Dù sao đây cũng là tỷ thí trước mặt Lý Mạnh. Vinh hoa phú quý của mọi người đều ở trên người một mình Tham tướng trấn thủ phủ Lai Châu Lý Mạnh. Có thể tạo cho Lý đại nhân một ấn tượng tốt ở trong trận tỷ thí này vậy cũng có điểm lợi rất lớn. Sau khi thua trận đầu tiên, không chỉ trong lòng La Trác đang tỷ thí không yên mà ngay cả các quan quân tổ chức cuộc tỷ thí này cũng sầm mặt.
Trận thứ ba phải rèn sắt khi còn nóng nên lập tức bắt đầu. Hai bên cầm binh khí đi tới trong khoảng cách năm bước, vừa bắt đầu trận này trên mặt Deng Grass đã giữ vẻ tươi cười.
Khoảng cách gần như vậy, chiều đài của trường mâu nếu so với phủ thương thì dài hơn một chút, cho nên không thể để ngang, chi có thể dựng đứng binh khí.
Mọi người hơi có chút đầu óc đều hiểu, ở trong khoảng cách gần như vậy, phương thức chiến đấu của người đùng trường mâu cũng chỉ có thể là vứt trường mâu trong tay xuống, rút đoản đao mang bên người ra đấu. Mà phủ thương trong tay người Tây Deng thì bất kỳ lúc nào cũng đều có thể đánh xuống, thắng bại dĩ nhiên đã rõ ràng.
Lúc này La Trác chỉ hối hận sao mình lại đồng ý tới đây luận võ. Trước mắt với cục điện này sẽ khiến mình lưu lại một ấn tượng cực tệ trong lòng Lý đại nhân. Phương pháp duy nhất trước mắt chính là vứt trường mâu trong tay, rút đoản đao bên hông ra đánh sáp lá cà. Nhưng cớ tỷ thí lần này chính là so trường mâu với phủ thương, rút đoản đao thì sao tính được.
"Lần này liền tính là hòa đi!"
Trận thứ ba còn chưa hô bắt đẩu, Lý Mạnh đã cười nói những lời này. Dù sao binh mã thủ hạ của mình ở trong dạng luyện tập võ nghệ như vậy mà bại hoàn toàn trong tay người nước ngoài này, là chuyện rất tổn thương tinh thần sĩ khí, đương nhiên, cái lối thoát này của Lý Mạnh rất nhiều người đều hiểu rõ. Truyện "Thuận Minh "
Deng Grass sau khi nghe mệnh lệnh của Lý Mạnh, cầm phủ thương trong tay cắm xuống đất, làm tư thế đứng nghiêm, tay trái đặt ở trước ngực, cúi người chào Lý Mạnh bên này. Truyện "Thuận Minh "
"Trần Lục và Vương Hải, La Trác, người Tây Deng ở lại. Những người khác giải tán!"
Thấy tất cả mọi người đều bộ dạng cúi đầu ủ rũ. Lý Mạnh cười cất giọng ra lệnh, binh sĩ vốn ngồi tản ra nhanh chóng tập trung lại. Ở dưới sự dẫn đắt cùa các quân quan trở về vị trí của mình. La Trác cúi đầu đặt trường mâu ở bên tường, đi tới trước mặt Lý Mạnh tự nghĩ thầm lần này làm không tốt chắc bị khiển trách rồi. Còn người Tây Deng thì lại chính là bộ dạng cố gắng thong dong, trên mặt tuy là mỉm cười, nhưng nếu không cố kiềm, sợ là đã cười toe toét.
Vương Hải bên kia hung dữ mà trừng mắt nhìn Deng Grass, nghĩ thầm tiểu tử ngươi kiêu ngạo cái gì chứ. Nhưng còn Trần Lục thì lại nhìn ra chút lề lối, cảm thấy La Trác tuy nói lần này bị đánh bại, nhưng có khi lại nhân họa đắc phúc cũng nên.
"Tỷ thí lần này mấy người các ngươi đều đã thấy rõ đúng chứ, vậy còn có ý kiến gì nữa không".
Lý Mạnh cười hỏi mấy người này, trên thực tế trong đám quan quân thủ hạ cấp cao cũng chỉ có Mã Cương có thể nhìn ra chút lề lối. Còn mấy người Vương Hải, Trần Lục đi liều mạng thì còn có thể chứ từ trong thực chiến tổng kết đề cao lý luận kết hợp thực tế vậy thì thật sự là hơi quá sức một chút.
Hắn vừa hỏi câu này, Vương Hải bên cạnh lại giành trước nói:
"Đây cũng chỏ là tư đấu dân gian, các huynh đệ doanh Giao Châu lúc trên chiến trận xếp thành hàng tiến lùi. Trường mâu như rừng. Bất kể là từ hướng nào tới, chắc chắn cả người đều bị đâm thành cái sàng. Làm sao có cục diện như hôm nay được".
Trong ngôn ngữ hơi có chút bất bình, nhìn Trần Lục, La Trác tuy không mở miệng, nhưng biểu tình trên mặt đều có chút ý tán thành. Mà người Tây Deng lại cúi đầu lui về sau. Gã cũng ý thức được đúng là đã chọc nhiều người tức giận. Lý Mạnh lắc đầu, sĩ tốt doanh Giao Châu mạnh yếu thế nào bên hắn cũng có chút không nắm chắc.
Nếu nói là quân yếu kém, thì từ khi bắt đầu thành lập đến bây giờ đã trải qua không ít trận chiến, chưa từng thất bại, hơn nữa còn đều là thắng lớn. Nhưng nếu nói là quân mạnh thì giao tranh nhiều địch nhân như vậy đều là mấy giặc cỏ thổ phỉ ở nông thôn, địch nhân tốt nhất ra tay một vài lần cũng chỉ là mã phỉ Bành Gia. Cũng chẳng biết doanh Giao Châu nếu chống lại quân đội chính quy sẽ thành cái dạng gì. Mình suất lĩnh kỵ binh đánh bất ngờ quân đội Lưu Trạch Thanh mấy ngày trước kia bộ đội đối phương bố trí ở phủ Đông Xương là tinh nhuệ chân chính sao? Lý Mạnh cũng không rõ lắm. Nếu nói đó chính là bộ đội nòng cốt của tổng binh Sơn Đông. Lý Mạnh dù thế nào cũng sẽ không tin, cho nên Lý Mạnh đang tìm phương pháp khiến quân đội của mình trở nên mạnh mẽ.
Bị ánh mắt Lý Mạnh quét qua ở trên mặt, Vương Hải tức giận bất bình nhất thời ngừng nói. Vẻ mặt Lý Mạnh trở nên nghiêm túc, mở miệng nói:
"Sao các người có tự tin này, hàng ngũ chúng ta trên chiến trường đâm xuống, kẻ địch sẽ không xông tới trước mặt, chỉ đứng yên đó để mặc chúng ta đâm sao?"
Mặc đù bị Lý Mạnh hỏi ngược lại một câu. nhưng trên mặt mấy người cũng không có vẻ phục, chỉ là không trạnh luận mà thôi, nét mặt bọn họ đều được Lv Mạnh thu vào trong mắt. Trong lòng biết cuộc luận võ vừa rồi sợ là không thu được gì. Cho dù mình thấy được rất nhiều thứ khi luận võ, nhưng người khác chưa chắc có thể thấy, chỉ có thể dùng chiến đấu để chứng minh tất cả những điều này.
"Người Tây Deng, kể sơ qua người nước ngoài các người lúc đánh trận có bộ dạng gì đi".
Sau khi nghe Lý Mạnh mở miệng. Deng Grass đầu tiên là khom lưng cúi chào, sau đó e hèm bắt đầu nói:
"Hồi bẩm lão gia, tiểu nhân lúc làm lính đánh thuê ở Tây Dương, cũng xếp phương trận (trận vuông) tác chiến, binh sĩ cầm trường mâu trong tay kết thành phương trận, sắp xếp đội ngũ chỉnh tề tiến công về phía trước, tay súng hỏa mai dựa vào phương trận trường mâu, xem nó như công sự và tòa thành di động, dưới sự yểm hộ của bọn họ công kích ra phía ngoài". Truyện "Thuận Minh "
Vừa nói xong lời này. Mấy người ở đây đều thầm gật đầu trong lòng. Lý Mạnh mừng thầm, mặc đù cái gọi là phương pháp tác chiến của người nước ngoài nghe từ một gã Tây hết ăn lại nẳm mà nói cũng không đáng tin lắm, nhưng theo như lời của gã Tây này quả thật là cùng phương thức tác chiến của doanh Giao Châu không bàn mà hợp với nhau.
Ở vào cuối thế kỷ 15. Nghệ thuật chiến tranh phương Tây dần dần vượt qua phương Đông, mặc dù bi ai nhưng đây cũng là sự thật không thể tranh cãi. Những gì Lý Mạnh làm chính là cố gắng dựa theo kiến thức trước kia. Tài nguyên chiến tranh của hắn trước mắt mà nói là ít tới thương cảm, nếu muốn làm thứ gì, cũng chỉ có thể thông qua kỹ thuật và chiến thuật tiên tiến hơn.
Mà suy nghĩ của những người còn lại là cảm thấy có chút thú vị, những quan quân lớn lên từ quân hộ này, một mặt tôn sùng chiến thuật phương trận trường mâu doanh Giao Châu như khuôn vàng thước ngọc, nhưng mặt khác vì chiến thuật này không tìm thấy dạng tương tự nào trong quân đội Đại Minh, nên còn có cảm giác không chắc.
Trước mắt có một tên quỷ Tây nói bên bọn chúng cũng luyện như vậy. Người Tây Deng này hẳn là chưa từng thấy tập luyện của doanh Giao Châu, chắc hẳn lời này cũng không bốc phét nhiều lắm. Tuy nói là quỷ Tây giống doanh Giao Châu, nhưng tóm lại là giống nhau cái gì, trong lòng mọi người cũng có chút không rõ.
Người Tây Deng cũng biết vừa rồi thẳng lợi của mình có lẽ đã đắc tội với người ta cho nên thái độ rất cẩn thận, tiếp tục nói:
"Nhưng phương trận như vậy cũng thường xuyên bị kỵ binh mặc áo giáp đột nhập vào. Ở trong lúc đánh sáp lá cà, bội đao tùy thân của trường mâu binh và bộ binh đều rất khó với lên cao để tạo thành thương tổn với kỵ binh mặc áo giáp. Lúc này cần phủ thương binh tới kéo những kỵ binh trên lưng ngựa này xuống. Sau khi chúng ngã xuống đất thì dùng búa chém chết".
Nghe tới đó vẻ mặt mấy người ở đây đều không tin lắm, nghĩ thầm rổt cuộc là khôi giáp gì mà ngay cả trường mâu cũng đâm không thủng chứ.
Nói xong những điều này người Tây Deng lại lui về một bên. Nhưng Lý Mạnh nhớ tới bộ áo do Từ Tiếu Sở tổng quản kho vũ khí Nam Kinh, đưa tới đặt ở trong phòng để trang trí kia. Bây giờ đã được bày ở trong thư phòng Lý Mạnh. Trước mắt dù gì cũng là Tham tướng, trong phòng bày chút khôi giáp binh khí vân vân cũng coi như là phù họp với thân phận.
Bộ giáp kiểu phương Tây kia vì là dùng làm đồ trang trí nên cũng không dày lắm, nhưng với hình thức phòng hộ của giáp này, nếu trường mâu binh không hoàn toàn phát lực đâm tới, sau khi đâm trúng, mũi mâu nhất định sẽ trượt ra, hơn nữa khôi giáp chân chính dùng trong chiến đấu, chắc chắn phải dày hơn đồ trang trí này một chút.
Mấy người đều ở đó chờ nhận định của Lý Mạnh. Kết quả luận võ hôm nay khiến tư tưởng trường mâu là vô địch tối cao của những quan quân này đã có chút dao động.
Lý Mạnh bên này ra lệnh, Vương Hải vội vàng ghi chép, các đội chọn ra ba trăm người, dựa theo quy định ở binh sĩ và diêm đinh doanh Giao Châu ngàn người làm một đội, bảy ngàn người tổng cộng phải chọn ra ba phần binh tinh nhuệ học phủ thương này. Người làm giám tập ( giáo viên) này, thì phải có kinh nghiệm dẫn binh, tương lai cũng sẽ đi làm quan dẫn binh, lúc này đã là cấp bậc Thiên tổng, thì tương lai cũng sẽ không thấp hơn.
Mặc đù La Trác bại, nhưng lại được đề bạt từ vị trí quản lý lên Thiên tổng, vốn tưởng sẽ bị phạt, ai ngờ lại thăng quan đây thật sự là nhân họa đắc phúc. Bên Lý Mạnh cũng có suy tính của chính là La Trác này là binh sĩ tinh nhuệ của doanh Giao Châu, rồi lại ở trước mặt phủ thương này ăn quả đắng trước, nhưng vẫn không buồn bực chống đối lại có lòng học tập và truyền thụ.
Lúc này mặt La Trác hưng phán đến đỏ rân bị Trần Lục ở bên cạnh huỵch một cái mới quỳ trên mặt đất dập đẩu tạ ơn. Về phần người Tây Deng kia thì phản ứng cực nhanh, đã quỳ ở đó, luôn miệng nói lời tạ ơn.
Doanh Giao Châu chưa từng gặp qua quân mạnh chân chính, lúc này cũng người đơn lực mỏng, thông qua phương thức chiến đấu để đề cao chiến lực đúng là hữu hiệu, nhưng doanh Giao Châu chưa hẳn chịu được hao tổn như vậy, cho nên, Lý Mạnh chỉ có thể thông qua học tập và tập luyện dưới mọi tình huống mà mình cho là đúng đắn để tiến hành đề cao.
Binh khí như phủ thương, búa Tuyên Hoa hay là trường kích đời sau, Lý Mạnh là sau khi nhìn thấy Deng Grass mới tiếp xúc được, nhưng binh khí này lại khiến hắn cảm giác mở rộng tẩm mắt, bời vì hết thảy đều từ trong đầu mà làm nên, Lý Mạnh không có thứ gì để làm mẫu. Chỉ có thể tự suy nghĩ và nghiên cứu phương trận trường mâu của bộ binh này ở trong lòng Lý Mạnh vẫn luôn cảm thấy có tai họa ngầm, chờ sau khi nhìn thấy phủ thương này, rốt cuộc mới hiểu vì sao lo lắng.
Các bộ doanh Giao Châu trú đóng ở các nơi Sơn Đông, trong tháng giêng nhận được mệnh lệnh đo doanh trại quân đội Giao Châu phát ra, triển khai một loạt hoạt động rầm rộ. Có điều tên gọi khá thô tục... đại luyện binh, đại tỷ võ.
Ở trong tháng giêng này quân đội của Trương Hiến Trung, La Nhữ Tài ra Hồ Quảng, liên doanh trăm dặm bức An Khánh. "Chiến tranh tới Hoài Dương". Nam Kinh đại chấn, chiến hỏa nội loạn dần dần lan tới khu vực giàu có và đông đúc nhất Đại Minh...