Hổ con đến tìm cô chứng tỏ trong cửa hàng đã xảy ra chuyện, nếu không thì nó sẽ không rời khỏi địa bàn của mình.
Cô nhanh chóng đứng dậy đánh răng rửa mặt, thay quần áo, đeo chiếc cặp sách nhỏ rồi vội vã ra ngoài.
"Đi đâu đấy! Ăn sáng trước đã."
Tần Hải Đường quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Lệ Thù đang thong thả ung dung ăn sáng.
Cô nhìn xung quanh rồi chỉ vào mình: "Anh đang nói chuyện với em à?"
Tay trái Lệ Thù cầm tách cà phê khẽ nhấp một ngụm, anh nói: "Nếu không thì ai?"
"Em có việc gấp phải ra ngoài một lát, không kịp ăn, lát nữa em mua chút đồ ăn trên đường đi là được."
Tần Hải Đường vừa nói vừa vội vã đi ra ngoài.
"Trang Nhất!"
Lệ Thù ra lệnh cho Trang Nhất tiến lên ngăn cản cô.
"Cô Hải Đường!" Trang Nhất nhìn Tần Hải Đường với vẻ mặt khó xử.
Cô hậm hực cúi đầu, cam chịu đi về phía bàn ăn.
"Dì Trương, giúp tôi gói một phần bữa sáng lại."
Lệ Thù thuận tay cầm lấy cặp sách của Tần Hải Đường rồi đi ra ngoài.
Tần Hải Đường vội vàng mang theo bữa sáng do dì Trương chuẩn bị, cô nở một nụ cười nịnh hót với anh:
"Chao ôi, chú ba thật là chu đáo, Kinh Châu thật là có phúc!"
Lệ Thù nhìn cô gái bên cạnh với vẻ mặt khó hiểu, anh chu đáo thì có liên quan quái gì tới Kinh Châu.
Tần Hải Đường chợt nhận ra mình lỡ miệng, cho nên lập tức ngậm miệng và quay đi chỗ khác.
__________________
"Này, Tạ Bách Thế, cậu đang làm cái gì vậy hả! Cẩn thận chị hai cậu đến đánh chết cậu, đó là bình hoa mà cô ấy thích nhất đấy!"
Lời của Đồng Khả Nhạc làm cho bàn tay đang cầm bình hoa của Tạ Bách Thế khẽ run, cậu ta nói:
"Chị hai của tôi hiền lắm, ai bạo lực như cô chứ!"
"Thế à, cậu ngứa da đúng không?" Đồng Khả Nhạc tiện tay cầm một cuốn sách quăng sang.
Lam Đạt Ý bất lực ngồi trên sô pha đỡ trán, hai người này đã cãi nhau cả buổi sáng rồi, thật là đau đầu mà. Lẽ nào phương pháp mà Tần Hải Đường nói không hiệu quả, hổ con vẫn chưa đến chỗ cô ấy ư?