Bọn chó chết này, không ngờ dám đặt bẫy để động thủ với doanh trại Giao Châu. Cao Khoa chửi thầm trong lòng, nhưng cục diện lúc này không phải là lúc để chửi người khác, vừa nãy chém đứt đôi người tên lính đó. trên người Cao Khoa cũng là bị dính không ít máu. hắn cầm phủ thương đứng đó. với một khí thế như hung thần.
Quan quân các cấp có xuất thân từ lão binh, đại bộ phận đều cầm phủ thương trong tay. cũng là đứng đó chửi bới quát tháo, đại đội kỵ binh đánh đến. bắt buộc cần phải có một đội hình nghiêm chỉnh để ứng phó. nếu không thì chỉ có một con đường chết.
Biểu hiện của lính hỏa mai là tốt hơn một chút, đại bộ phận bọn họ tuy cũng đều tân binh, nhưng họ cũng biết, trong chiến trường như thế này. nếu như mình tháo chạy, thì chắc chắn sẽ bị mã tặc đuổi theo chém chết, chi bằng cứ dựa vào sự bao bọc của trường mâu phương trận thì may ra còn có cơ hội sống.
Đương nhiên, các sĩ quan của lính hỏa mai cũng đang không ngừng lớn tiếng quát tháo, bảo các binh sĩ kéo giãn khoảng cách, tuy nói lính hỏa mai cần phải tập trung lại với nhau thì mới thể hiện ra được uy lực. nhưng lúc này. các binh sĩ do hoảng sợ nên ép quá sát vào nhau, trên người họ đều có treo túi thuốc súng và dây ngòi, nếu như có kẻ nào không cẩn thận, thì sẽ rất là phiền phức.
Bởi vì Cao Khoa đứng trên đồi. theo lý thuyết thì trường mâu phương trận sẽ lấy phương hướng của Cao Khoa làm vị trí đằng sau. phương hướng đối diện chính là đồng ruộng bên đường, lính hỏa mai cũng được bố trí ở tuyến này.
Đây là lần đầu tiên Cao Khoa tham gia một trận chiến với quy mô lớn như thế này. không những thế còn là đích thân hắn chỉ huy. các mã tặc mặc dù vẫn chưa tiến sát đến. nhưng trong lòng Cao Khoa đã cảm thấy rất căng thẳng, hắn ra sức tự nói với mình cần phải bình tĩnh.
“Lính hỏa mai. toàn thể di chuyển ra phía bên phải phương trận”.
Cao Khoa đứng đó hét lớn. thân binh bên cạnh hắn lập tức cưỡi ngựa qua đó thông báo. lúc này lính hỏa mai mới ổn định được đội hình. Chủ tướng lại là yêu cầu thay đổi phương hướng, các sĩ quan của lính hỏa mai cũng là có chút nóng nảy, nhưng vẫn là lập tức quát tháo các binh sĩ đồn về phía bên phải của phương trận.
Mặt phía trước của trường mâu phương trận là đồng ruộng, ngựa trong quá trình chạy. rõ ràng là không bằng so với chạy đường bằng. Tốc độ chắc chắn cũng là không quá nhanh, mà phía bên trái, chính là đường đến. Lúc Cao Khoa dẫn quân đến đây. hắn cũng đã quan sát tỉ mỉ, không hề nhìn thấy tung tích của các mã tặc. điều đó cho thấy chúng mai phục ở vị trí khá xa.
Mà phía bên phải của trường mâu phương trận, chính là phương hướng các mã tặc tháo chạy, phương hướng đó các binh sĩ của quân Hoài Bắc của doanh trại Giao Châu hoàn toàn không bám theo được, cho nên các mã tặc mới xoay người đánh ngược trở lại. lại là trên đường chính, tốc độ chắc chắn là nhanh nhất, đến là sớm nhất.
Mặc dù bốn phía khói bụi mịt mù. những tiếng hô chém hô giết ầm trời, nhưng các mã tặc vẫn là kẻ đến trước người đến sau. Nhưng lính hỏa mai khi quay sang mé bên phải, đã là không kịp xếp thành trận tuyếạ còn các mã tặc thì đã xông đến trong phạm vi 80 bước.
Các binh sĩ ba hàng vòng ngoài của trường mâu phương trận đều dựng đứng trường mâu xuống đất, các quan quân đốc thúc đội hình cầm phủ thương cũng là lùi ra khỏi trận địa.
“Khai hỏa”.
Xông đến gần như thế này. các sĩ quan của lính hỏa mai đã không còn quan tâm đến trận tuyến gì nữa. chỉ là hét lớn để hạ lệnh, hễ là các binh sĩ đã vào vị trí. thì đều nhằm thẳng vào phía các mã tặc mà bắn.
Không thể đồng thời bắn ra. không đạt đến được lực sát thương lớn nhất của hỏa lực tập trung. Quả thực là không đạt đến. nhưng cũng chỉ là hơi kém đi mà thôi, chung quy thì vẫn là có lực sát thương.
Các mã tặc có lẽ biết đội quân này có hàng nóng, nhưng không thể ngờ rằng những thứ hàng nóng này lại có uy lực lớn như vậy ở cự ly khoảng 50 bước chân, các muối thương xét cho cùng thì cũng chỉ là người làm ăn, họ nói với các mã tặc có khoảng hơn 1000 binh sĩ đến đây, các mã tặc đã chuẩn bị binh lực để chuẩn bị làm thịt những quan binh này.
Các mã tặc không sợ quan binh, những năm này. ai sợ ai trước giờ đều ít người sợ nhiều người, còn về là giặc hay là binh thì cũng chả ai quan tâm. theo lý mà nói. trong dự tính của các mã tặc này. mấy mặt cùng lúc khống chế tốc độ ngựa ép đến thì đám quan binh này chắc chắn sẽ toán loạn như kiến vỡ tổ. cũng là lúc các mã tặc thúc ngựa lên truy sát.
Nhưng những tên quan binh này lại không hề loạn, không những thế còn đứng rất vững, nhưng các mã tặc cũng là không vội, gặp phải trường hợp như thế này. cứ chạy vòng quanh các binh sĩ là được, khi phát hiện trận tuyến của quan binh có sơ hở. trực tiếp thúc ngựa xông vào. làm cho họ toàn quân tan rã là được.
Khái niệm của người ngoài đối với hàng nóng của quan binh thường là chỉ các loại như súng tam nhân (súng ba lỗ. trong topic thảo luận có hình minh họa), khoái thương.... không những thế khi bắn ra một lần thì sẽ làm cho nòng súng bị nóng quá mà không bắn tiếp được, đội quân đóng ở Hoài Bắc này chả phải là quan binh sao, chắc chắn cũng không có sự khác biệt quá lớn.
Binh mã của Lý Mạnh khi chiến đấu thi đều trong địa phận Sơn Đông, còn về thủy doanh Tín Dương, những hải tặc này lúc đến Hải Châu ngoài mấy khẩu đại pháo ra thì cũng là không câm theo thứ hàng nóng nào khác để đánh.
Các mã tặc lao đến từ mé bên phải chỉ là tăng tốc độ ngựa, hoàn toàn không xông thẳng vào. nhưng kể cả là như vậy. chúng cũng là tiến quá sâu vào trong phạm vi bắn có hiệu quả của súng hỏa mai doanh trại Giao Châu.
Khi những khẩu súng hỏa mai phía đối diện được bắn ra. khói lửa mù trời, những mã tặc ở hàng phía sau vẫn còn đang cười, nghĩ thầm, những tên quan binh này đúng là phế vật, ở cự ly này mà nổ súng, thậm chí không có thời gian để nhồi đạn được, chờ đợi các ông mày đến cắt cổ từng đứa một đi.
Nhưng ngay tiếp theo đó thì chúng phát hiện ra sự không đúng. Những đồng đội phía trước từng người một ngã xuống ngựa, hàng nóng lần này không chỉ là có khói thuốc súng, súng hỏa mai mà doanh trại Giao Châu sử dụng là loại súng hạng nặng của châu Âu cùng thời đại. uy lực cực lớn. vận tốc ban đầu của đạn rất thấp, nhưng tốc độ đạn ban đầu như thế này có một hiệu quả kèm theo, đó chính là tiếng rít ghê người của viên đạn.
Những tên mã tặc này nếu so sánh với kỵ binh của Thát Đát Mãn Thanh quả thực là kém quá xa, ít nhất thì các kỵ binh của Thát Đát trong mấy lần giao chiến với quân đội đại Minh, cũng là có năng lực thích ứng nhất định với hỏa khí. không những thế kỵ binh Thát Đát tốt xấu gì thì cũng là quân đội chính quy. kỵ binh khi xông lên cũng đều có đội hình.
Các mã tặc là tràn đến ào ào. ngựa cũng là không phải loại ngựa cái gì cũng có thể thích ứng được, khi bên doanh trại Giao Châu vẫn còn có súng của hơn 50 người vẫn chưa bắn. thì những mã tặc lao đến từ phía phải đã là loạn xì ngậu lên. những tên bị đạn bắn trúng thì không cần phải nói, nguyên nhân làm cho chúng hỗn loạn, là do tiếng gió rít của đạn lướt qua. làm kinh hãi đến những con ngựa.
Rất nhiều con ngựa đang trong quá trình chạy đột nhiên khuyu xuống mặt đất. hoặc là giãy giụa lung tung, kỵ sĩ trên ngựa trực tiếp bị hất xuống đất. hoặc là cùng với ngựa lăn lộn trên mặt đất.
Những mã tặc ở phía sau. phản ứng đầu tiên chính là kìm dây cương, hoặc là ra sức chuyển hướng, khi các mã tặc đều nhận tiền để chiến đấu chứ không phải là đến đây để chết trận, không những thế những mã tặc này không bằng những bộ lạc trên thảo nguyên hoặc những đội quan binh giàu có nào đó. những bộ lạc và quan binh đó tuyệt đại đa số đều mỗi người một con ngựa, và con ngựa đó cũng là vốn liếng để họ an thân lập mệnh, mất ngựa, nếu như bị đại đội bỏ rơi thì cũng chẳng khác gì mất đi cái mạng.
Gặp phải cảnh tượng trước mắt như thế này, phản ứng duy nhất cũng chỉ là chạy, nhanh chóng rởi khỏi đây. nhưng trong đại đội bất luận đội hình có thưa thớt như thế nào. đột nhiên chuyển hướng, cũng chắc chắn sẽ gây nên sự hỗn loạn, lính hỏa mai của doanh trại Giao Châu chính là giống như thuốc nổ vậy. thoáng cái đội ngũ mã tặc lao đến từ bên phải đã bị làm cho nát nhừ.
Nhưng các quan quân của lính hỏa mai. đều đứng ở đó giậm chân chửi bới. nếu như không phải là đặt trách nhiệm lên hàng đầu. thì chắc chắn sẽ cầm binh khí trong tay đập cho một trận, có gần đến 30 lính hỏa mai đo quá căng thẳng khi lâm trận, đã quên lôi cái que nhồi đạn từ nòng súng ra. trực tiếp bắn đi cùng với đạn.
Que thông nòng đều được rèn từ chất liệu sắt tốt. nếu không thì với đường kính nhỏ như vậy. mỗi ngày đều dùng để nhồi đạn. thông nòng, thì sẽ rất dễ gãy.
Có điều uy lực của loạt đạn này quả thực là không nhỏ. những que thông nòng đó giống như là những mũi tên gào thét bay đến. những tên mã tặc bị bắn trúng trực tiếp bị que sắt đó đâm xuyên qua. có tên thậm chí còn là cả người lẫn ngựa bị bắn xuyên qua, còn phần lớn những que sắt khi được bắn ra đều bắt đầu quay vòng vòng, đập trúng vào người hoặc ngựa, tuy không chí mạng, nhưng cũng đủ để làm người bị trọng thương, ở cự ly gần như thế này, uy lực dường như không hề thua kém đạn chì. thậm chí còn là hơn. nhưng điều then chốt của vấn đề là. không còn que thông nòng, súng hỏa mai về cơ bản không thể tiếp tục sừ dụng, loạt bắn vừa nãy cũng đồng nghĩa với việc có hơn 30 tay súng hỏa mai mất đi sức chiến đấu.
“Gọi những tên khốn nạn bắn cả que thông nòng đi đến phía bên này. nhanh đi”.
Cao Khoa đứng ở chỗ cao tức đến muốn chết, những tên lính hỏa mai đó không còn sức chiến đấu. nếu cứ đứng trong đội hình thì sẽ làm gánh nặng cho người khác, còn ảnh hưởng đến sự bày binh bố trận của các lính hỏa mai khác, chỉ còn cách điều về phía bên cạnh mình.
Lính hỏa mai thông thường còn được phát một thanh đoản đao. dùng để đánh giáp lá cả. cũng có những binh sĩ thích đính kèm những vật sắc nhọn như lưỡi lê vào phía trên nòng súng hỏa mai. để làm thành đoản mâu mà sử dụng.
Sau khi 30 mấy binh sĩ đó chạy đến. Cao Khoa cũng không trách mắng gì. chỉ mệnh lệnh cho một thân binh đứng gần đó. nói:
“Đưa họ đến chỗ miếu hoang chặn ở đó. không được cho người khác lên đấy”.
Ngọn đồi này. phía trước đồi có đường chính, do bên phía cái miếu hoang đó vẫn còn có một số con đường, có điều phía sau đồi đều những lùm cây thấp, còn có những hòn đá lớn. đã bao nhiêu năm rồi không có ai quét dọn. muốn trèo được lên đây cũng là rất khó khăn.
Nhưng nhìn cục diện trước mắt hiện nay. trong lòng thiên tổng Cao Khoa trên thực tế cũng là có chút chắc chắn, thế mã tặc tuy hoành tráng, nhưng cũng chỉ là hoành tráng mà thôi, hoàn toàn không thể so sánh được với tinh binh bách chiến bách của Thát Đát.
Hiện nay cả quân doanh của mình đã được ổn định, đối phương chắc chắn không thể xông vào được, có sự tự tin thì sẽ trở nên bình tĩnh hơn. suy nghĩ một chút đến hình thế xung quanh, nơi duy nhất có thể bị người khác đánh lén cũng chỉ có phía sau quả đồi này. phía lưng đồi tuy là khó di chuyển nhưng cũng không phải là không lên được.
Loạt đạn thứ nhất bắn xong, các mã tặc lao đến phía bên phải đã là đại loạn, nhưng các mã tặc phía chính diện và phía bên phải thì đã áp sát đến.
“Cự mã. cự mã”.
Các quan quân hướng chính diện và hướng bên trái của trường mâu phương trận nhìn thấy mã tặc lao đến ẩm ẩm. ai nấy đều hắng giọng hét lớn mệnh lệnh, cự mã là một công sự phòng ngự được làm bằng gỗ của quân đội đại Minh, nhưng trong doanh trại Giao Châu, cự mã lại là một động tác chiến thuật trên chiến trường của lính trường mâu.
Mệnh lệnh này sau khi được hô xong, binh sĩ hàng đầu tiên của hai mặt này đều giẫm lên một đầu của trường mâu. thân người nghiêng về trước, một bàn tay nắm hờ đầu sau của thân trường mâu. một bàn tay nắm chặt phần giữa của trường mâu.
Các binh sĩ của hàng thứ hai thì là cầm ngang trường mâu. còn hàng thứ ba thì là bê lên. còn hàng thứ tư thì nhấc cao trường mâu lên, nếu như dùng góc độ chim bay trong không trung để nhìn,thì giống như là một bông hoa đột nhiên nở ra. đương nhiên, bông hoa này chỉ là nở một bên.
Những mã tặc đến trước ở mặt phía Tây người ngựa đều hỗn loạn, còn phương trận của bên phía quan quân thì vẫn là sừng sững bất động, các mã tặc tuy trước lúc đến đều rất xem thường quan binh, không những thế còn là rất tự tin. nhưng xét cho cùng thì chúng cũng không phải là những tên ngốc không quan tâm đến sự an toàn của chính mình, các mã tặc ở bên trái và bên phải đều hãm tốc độ của ngựa lại.
Những tiếng nổ ầm trời của súng hỏa mai và những tiếng kêu thảm thiết của mã tặc bị bắn trúng làm cho những mã tặc này biết được rằng không thể khinh thường súng hỏa mai của đối phương, nhưng phía chính diện và bên trái đều không có hàng nóng chống đỡ. sau khi áp sát, thủ lĩnh của đám mã tặc hét lớn một tiếng, mã tặc của mấy hàng đầu đều ào ào tăng tốc xông đến.
Nhưng trường mâu trận phía đối diện đột nhiên được triển khai, mỗi một bên đều hơn trăm cây trường mâu chỉa ra bên ngoài.
Ngựa của các mã tặc cũng hoàn toàn không phải là loại chiến mã được huấn luyện chiến đấu chuyên biệt được rèn luyện trên chiến trường, còn những tên mã tặc này nhiều lắm cũng chỉ là cướp bóc ở các nơi. giết hại dân thường, và chiến đấu với những quan binh đến tráng đinh còn không bằng. dân thường và đám quan binh ăn hại đó thường là khi nhìn thấy mã tặc thúc ngựa kèm theo khói bụi ầm trời lao đến. căn bản là chịu không thấu áp lực như vậy.
Cho nên ngựa của các mã tặc cũng chỉ là dùng để cưỡi cho có, căn bản là không có cách nào ứng phó với các tình huống khác nhau trên chiến trường, ví dụ như nói trường mâu trận trước mắt này.
Ngựa không phải là máy móc. chúng là động vật có ý chí của mình, nhìn thấy những mũi trường mâu sắc nhọn phía trước, chúng tự nhiên cũng là muốn né tránh.
Cho nên trên chiến trường, khi ngựa lao vào trận địa trường mâu dày đặc. đều cần phải dùng phương pháp đặc biệt để làm cho ngựa lao thẳng về phía trước, ví dụ như khi gặp quân Thanh ở huyện Tê Hà. chính là dùng mã thích để chọc mạnh vào bụng ngựa, dựa vào sự đau đớn đến một cách đột ngột để thúc ngựa lao về phía trước.
Nhưng phương pháp này gây nên sự tổn thương cực lớn cho ngựa, thậm chí là sau một lần xông pha, ngựa cũng là bị bỏ đi. mà đối với những mã tặc này. vật cưỡi chính là gốc rễ của chúng, rất nhiều người còn không có ngựa mà cưỡi, đều cưỡi lừa để hành động cùng đại đội. đừng nói là vật cưỡi không muốn lao vào trường mâu trận, ngay đến mã tặc cũng là không muốn.
Vốn dĩ các binh sĩ của doanh trại Giao Châu đặt ngang trường mâu theo như ngày thường tập luyện nhìn những mã tặc đang lao ầm ầm đến, thậm chí có thể nhìn thấy nét mặt gian hiểm của mã tặc, các binh sĩ ai nấy đều trong lòng thấp thỏm lo lắng, nhưng sự việc tiếp theo làm cho họ thở phào nhẹ nhõm, cùng với sự triền khai của trường mâu trận, tốc độ của các mã tặc càng ngày càng chậm, do tốc độ trước sau không đồng nhất, làm xuất hiện sự hỗn loạn, nhưng cũng là không có kẻ nào đám xông đến phía trước trường mâu trận.
Thà xoay ngựa mà ngã ra đất. cũng còn hơn là lao đến tự sát.
Nhìn thấy tình hình này. các binh sĩ của doanh trại Giao Châu từ sự hoảng sợ ban đầu liền từ từ bình tĩnh trở lại. họ phát hiện ra những thứ bình thường tập luyện, trên chiến trường đều phát huy được hiệu quả của nó.
Chỉ cần là chiếu theo khẩu lệnh và những gì được huấn luyện thường ngày để làm. thì tỉ lệ được an toàn trên chiến trường là càng lớn. những động tác của các binh sĩ này càng ngày càng tiêu chuẩn. đội hình cũng là càng ngày càng chỉnh tề.
ở phía bên phải của đội hình, súng hỏa mai đã bắn được hai loạt, trong cự ly 200 bước đã là không nhìn thấy những mã tặc còn đứng nữa. từ sự hỗn loạn ban đầu. các mã tặc sau khi được điều chỉnh đều ra sức chạy về phía vừa lao đến. vốn dĩ cho rằng cách khoảng 80 bước là sẽ an toàn, nhưng loạt đạn thứ hai được bắn ra của lính hỏa mai vẫn là có thể bao trùm lấy các mã tặc trong khoảng cách này.
Đây hoàn toàn không phải là loại hàng nóng bình thường mà các quan binh vẫn dùng, không biết là có thể bắn được xa bao nhiêu, do đó các mã tặc chỉ còn biết hết sức có thể chạy càng xa càng tốt. phía bên phải của trường mâu trận là đường chính, các mã tặc muốn chạy theo đường này cũng là rất nhanh.
Nhìn thấy người và ngựa ngã xuống ở bên phía trường mâu trận, từ xa nhìn thôi cũng đã thấy lạnh sống lưng, rất nhiều người hoàn toàn không phải là do bị súng hỏa mai bắn rụng, mà là do ngựa hất xuống đất, sau đó là bị ngựa giẫm đạp lên. chắc chắn là sẽ bị trọng thương.
Không có người cứu chữa, cũng đồng nghĩa với việc đợi chết.
nhất thời thì vẫn là chưa chết ngay được, chỉ có thể nằm đó quẳn quại kêu gào, điểu đó càng làm cho đồng đội của chúng cảm thấy rợn hết tóc gây. nhưng hơn 100 lính hỏa mai còn lại thì lại là bộ dạng thong dong như không nhìn thấy gì cả.
Họ ở đó ung dung nhồi đạn được, những xác chết trước mắt này chính là thành quả của họ. trong số những lính hỏa mai này còn có mấy người xuất thân là thợ săn. nhìn cảnh tượng trước mắt này. cũng quả thực là còn có cảm giác như là vừa kết thúc cuộc đi săn thành công vậy. một số những binh sĩ to gan hơn, còn là bắt đầu húyt sáo ăn mừng.
Những mã tặc xông đến từ phía chính diện và phía bên trái những người tiến sát đến từ phía bên phải cũng đều có thể nhìn thấy những xác chết nằm la liệt trên mặt đất. thậm chí là trong những tiếng hô chém hô giết ầm trời, còn có thể nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết của các mã tặc bị thương, ai nấy đều chuyển hướng về phía khác.
Các mã tặc ở phía chính diện thì đều quay ngựa về phía bên trái, còn các mã tặc phía bên trái thì đều quay ngược lại đường vừa đến. phía bên phải dường như là bị nguyền rủa vậy, không có ai muốn tiến sát lại gần.
“Bắn những tên mã tặc ở phía chính diện. 20 người một loạt bắn. bên phải cự mã”.
Cao Khoa đứng ở chỗ cao nhìn cục diện trận chiến, phát ra mệnh lệnh, thân binh của hẳn vội vã đi truyền lệnh, lúc này các binh sĩ mặt chính diện liền chiếu theo hình dạng của cự mã để bày trận, mà các mã tặc xông đến từ phía chính diện vẫn chưa kịp chạy đủ xa, lính hỏa mai không có không gian đầy đủ.
Mặt chính diện không có đủ không gian để bắn. thì dùng mặt bên để bắn là được rồi. quãng đường bắn của súng hỏa mai được khoảng 100 bước, như vậy là quá đủ, súng hỏa mai trên thực tế có thể được xem như trường mâu siêu cấp, có độ dài 100 bước với lực đâm chọc cực lớn.
20 người một hàng, góc trước phía bên phải trường mâu trận xếp hàng nghiêng, có thể liên tục bắn 6 loạt đến 7 loạt, trong khoảng cách khoảng 70 bước phía chính diện của trường mâu trận, bắt đầu bị đạn chì bao phủ.
7 loạt đạn hỏa mai bắn liên tục. mỗi loạt có hơn 20 khẩu bắn ra. mật độ hỏa lực như thế này bắn về phía đám hải tặc đang chen chúc nhau, đủ để gây lên lực sát thương cực lớn trong thời gian ngắn.
Những mã tặc ở phía đối diện đó nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu. nhưng lại là không biết điều đó được gây nên như thế nào, hiện giờ thì họ đã biết.
Súng hỏa mai vang lên liên tục như liên châu pháo, hễ là những tên chưa kịp chạy xa, còn đang điều chỉnh phương hướng của mã tặc thì đều đen đủi lập tức người ngã ngựa lật.
Trường mâu trận lấy bộ binh làm chủ. so sánh với các mã tặc. tốc độ di chuyển tự nhiên cũng là không có cách nào so sánh, muốn gây được sự sát thương đối với các mã tặc có tốc độ di chuyển nhanh, thì chỉ có thể dựa vào lính hỏa mai để thực hiện, trên chiến trường nhỏ bé này. ngoài việc do không thành thục mà lãng phí mất mấy chục khẩu súng hỏa mai ra. những khẩu còn lại đều đạt đến mục đích một cách khá tốt.
Thấy lính hỏa mai có lẽ không cần chuyển sang phía bên trái nữa. các mã tặc xung quanh đều lùi ra ngoài 200 bước, kinh hãi nhìn đội quan binh bất động như sơn này.
Cao Khoa đứng trên ngọn đồi nhìn thấy các mã tặc đã lùi ra xa như vậy. trong lòng cuối cùng cũng là thở phào một hơi nhẹ nhõm, chiếu theo những kiến thức hắn học được trong lão doanh, thiên tổng Cao Khoa đại khái cũng có thể phán đoán được một cách rõ làng. các mã tặc có khoảng hơn 2000 người, theo thông tin tình báo của bên phía thương hàng Linh Sơn và Hoàng Bình, bộ phận mà trong quyền hạn của Cao Khoa có thể biết, chắc chắn không thể có số lượng mã tặc lớn như thế này. những cường hào lớn nhất bên phía Từ Châu và Thuật Dương cũng không thể huy động được hơn 500 kỵ binh.
Một số lượng lớn mã tặc như thế này rốt cuộc là chui từ đâu ra nếu như là hơn 1000 kỵ binh đấu với hơn 1000 binh sĩ. có lực sát thương lớn như thế này. các kỵ binh chắc chắn sẽ tiếp tục duy trì chứ không rút lui.
Nhưng hiện giờ số lượng của các mã tặc nhiều hơn hẳn so với các binh sĩ của doanh trại Giao Châu, tuy thương vong trầm trọng, nhưng do ưu thế về số người, chúng rất không cam tâm. trước giờ làm gì có chuyện kỵ binh đánh không lại bộ binh, mặc dù lùi ra rất xa, nhưng chúng vẫn là đứng đó chần chừ không chịu đi. không biết hành động tiếp theo của chúng là gì
Lúc Cao Khoa đang chuẩn bị chỉnh đội hình lại. liền nghe thấy phía sau miếu hoang vang lên những tiếng hô chém giết, những tiếng hò hét này được vang lên. có thể nhìn thấy các kỵ binh lao ra từ phía sau đồi. sự xuất hiện của các kỵ binh này. làm cho những mã tặc đang chần chừ ở bên đó lại là đánh trống reo hò. các mã tặc vốn dĩ đã lùi ra xa. lại bắt đầu khống chế ngựa từ từ tiến sát đến bên phía trường thương trận của doanh trại Giao Châu.
“Các ngươi cùng nhau qua đó. đánh lui đám mã tặc muốn thùa cơ đánh lén từ phía sau xuống đồi”.
Cắm cây phủ thương trong tay xuống đất. Cao Khoa vừa cười một cách lạnh lùng vừa nói. phía sau quả đồi này hắn cũng đã từng thăm dò, căn bản là không đủ không gian cho mấy trăm người cùng lúc xông lên. những lính hỏa mai cầm đoản đao vừa nãy cũng đủ để chặn lại, lại cộng thêm mấy chục thân binh bên cạnh Cao Khoa . hoàn toàn có thể đảm bảo trên đồi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Các mã tặc từ từ tiến đến gần. đến vị trí ngoài 100 bước liền không dám tiếp tục tiến nữa. mà ngược lại. đều ngóng chờ về bên phía trên đồi. nhưng những gì chúng nhìn thấy. chỉ là chủ tướng của quan binh đang đứng đó. một tay nắm chặt phủ thương.
Đột nhiên đội mã tặc đang đứng đó bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, những tiếng hô chém hô giết vang ầm trời.
Nhưng kỳ quái là. những tiếng hô đó lại là vang lên từ phía sau lưng của các mã tặc... .(muốn biết kẻ nào hô thì mời các bạn đọc hồi sau sẽ rõ =_=!!).