• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe phóng nhanh trên đường cái, chẳng mấy chốc mọi người đã đến khu nhà máy bỏ hoang ở phía Nam thành phố.

Họ nhìn thấy một đám người đang thay phiên tuần tra bên ngoài nhà máy, tên cầm đầu là người nước ngoài cao khoảng một mét chín, dáng người cường tráng nhìn giống lính đánh thuê.

Vì nhà máy này hỏng hóc lâu năm không được sửa chữa nên không có bất kỳ một thiết bị theo dõi nào, Tạ Bách Thế không thể thăm dò tình hình bên trong. May mắn thay, cỏ dại bên ngoài cao đến nửa người nên mọi có thể dễ dàng ẩn nấp.

Bọn họ đứng bên ngoài quan sát, lát sau, một người phụ nữ mặc quần áo công nhân màu xanh lá cây xuất hiện.

Lệ Thù cảm giác hình như mình đã gặp cô ta ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra.

“Hình như cô ta là, đúng rồi, Tần Tử Liên! Cô ta là Tần Tử Liên!”

Câu nói của Tạ Bách Thế khiến Lệ Thù đột nhiên nhớ ra. Đúng rồi, là người phụ nữ tranh quần áo với cô gái nhỏ ở trung tâm thương mại cách đây không lâu.

Nhìn thấy thái độ của tên lính đánh thuê cầm đầu đối với cô ta cung kính như vậy, anh chắc chắn người phụ nữ không hề đơn giản. Bây giờ không thể vội vàng hành động, nếu không cô ta thẹn quá hóa giận làm cô gái nhỏ bị thương thì hỏng việc.

Trang Nhất mở miệng hỏi: “Cậu ba, bây giờ phải làm gì đây?”

Lệ Thù khẽ nhìn xuống đồng hồ, hiện tại là năm giờ, trời bắt đầu tối rồi.

“Cậu dẫn vài người vòng qua cửa sau theo dõi tình hình bên trong đi!”

“Vâng.”

Trang Nhất bí mật dẫn theo vài người vòng ra đằng sau, nhưng xung quanh đều có người canh gác, không thể vào bên trong được, anh ta chỉ còn cách dùng mưu.

Trang Nhất đóng giả làm người thay ca cho bọn họ, đi về phía đó.

“Người anh em, đến giờ đổi ca rồi, tôi tới canh, anh đi ăn cơm đi!”

Trang Nhất tình cờ mặc bộ quần áo gần giống bọn họ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.

Người đàn ông đứng ở cửa liếc nhìn Trang Nhất rồi vội vàng rời đi.

Anh ta tiếp tục hỏi thăm.

“Người anh em, tình hình bên trong thế nào rồi, sao có nhiều người canh gác như vậy?”

Trang Nhất định làm quen hắn nhưng không ngờ lại thất bại, người đàn ông lạnh nhạt nhìn thẳng phía trước.

“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi!”

Hắn nói xong còn nhìn anh ta thật sâu, có vẻ như đang nghi ngờ. Trang Nhất lấy cớ đau bụng đi nhà vệ sinh rồi lập tức trốn về.

“Cậu ba, không thể quan sát được tình hình bên trong, cửa sổ bị đóng lại hết rồi. Hơn nữa mấy người này không giống bọn cướp bình thường, bọn chúng rất cẩn thận, có vẻ là một đoàn lính đánh thuê nước ngoài.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK