"Tôi nói, tôi nói, nhưng tôi chỉ có thể đoán được đại khái thôi. Có lẽ người đó chính là cậu cả của nhà họ Lệ - Lệ Thừa. Một tháng trước anh ta tìm tôi bàn chuyện làm ăn, anh ta nói sẽ cho tôi biết giá đấu thầu của lô đất Thành Nam, còn tôi chỉ cần chia cho anh ta 30% lợi nhuận là được."
"Anh ta nói vậy à."
"Vâng?"
Bả Tử Lý cúi thấp đầu xuống không dám nhìn Lệ Thù.
Hắn ngập ngừng nói thêm: "Lệ Thừa nói chỉ cần ông cụ Lệ chết thì anh ta sẽ là người thừa kế duy nhất, còn cậu chỉ là một đứa con riêng mà thôi."
Bả Tử Lý quỳ trên mặt đất, cơ thể run rẩy dữ dội, hắn sợ rằng Lệ Thù sẽ trút giận lên đầu mình.
"Được lắm!"
Sắc mặt Lệ Thù trở nên u ám, xung quanh đã vốn lạnh lẽo, đến lúc này nhiệt độ còn giảm thấp hơn.
Trang Nhất và những người khác nhìn cậu ba nhà mình, vẻ mặt hiện lên sự đau lòng.
Bầu không khí như thế sắp đóng băng.
Tần Hải Đường tinh mắt đột nhiên nhìn thấy một người mặc đồ đen nhảy ra từ phía sau Lệ Thù, hắn được trang bị rất đầy đủ, trên tay cầm con dao nhỏ, nhìn tư thế này, có lẽ đối phương muốn đâm vào người anh.
"Lệ Thù, chú ý đằng sau kìa!"
Tần Hải Đường lo lắng nhảy xuống xe hét về phía anh.
Lệ Thù nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy mũi dao màu bạc đang đâm về phía mình, tuy kịp thời né tránh nhưng cánh tay anh vẫn bị đâm rách.
Thuộc hạ của Bả Tử Lý, đám người mặc đồ đen và cả bọn Trang Nhị bắt đầu một trận hỗn chiến quyết liệt.
Thấy cảnh tượng hỗn loạn này, Bả Tử Lý nhân lúc không ai để ý lặng lẽ trốn vào xe. Lúc này hắn không thèm quan tâm đến vết thương trên người nữa, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi đây để giữ lại cái mạng nhỏ.
"Cậu ba, anh xem những người này hành động rất kỳ quái, cứ giống như không có ý thức vậy."
Trang Nhất đưa tay đỡ lấy Lệ Thù, ánh mắt không ngừng quan sát đám người mặc đồ đen đang từ từ đến gần.
Thực ra Lệ Thù đã phát hiện ra điều đó từ khi người đàn ông kia lao đến đâm mình, bởi vì đôi mắt của hắn trống rỗng giống như một người máy vậy.