Trong nháy mắt khi vừa dứt lời, Trang Nhất lập tức bịt kín miệng. Lần đầu tiên anh ta thấy buồn bực vì bản thân đã lanh mồm lanh miệng!
Tần Hải Đường kiêu ngạo nhìn Trang Nhất, khóe mắt cô liếc qua người đàn ông đang cười khẽ bên cạnh anh ta, người đàn ông này khiến cô phải chú ý.
Oa! Lớn như này rồi mới lần đầu gặp được người đẹp như thế - Tần Hải Đường thầm cảm thán.
Mái tóc đen như mực của người đàn ông được chải phân làm hai phần, vuốt ngược về đằng sau. Đôi mày kiếm anh khí, mũi cao thẳng, đôi mắt hoa đào gợi lên chút nét cười, làn da trắng cùng với đôi môi mỏng càng làm gương mặt của anh toát lên vẻ lạnh lùng.
Trên tay phải của anh ta là một chuỗi tràng hạt màu hổ phách, thoạt nhìn anh chỉ hai bảy hai tám tuổi. Nhưng, anh ta không có vấn đề gì đấy chứ? Giữa hè mà mặc đồ vest, đi giày da, đã thế còn khoác thêm áo khoác gió, nhìn kiểu gì cũng không giống việc người bình thường sẽ làm ra được!
Nhìn ánh mắt của Tần Hải Đường chuyển từ kinh diễm sang khó hiểu, Lệ Thù chậm rãi mở miệng: "Cô nhóc, là ai sai phái cô? Cô làm việc này đã bao lâu rồi?"
Sai phái? Tần Hải Đường không vui, miệng méo xẹo đi: "Xin anh chú ý cách dùng từ. Anh có thể nói là '’chỉ đạo’'. Ông ngoại dẫn tôi nhập môn, còn tôi đã làm bao lâu thì cụ thể tôi không nhớ rõ, chắc là mười mấy năm rồi!"
Vẻ mặt của Trang Nhất hiện vẻ không thể tin nổi. Mười mấy năm? Vậy không phải mới được mấy tuổi đã bắt đầu làm rồi ư? Không phải chứ? Xem ra tuổi thơ của cô bé này quá bi thảm!
Anh ta tò mò hỏi: "Vậy giá của cô một lần là bao nhiêu?"
Tần Hải Đường nhìn Trang Nhất bằng vẻ mặt phòng bị như thể anh ta muốn cướp tiền của cô.
''Hỏi làm gì! Trong túi tôi không có tiền đâu, toàn bộ chỉ biết dựa vào sự tự nguyện của khách hàng thôi đó!"
Lệ Thù nhìn cô khó hiểu: "Vì sao phải làm việc này? Không nghĩ tới đổi việc khác làm à?"
''Nghĩ chứ, chẳng qua cơ thể này của tôi thật sự rất thích hợp với công việc này!"
Nói xong, Tần Hải Đường còn kiêu ngão vỗ ngực.