• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Hải Đường cố ý giẫm một chân về phía sau. Quả nhiên, búp bê liền ôm lấy bàn chân và xuất hiện trước mắt cô, nó kêu to đau đớn:

"Oa oa oa, đồ đàn bà xấu, đàn bà xấu!"

Tần Hải Đường trói gô nó xách xuống dưới lầu và ném tới trước mặt Trương An.

"Cô Tần, đây là?"

Trương An nhìn con búp bê bằng vẻ mặt không thể tin nổi.

Tần Hải Đường chậm rãi cất lời: "Con búp bê này từ đâu ra?"

"Là một cô gái tặng cho con trai tôi. Cô ta nói thấy Tiểu Bảo có vẻ thích nên liền tặng cho nó. Cô gái đó khá xinh đẹp, trên cánh tay trái có một nốt ruồi đỏ, hình như cũng biết huyền thuật, lúc đó con trai tôi vốn đang khóc không ngừng, vừa cầm búp bê thì nín hắn."

Trương An luống cuống không biết nên làm gì, xem ra con búp bê trước mắt này chính là đầu sỏ gây tội!

Trên cánh tay có nốt ruồi đỏ, trong đầu Tần Hải Đường thoáng hiện ra hình ảnh của Tần Tử Liên, nhất định là cô ta muốn lợi dụng Trương An để đạt được mục đích gì đó, nhưng trước mắt vẫn phải giải quyết chuyện của A Bảo đã.

Tần Hải Đường bảo Trương An lấy một cái chậu tới, cô đặt búp bê vào trong, hai ngón tay vừa di chuyển, một ngọn lửa lập tức xuất hiện trên đầu ngón tay.

Cách một khoảng không những búp bê vẫn tự động bốc cháy. Nó khóc to vì đau đớn, tiếng kêu rất rợn người, thậm chí còn đáng sợ hơn cả tiếng oán quỷ khóc lóc.

Búp bê bị thiêu thành tro tàn, A Bảo cũng dần tỉnh lại.

"Ưm! Ba!"

"Chụt!"

Cậu nhóc vừa mở mắt ra nên không nhìn rõ, cứ tưởng Lệ Thù là ba mình nên ôm cổ hôn chụt một cái lên mặt anh.

Trương An lập tức ôm A Bảo vào trong ngực. Cậu ba nhà họ Lệ có tiếng là không thích gần gũi người khác, ông ta sợ lỡ đâu trong lúc tức giận, Lệ Thù sẽ ''ăn thịt'' con trai mình.

Tần Hải Đường thấy Trương An đề phòng Lệ Thù như phòng cướp thì không nhịn được bật cười.

Trên đường trở về, mặt Lệ Thù đen sì như đít nồi.

"Hóa ra cậu ba nhà họ Lệ cũng có lúc phải chịu thiệt nhỉ? Ha ha ha ha."

Tần Hải Đường ôm bụng cười không đứng thẳng nổi. Đây đúng là chuyện cười hay nhất năm, không gì có thể sánh nổi.

Ngay cả cô nhóc này cũng cười nhạo mình, chẳng lẽ mình đáng sợ đến nỗi đó à? Lệ Thù tức giận không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước.

Nửa ngày trôi qua mà cô nhóc vẫn không đuổi theo, Lệ Thù giật mình quay đầu lại. Tần Hải Đường đâu rồi? Phía sau không có một bóng người!

Khoảnh khắc này, Lệ Thù bỗng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK