào sân, mọi người đã nghe tiếng một người phụ nữ gào khóc bên giường.
Nhìn thấy Tần Hải Đường và những người khác đi tới, người phụ nữ còn tưởng rằng đây là một đám người nhiều chuyện đến hóng hớt, cho nên liền vơ lấy đồ vật ném ra ngoài xua đuổi bọn họ.
"Đi đi, mau cút đi, nếu không đi thì đứng trách cây gậy của tôi không có mắt!"
Lệ Thù sợ làm Tần Hải Đường bị thương liền giật lấy cây gậy.
"Các người đừng ỷ đông mà bắt nạt tôi, tôi nói cho các người biết, ông Trần nhà chúng tôi có rất nhiều anh em.”
Bà ta sợ hãi lùi từng bước một vào trong phòng.
Tần Hải Đường hạ giọng, nói nhỏ hết mức có thể: "Thím à, bọn cháu nghe nói chú Trần bị thương nên đến gửi tiền hỗ trợ và thăm chú ấy một lát, thím đừng căng thẳng như vậy."
Sau khi nói xong, Tần Hải Đường dùng ánh mắt ra hiệu cho Lệ Thù lấy tiền ra, chứng minh những gì cô nói là thật.
Anh vô cùng khí phách lôi ra một tấm thẻ đưa cho người phụ nữ:
"Đây là 100 vạn phí tổn thất tinh thần của chú Trần."
Tần Hải Đường lập tức giơ ngón tay cái về phía anh.
Người phụ nữ bán tín bán nghi cầm lấy thẻ, sự phòng bị trong lòng cũng dần dần buông xuống. Người đời có câu ăn của chúa phải múa tối ngày (*) quả không sai mà.
(*) Nhận được lợi ích từ người khác thì thái độ với người ta cũng phải mềm mỏng hơn.
Bà ta vội vàng mời bọn họ vào nhà.
Trong nhà, ông Trần đang nằm thẳng đờ trên giường, cơ thể thỉnh thoảng sẽ co giật vài cái, đôi mắt lờ đờ nhưng lộ rõ vẻ sợ hãi. Ông ta liên tục nói: "Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi!"
Ấn đường chuyển sang màu đen, đôi môi xanh tím, rõ ràng là ông ta đã bị biến thành một con rối để cho người ta điều khiển rồi.
Tần Hải Đường cố gắng tiến vào tâm trí của ông Trần, nhưng lúc này ông ta đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Có người phụ nữ ở đây, cô cũng không tiện sử dụng huyền thuật.
Vì vậy cô bỗng nảy ra một ý tưởng và thì thầm vào tai Đồng Khả Nhạc:
"Cậu đưa bà ta đi ra ngân hàng rút tiền đi, đến ngân hàng nào cách xa một chút, giúp tớ kéo dài thời gian."
Đồng Khả Nhạc làm động tác ok, người phụ nữ nghe nói rút 100 vạn thì lập tức đi theo cô ấy.
Tần Hải Đường lấy bút lông sói ra rồi thuận tay ném một cái, một lá bùa màu vàng xuất hiện ngay trước mắt cô.
Không lâu sau, một lá bùa hồi hồn đã được vẽ xong, cô khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, một ngọn lửa trong nháy mắt đã đốt cháy toàn bộ lá bùa, Tần Hải Đường nhanh chóng tìm một cái bát hứng nước bùa vàng rơi xuống.
Chương 38: Kẻ phía sau thao túng là ai
Lệ Thù nhẹ nhàng đỡ ông Trần dậy, Tần Hải Đường để cho ông Trần uống một ít nước bùa, sau đó vảy tất cả số nước còn lại lên người ông ta.
Ông Trần lập tức ngừng co giật và trở nên bình tĩnh hơn.
Ông Trần tựa như sắp tỉnh dậy, cô tranh thủ dùng chuông chiêu hồn liên tục gọi tên của ông ấy.
Chẳng mấy chốc, ông Trần đã tỉnh lại:
"Mấy người là…?"
"Chào chú Trần, bọn cháu là người do công ty cử tới thăm chú!"
Nghe Tần Hải Đường nói, ông Trần đột nhiên xúc động đáp: "Công ty thật có lòng, một nhân viên vệ sinh nhỏ bé như tôi cũng có người nhớ đến, tôi thật sự rất cảm kích!"
Tần Hải Đường mỉm cười, sau đó nói: "Đây là chuyện nên làm ạ, chú Trần, có phải dạo này tình hình của chú không được tốt lắm đúng không?"
Ánh mắt ông Trần bỗng có vẻ né tránh, ông ta giả bộ bình tĩnh nói:
“Không có!”
Tần Hải Đường cong môi nói: "Nếu không phải thì chú đã không đi làm con rối, đúng không?"
"Thông thường những người đồng ý làm con rối, bán linh hồn của chính mình đều là vì tiền hoặc là có mong muốn nào khác."
Tần Hải Đường liếc quanh căn phòng một vòng:
"Nhà thì nghèo rớt mồng tơi, vợ có quan hệ mập mờ với người khác, lại còn sắp bỏ trốn. Có lẽ đây chính là lý do tại sao chú Trần sẵn sàng liều mình đánh đổi.”
Hai bên thái dương ông Trần giật giật, trán liên tục đổ mồ hôi, ông ta dựa vào đầu giường, vò nát chiếc khăn trải giường trong tay.
Phân tích của cô rất chính xác, ông ta cũng không còn lý do để trốn tránh:
"Đúng vậy, cô nói không sai, nhưng tôi thực sự không giết người! Đến gà tôi còn không dám giết chứ đừng nói là người."
Bọn họ cũng tin tưởng ông Trần không phải kẻ giết người.
"Kẻ phía sau thao túng ông là ai? Địa điểm giao dịch của các người nằm ở đâu?"
Ông Trần suy nghĩ kỹ rồi nói: "Tôi không biết đó là ai, tôi không quen cô ta, chúng tôi giao dịch trong khách sạn nhỏ ở ngoại ô. Tôi chỉ biết đó là một người phụ nữ. Toàn thân cô ta được che chắn rất kỹ càng, nhưng tôi phát hiện trên cánh tay trái của cô ta có một nốt ruồi màu đỏ."
Nốt ruồi màu đỏ? Tần Hải Đường lập tức nghĩ đến Tần Tử Liên!
Tần Hải Đường theo địa chỉ mà ông Trần nói đi đến ngoại ô, khách sạn nhỏ quả thật rất khuất, ẩn sâu ở trong rừng cây.
Tần Hải Đường lặng lẽ đi vòng ra phía sau căn phòng, khi phát hiện không thể điều khiển con rối họ Trần này được nữa, kẻ kia nhất định sẽ quay lại để tiếp tục khống chế ông ta.
Chương 39: Cái bẫy
Từ những ô cửa kính vỡ, có thể dễ dàng nhận ra rằng đây là một khách sạn đã bị bỏ hoang từ lâu. Nhìn thấy trong nhà không có ai, Lệ Thù liền dắt theo Tần Hải Đường tiến bước vào bên trong.
Vừa bước vào, một mùi máu tanh nồng nặc lập tức xộc vào mũi của hai người.
"Cạch!"
Tần Hải Đường quay đầu lại, phát hiện cửa đã bị khóa.
Lệ Thù thầm nghĩ chắc chắn có gì đó không ổn, có lẽ đây là một cái bẫy của kẻ thù.
Quả nhiên, Tần Tử Liên đem theo vài người đàn ông thong thả bước ra từ căn phòng tối.
Tần Hải Đường lập tức hiểu ra rằng tất cả những chuyện này đều là do một tay cô ta bày ra.
"Tần Hải Đường, không nghĩ tới đúng không? Chẳng ngờ sẽ có một ngày mày lại rơi vào tay tao!"
"Lần trước mày tặng tao một cái bạt tai, lần này tao nhất định phải trả lại mày mười cái!"
Lệ Thù lạnh lùng nói: "Muốn trả thì cũng phải có mạng mới trả được."
Tần Tử Liên cười lạnh một tiếng:
"Bắt hết bọn chúng lại cho tôi!"
"Vâng!"
Mấy tên đàn ông mặc đồ đen bắt đầu di chuyển nhanh chóng, chẳng bao lâu đã vây quanh bọn họ.
Tần Hải Đường liếc nhìn đám người này, tên nào tên nấy đều cao tầm một mét tám trở lên, vóc dáng vạm vỡ, to lớn, trên người bọn họ đều có những vết sẹo to nhỏ khác nhau, có lẽ là do quá trình luyện tập lâu năm lưu lại, chắc hẳn đây là một đội đâm thuê chém mướn cao cấp!
Có thể ra lệnh cho đám côn đồ này, nhất định người chống lưng cho Tần Tử Liên không hề đơn giản, cho dù Lệ Thù có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ không tránh khỏi việc bị thương, vì vậy cô cần phải dùng mưu kế.
"Tần Tử Liên, tôi và cô đều mang họ Tần, cũng không cần thiết phải đuổi cùng giết tận như vậy, cô nói có đúng không? Có việc gì thì cứ lương lượng hòa hoãn với nhau, như vậy không phải là tốt hơn sao?"
Cô cố gắng trì hoãn thời gian hết sức có thể để giúp cho Lệ Thù tìm được cơ hội phá vòng vây.
Tần Tử Liên bắt đầu tỏ ra đắc ý, trong đôi mắt cô ta hiện rõ lên niềm tự hào của người chiến thắng.
"Lúc đó khi tát tao trước mặt bao nhiêu người như vậy mày đã sảng khoái như thế nào? Bây giờ mày cũng biết bản thân mang họ Tần rồi hay sao?"
Đột nhiên, cô ta lấy tay che miệng lại, giả vợ tỏ vẻ ngạc nhiên:
"Ồ, không phải, mày chưa chắc đã là mang họ Tần! Thật là đáng tiếc, cho dù bây giờ mày có cầu xin tao thì cũng vô dụng mà thôi, bởi vì ông chủ đã sớm ra lệnh rồi, mày… nhất định phải chết!"
"Cô nói cái gì cơ? Tôi không mang họ Tần? Vậy thì tôi mang họ gì chứ? Người đứng đằng sau cô rốt cuộc là ai?"
Lệ Thù cũng bị câu nói này làm cho sửng sốt, người đứng đằng sau có thế lực quá lớn, ngay cả anh cũng chưa tra ra được! Anh luồn tay qua khẽ nắm lấy tay Tần Hải Đường, muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Tần Hải Đường cũng ngây ngốc một hồi, cô không biết nên làm như thế nào mới phải, cô không phải là con ruột của Tần Chính Quốc ư? Trong thoáng chốc, cô không biết mình nên vui hay buồn. Vui vì từ nay cô không cần gọi Tần Chính Quốc là ba nữa, còn buồn là vì hiện tại, ngay cả bản thân mình là ai cô cũng không biết!
"Muốn biết à, vậy thì xuống dưới âm phủ mà hỏi mẹ của mày ấy!"
Chương 40: Trốn thoát
Tần Tử Liên không muốn nói nhiều, cô ta rút từ phía sau ra một chiếc dao găm bạc sắc nhọn, sau đó đâm nhanh về phía Tần Hải Đường. Chung sống với nhau đã nhiều năm như vậy, đến bây giờ cô mới biết được hóa ra Tần Tử Liên lại có sát khí dữ dội đến thế.
Lệ Thù nhanh chóng kéo Tần Hải Đường ra đằng sau.
Tần Hải Đường và Lệ Thù quay người nhìn xung quanh, phát hiện rằng nếu muốn thoát ra ngoài, con đường duy nhất chính là cánh cửa sổ tàn tạ đằng kia.
Lệ Thù tìm cơ hội đó phóng ra như bay, đối phương trở tay không kịp, Tần Tử Liên chỉ đành thả Tần Hải Đường đi, đám lính đánh thuê lập tức vây lại như một chiếc lồng sắt.
____________________
"Đi thẳng về hướng Đông Nam là tới đâu vậy?"
"Trên bản đồ ghi là vùng ngoại thành"
Lệ Thù mở máy tính để lên tính toán lộ trình, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn mà Tạ Bách Thế gửi đến.
[Chú ba, người kê đơn thuốc cho ông nội chú đã xuất hiện rồi, chú cẩn thận một chút!]
Khóe miệng Lệ Thù giương lên thành một đường cong, thì ra là chó cùng rứt giậu nên muốn giết người diệt khẩu.
"Trang Nhất, bảo Trang Nhị chuẩn bị máy bay trực thăng ở ngoại thành chờ lệnh."
"Vâng!"
Lệ Thù cầm súng lên, lần này chưa chắc đã may mắn như lần trước nữa, vì vậy ngay cả xe bọn họ cũng dùng xe chống đạn.
"Cậu ba, không hay rồi, xe hết xăng, phải làm sao bây giờ?"
Đúng là chó cắn áo rách, đã nghèo còn gặp cái eo, Trang Nhất than thở một tiếng.
Tần Hải Đường quả quyết: "Không sao đâu, anh cứ yên tâm lái xe đi."
Trang Nhất nghi ngờ nhìn cô: "Cô Hải Đường, đây là xăng đó, cô có thể biến ra xăng sao?"
Cô thành thật đáp: "Tôi không biết biến ra xăng."
"Trời đất ơi, cô có thể đừng đùa vào thời điểm quan trọng như thế này không?"
Trang Nhất hoảng sợ một lúc, thậm chí lời trăng trối cũng đã nghĩ xong, nhưng dù thế nào thì cũng nhất định phải giúp cậu ba trốn thoát, đây chính là sứ mệnh của anh ta.
"Không biến được xăng nhưng tôi có bùa chú."
Trang Nhất thở phào nhẹ nhõm.
Nói rồi Tần Hải Đường liền lấy ra cây bút lông sói của mình, lại cầm lấy xấp giấy màu vàng, sau đó viết ra một đống bùa.
Cô thần nhẩm khẩu quyết trong lòng và dán bùa vào khắp xe.
Điều thần kỳ đã xuất hiện.
Khi bình xăng chạm đáy, chiếc xe vẫn chạy rất nhanh.
Chương 41: Thu lưới
"Leng keng!"
Trang Nhất liếc nhìn điện thoại của mình, vui tới mức muốn nhảy cẫng lên.
"Cậu ba, bọn Trang Nhị đã tới nơi."
Khóe miệng Lệ Thù khẽ nhếch lên, anh liếc nhìn chiếc xe đang đuổi theo phía sau.
"Đã đến lúc chúng ta thu lưới rồi!"
Trang Nhất rất phấn khích, lập tức lái xe đến chỗ Trang Nhị, đó là một khu vực vắng vẻ ở ngoại ô.
Chiếc xe phía sau thấy vậy tưởng bọn họ đã sức cùng lực kiệt, cho nên nhanh chóng bao vây lấy họ.
Trang Nhất bị buộc phải dừng lại, những người trên chiếc xe kia cũng bước xuống.
Bọn họ từng bước tiếp cận xe của Lệ Thù.
Người đàn ông đi đầu trông dữ tợn, vóc dáng cường tráng, hắn mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn, rất có phong thái của ông chủ thời xưa.
"Cậu ba đâu, ra đây đi chứ, nhút nhát không phải là tác phong của cậu."
Lệ Thù liếc nhìn, thì ra là Bả Tử Lý.
Người đàn ông này lăn lộn trong giới hắc đạo, cũng từng hợp tác làm ăn với Lệ Thù, nhưng tên này hầu như chỉ toàn buôn lậu, dĩ nhiên khó tránh được việc chậm trễ thời gian, có lần hắn bị một nhân viên bán hàng ngu ngốc tố cáo, kết quả là phải chịu tổn thất nặng nề, từ đó vẫn ôm hận trong lòng.
Thấy Lệ Thù không có động tĩnh gì, Bả Tử Lý lại hét lên:
"Trốn được bây giờ chứ không trốn được cả đời, tôi chỉ muốn ba miếng đất ở Thành Nam của cậu mà thôi, mau ra đây nói chuyện."
Lệ Thù liên tục căn dặn Tần Hải Đường: "Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cô cũng không được ra khỏi xe nhé!"
Tần Hải Đường ngoan ngoãn gật đầu.
Lệ Thù đưa theo Trang Nhất nhanh chóng xuống xe.
"Cậu Lý khẩu khí cũng thật lớn, chỉ sợ anh nuốt không trôi ba miếng đất của tôi thôi!"
Anh dựa vào xe, hai tay đút túi quần.
Bả Tử Lý chậm rãi lấy khẩu súng lục của mình ra ngắm nghía trong lòng bàn tay:
"Có nuốt trôi hay không không phải cậu nói là được, còn phải xem súng của tôi có đồng ý hay không!"
Đôi mắt Lệ Thù hơi nheo lại, lộ ra sát khí lạnh đến thấu xương:
"Nếu tôi nói không thì sao?"
Bả Tử Lý giống như đã nghe được một câu chuyện cười vậy:
"Ha ha ha, cậu Lệ, cậu vẫn còn quyền nói ư?"
Hắn giơ súng lên từng bước tiến về phía Lệ Thù.