Thấy hai người sắp sửa đánh nhau, Trang Nhất nhanh chóng giảng hòa: "Cô Đồng, cô Đồng, tóm lại không tệ, chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Có thể do khẩu vị của tôi kén chọn, cô nếm thử là sẽ biết lần sau nên nấu như thế nào!"
Đồng Khả Nhạc trừng mắt nhìn Tạ Bách Thế một cái, sau đó cô tràn ngập tự tin bắt đầu ăn thử cơm mình làm. Mới bắt đầu Đồng Khả Nhạc còn có thể giả bộ, nhưng sau đó cô thật sự không thể cố nổi mà phải nhổ vào thùng rác.
"Anh Trang Nhất, em xin lỗi nhé. Lần tới nhất định em sẽ tiến bộ!"
Trang Nhất bày ra vẻ mặt đưa đám gật đầu với cô, trong lòng thầm than: Lần sau tôi chắc chắn sẽ cách cô xa một chút, tôi còn muốn sống thêm hai năm nữa.
Đồng Khả Nhạc mất mát cầm đồ còn thừa định đổ đi, Tạ Bách Thế lại giành lấy ăn ngấu nghiến như hổ đói.
"Làm gì đấy? Cậu điên à?"
Tạ Bách Thế lúng búng nói: "Ông nội tôi nói lãng phí là không tốt!"
"Cậu ấm của tôi ơi, chỗ đó vừa có vỏ trứng vừa có sạn, cậu không sợ tiêu chảy hả?"
"Vừa đúng lúc tôi thiếu Canxi, tiện bổ sung luôn!"
Nháy mắt, toàn thân Đồng Khả Nhạc như có dòng nước ấm chảy qua. Hình như thằng nhóc này cũng không đáng ghét đến mức đó.
"Vậy cậu ăn đi, tôi đi trước đây, trong tiệm còn có việc."
Chờ cô ra khỏi cửa, Tạ Bách Thế mới nhổ hết thức ăn trong miệng ra.
Trang Nhất không nhịn được cười nhạo: "Cậu Tạ à, cậu cần gì phải làm thế! Thích người ta thì cứ việc nói thẳng đi!"
Tạ Bách Thế làm bộ quật cường nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ai thích cô ấy chứ, người bạo lực như thế còn lâu tôi mới thích. Anh không biết đấy thôi, nếu như không ăn, cô ấy mà khóc thì khó dỗ lắm, con gái phiền phức vậy đấy!"
Trang Nhất chỉ cười mà không nói. Có vài người luôn là động lòng mà không biết, thể nào rồi cũng sẽ nếm mùi đau khổ thôi!
Cửa bị mở mạnh phát ra tiếng ''rầm rầm''.
Tạ Bách Thế tưởng Đồng Khả Nhạc quay lại nên vội vàng chuẩn bị nhét thêm hai miếng đồ ăn vào miệng.
Thấy người tới là Lệ Thù, Tạ Bách Thế thở phào nhẹ nhõm.
"Tạ Bách Thế, lập tức định vị xem Tần Hải Đường đang ở đâu!"
Giọng điệu Lệ Thù cường ngạnh không có chút nhiệt độ nào, Tạ Bách Thế bị dọa sợ, trực giác nói cho cậu ta biết bây giờ không được hỏi đã có chuyện gì xảy ra, nếu không sẽ bị người đàn ông này xé nát.
Cậu ta nhanh chóng lấy máy tính ra gõ lạch cạch.
"Chú ba Lệ, tìm được rồi, chị ấy ở trong một nhà xưởng bỏ hoang ở phía nam thành phố."
"Đi."
Lệ Thù kéo cổ áo Tạ Bách Thế lôi ra ngoài. Trang Nhất thấy tình hình không ổn cũng vội nhắn tin cho Trang Nhị rồi đuổi theo.