Phía Lý Mạnh vừa kinh hãi lại vừa tức giận, thầm nghĩ ta dẫn quân truy kích, không ngờ lại bị đối phương truy kích tới sào huyệt của mình, trận này đánh thực sự là quá hồ đồ. lập tức hạ lệnh toàn quân chuẩn bị chiến, phái đại bộ phận kỵ binh tới địa phương vốn đồn trú để tìm kiếm, kết quả kỵ binh vừa rồi khỏi cửa thì có tin tức của phủ Quảng Binh đưa tới. nói là ở giữa huyện Uy và Thanh Hà. cái mà quân Thanh cướp bóc chẳng qua là hơn một vạn nhân khẩu và súc vật, có hơn một ngàn người mặc y phục của Thát tử. mỗi ngày ở bên ngoài chạy loạn, tựa hồ còn có hơi một ngàn quân Thát tử thật canh giữ. có điều hôm trước cũng đã biến mất không thấy đâu.
Mạng lưới tình báo đo Hoàng Bình phụ trách cũng đưa tin tức tới. người đưa tin là một tiểu đội trong quân của Lý Mạnh ngày trước, được Hoàng Bình chọn đi làm những chuyện thám thính tin tức này, đương nhiên cũng bởi vì bản thân thích làm việc này.
Lý Mạnh đã mệnh lệnh cho toàn quân chuẩn bị xuất phát, ở trên lưng ngựa nhìn thấy thám tử này, hắn đã cực kỳ tức giận rồi. lần này bị Thát tử dắt mũi trêu đùa, vốn cũng chính là vì mạng lưới tình báo của mình quá kém cỏi. có điều ở trước mặt đại quân cũng không thể mất đi nghi thái ôn trọng, chỉ lạnh lùng để đối phương đưa tình báo tới.
"Thát Lỗ từ Lâm Thanh đi vội về hướng đông, ti chức đã dẫn người đuổi theo, tin tức tùy thời có người đi tới."
"Sao. Hoàng Bình làm ra cái sọt lớn như vậy. không dám tới gặp ta à?"
Nghe thấy Lý Mạnh ở trên lưng ngựa nói ra những lời này. tên tiểu đội quỳ ở dưới đất biết chủ tướng nhà mình đã động nộ rồi. Lý Mạnh quả thực là đã tức giận, thương đội của Hầu Sơn vào lúc chiến loạn như thế này. tất nhiên không thể nghe ngóng được tin tức gì. Nhưng những người mà Hoàng Bình chiêu mộ đều là người Giang hồ. những người Giang hồ này không phải đều hiệu xưng la cao thủ võ thuật đi tới đi lui ư. sao ngay cả tin tức cũng không tìm hiểu được.
Tên thám tử đó vốn đã đứng dậy. nghe thấy Lý Mạnh nói câu này. lại quỳ xuống, đập đầu ba cái. cao giọng nói: "Hoàng thống lĩnh trước khi đi có nói. nếu tướng quân không tức giận thì bảo thuộc hạ hỏa tốc quay về, nếu tướng quân nổi giận. Hoàng thống lĩnh bào thuộc hạ hãy kể lại tường tận tình huống của tiền tuyến."
Lý Mạnh trầm mặc gật đầu. tự mình cưỡi ngựa về phía ven đường, thân binh doanh bảo vệ xung quanh. Đại quân hoạt động, đi về phía Lâm Thanh rồi. tên thám tử đó bắt đầu thuật lại các thám tử rốt cuộc là phát sinh cái gì.
Lúc Giao châu doanh đóng ở Đức châu, phạm vi của trinh kỵ (kỵ binh trinh sát) rải khắp nam bộ phủ Hà Gian. Kỵ binh của quân Thanh cũng vậy. phạm vi hoạt động thậm chí còn rộng hơn cả Giao châu doanh. Kỵ binh của quân Thanh đều là lão binh, xuất thân từ thợ săn hoạt động săn bắt thú ở trong rừng Hắc Sơn lão của quan ngoại.
Năng lực che giấu ở trên chiến trường của kỵ binh Thát tử hơn xa mã đội của Giao châu doanh, hơn nữa những kỵ binh Man tộc này có ưu thế, chính là bọn chúng chỉ cần nhìn thấy người đáng nghi, có thể không chút do dự hạ thủ giết chết.
Thám tử mà Hoàng Bình xuất lĩnh, rất khó tiếp cận trong vòng ba mươi dặm, khu vực Hoa Bắc phần lớn là bình nguyên, những du kỵ của quân Thanh nắm rất rõ nơi nào có thể giấu người, nơi nào có thể ẩn náu. sau khi bắt đầu theo dõi. đã bị những tên Thát tử tinh kỵ võ kỹ tinh lương, tai mắt minh mẫn này giết cho hơn một nửa.
Theo Hoàng Bình làm thám tử đại đa số là người Giang hồ Sơn Đông và những mã tặc không muốn chịu sự ước thúc của quân doanh, tiềm hành điều tra các nơi ở Sơn Đông, đó là chuyện mà bọn họ bình thường cũng phải làm. cũng không cảm thấy khó khăn gì cả. hơn nữa Giao châu doanh thế lớn tiền nhiều, theo Giao châu doanh vừa có lợi ích lại vừa có thể diện.
Nhưng ở Bắc Trực Đãi theo dõi Thát tử. đó thuần túy là buôn bán mất đầu. Đám người Giang hồ làm việc chưa tới nửa năm sao có thể có được tâm chí này. Bất kể Hoàng Bình dùng trọng kim làm phần thường, giảng giải đại nghĩa như thế nào. những người này đều không nguyện ý. cũng không dám tiếp tục đi theo, thậm chí Hoàng Bình còn nói cả những lời uy hiếp như hôm nay nếu không đi. sau ngày các ngươi sẽ không có chỗ mà dung thân ở Sơn Đông nữa đâu, có điều đối phương căn bản là không sợ. thậm chí còn có kẻ cười lạnh trả lời: "Ai biết được sau lần đánh nhau này với Thát tử. sau này Giao châu doanh của Lý nhị lang của các ngươi còn có chỗ náu thân ở Sơn Đông nữa hay không."
Hoàng Bình vì bất lực. chỉ đành dẫn người còn lại tự mình ra trận vốn nhân viên của tổ chức tình báo rất sung túc. mồi người phụ trách phương hướng tương ứng. hiện tại người còn lại phụ trách các phương hướng đều có chút cật lực. nói trắng ra là chỉ có hơn chục người, đều là quan binh binh tốt ngày trước xuất thân từ Giao châu doanh, trung tâm cảnh cảnh.
Cũng may sau khi quân Thanh từ Lâm Thanh vượt qua vận hà, toàn lực tiến nhanh về phía đông, phạm vi hoạt động của kỵ binh biến thành nhỏ đi không ít. nhưng cho dù là như vậy; hơn chục người của Hoàng Bình cũng chết mất sáu bảy. có điều bọn Hoàng Bình cũng ít nhiềm nắm được một số đường đi. đại quân như vậy. cho dù là đi gấp thì dấu vết lưu lại cũng rất rõ ràng. Hoàng Bình dứt khoát bám theo đằng sau ở xa xa. hơn nữa sau khi tiến vào Sơn Đông, rất nhiều quan hệ cũng có thể dùng tới.
Trên cơ bản có thể đem tin tức ngay ngày hôm ấy dùng khoái mã vào cũng ngày truyền tới tay Lý Mạnh, tên tín sứ này chính là người đầu tiên quay về.
Lý Mạnh nghe thấy những lời này bèn thở dài, tung người từ trên ngựa xuống đưa tay ra đỡ tên thám tử đang quỳ ở đó dậy. chuyện được nói vừa rồi rõ ràng là rất thảm liệt, nhưng tên thám tử này trên mặt lại trấn định như thường, giống như là nói tới chuyện tầm thường trong nhà vậy, không biết vì sao. Lý Mạnh trong lòng bỗng dưng nhớ tới câu nói "hỏa luyện chân kim".
Sau khi đỡ đậy. Lý Mạnh còn nhìn ra một tia kích động ở trong mắt đối phương. Lý Mạnh vỗ vỗ vai tên thám tử này. chậm rãi nói: "Vừa rồi trách lầm các ngươi, ngươi tên là Giang Hiển Xước phải không, cần gì thì cứ nói ra đi. bản tương sẽ chuẩn bị cho ngươi!"
Vừa rồi khi bị Lý Mạnh quát mắng, vẻ mặt của tên thám tử này vẫn như bình thường, trấn định thuật lại tình hình của mình, nhưng khi được Lý Mạnh gọi tên, hơn nữa còn ôn tồn hỏi. Giang Hiên Xước có chút không gượng được, lại muốn quỳ xuống, nhưng bị Lý Mạnh giữ lấy. Hắn không khỏi ứa lệ, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Đại ân của tướng quân, đối đãi với thuộc hạ như vậy, thuộc hạ cho dù phải tan xương nát thì cũng khó có thể báo đáp được."
Dạng thuộc hạ trung dũng như thế này. Lý Mạnh tất nhiên cũng muốn hậu đãi, hắn mỉm cười, làm dịu bầu không khí, nói: "Thân là nam nhi, khóc cái gì mà khóc, mau lui đi nghỉ ngơi đi. đợi lát nữa báo với phía Vương Hải một tiếng, sau này cầu kiến có thể trực tiếp vào doanh trướng, có tin tức gì thì cũng thông báo được nhanh hơn."
Giang Hiển Xước vội vàng lau nước mắt, quỳ xuống đất khấu đầu mấy cái. nói: "Tiểu nhân nhất định sẽ truyền tin tức tới phía Hoàng thống lĩnh, tính mệnh của các huynh đệ sớm đã giao cho Lý đại nhân, nhất định sẽ nghe ngóng rõ ràng tin tức của Thát Tử rồi cấp báo cho đại nhân hay."
Phía đó tự có người dẫn Giang Hiển Xước đi an trí, Lý Mạnh lải bảo người bên cạnh lấy địa đồ ra xem, địa đồ những năm này cực kỳ đơn giản, bức địa đồ của của Lý Mạnh nghe nói còn có truyền giáo sĩ Tây Dương tham dự, nhưng so với bản đồ du lịch của thời hiện đại thì vẫn còn kém xa, Lý Mạnh hoàn toàn dựa vào kiến thức của mình mà bổ sung thêm một chút.
Trước mắt đại bộ đội của quân Thanh hoàn toàn buông bỏ nhân khẩu và tài vật cướp được ở Bắc Trực Đãi. chạy thắng tới Sơn Đông, hơn nữa là đi về phương hướng Tế Nam, nhưng Lý Mạnh cũng không dám phán đoán hướng đi của quân Thanh như ở Đức châu, tất cả cử động đều có thể là hoa chiêu hòng mê hoặc mình và quân binh Đại Minh.
Những binh mã Thát tử này khẳng định không thể chỉ vì phá phách mà tiến vào Sơn Đông, mà là cần phải thu hoạch, mỗi lần quân Thanh nhập quan đều là vì cướp bóc nhân khẩu, súc vật và tài vật.
Quan nội gặp đại tai. quan ngoại cũng không hơn gì. lượng lớn lưu dân tai dân của các tỉnh quan nội ồ ạt xuất hiện. Lý Mạnh thì thông qua điền trang truân điền, tập trung nhân lực lại để tự cứu. hiệu quả rõ ràng là không tồi.
Tài chính của triều đình Đại Minh đã gần phá sản. căn bản không thể tổ chức sản xuất tự cứu hữu hiệu, mà Mãn Thanh ở quan ngoại thì dựa vào nhân khẩu, súc vật và tài vật cướp bóc được ở Đại Minh mà gia tăng miễn phí lực lượng lao động và nông nô. nhờ vậy mà vượt qua lúc khó khăn.
Vậy địa phương đáng để cướp bóc nhất ở cảnh nội Sơn Đông là nơi nào?
Giàu có nhất không nghi ngờ gì nữa chính là ba nơi: phủ Tế Nam, nam bộ phủ Duyện châu, nam bộ phủ Lai châu. Nam bộ phủ Lai châu chính là nơi mà Lý Mạnh kinh doanh nhiều năm. có điều giàu có hay không thì cũng chỉ có người nhà mình biết. Thát tử cho dù là có mật thám, cũng không thể hiểu rõ được tình hình nơi đây.
Hơn nữa đối với quân đội Mãn Thanh mà nói, nam bộ Lai châu có phần quá sâu. có quan đạo thủy lộ có thể dựa vào hay không thì còn chưa biết. Vậy mục đích còn lại chính là Tế Ninh châu và phủ thành Tế Nam. Tế Ninh châu vừa hay là dọc Tuyến thủy vận đại quân hành động cần phải dọc theo thủy lộ mà tiến, nhưng quân Thanh vội vã đi về hướng đông đã không đi đường thủy.
Hành động lần này của quân Thanh chắc không phải là dương đông, mục tiêu của chúng chính là thành Tế Nam. Thát Tử không có nhiều thời gian và không gian để tới địa phương khác hoặc là giở trò.
Trên thực tế, quân Thanh ở Bắc Trực Đãi đã tiêu diệt lực lượng đã chiến mã triều đình Đại Minh huy động. ít nhất trong vòng nửa tháng đã không còn ai có thể uy hiếp được tới hành động của quân Thanh nữa rồi.
Mục tiêu là Tế Nam. Lý Mạnh chỉ có thể tăng nhanh tốc độ hành quân của mình, tới Tế Nam. trong lòng chỉ nghĩ: Sáu ngàn nhân mã của tổng binh Khâu Lỗi ở phụ cận thảnh Tế Nam. cho dù là sáu bảy ngàn con lợn để đối phương tới bắt, ít nhất cũng có thể làm chậm lại tốc độ của binh mã Thát tử...
Thế nhưng, có trời mới biết được...