Không nói tới đây là điểm chốt của trạm kiểm soát thuỷ vận, xung quanh nơi này c̣n có ruộng muối lớn, là một nơi giàu có hạng nhất, trước giờ bước tiếp theo của tri châu Thương Châu luôn là tri phủ Hà Gian, nhưng vị trí và chức quan béo bở trước giờ đều do nhân vật có quan hệ cứng nhất, có thủ đoạn nhất tới đảm nhiệm.
Tri châu Thương Châu ở trong phủ Hà Gian, trước giờ được coi là nhân vật số hai chỉ sau tri phủ Hà Gian đây cũng là một trường hợp đặc biệt ở địa phương Đại Minh .
Các quan địa phương tới chỗ Giao Châu doanh tặng dân phu, bổ sung quân nhu cấp dưỡng là lấy tri châu Thương Châu này làm chủ, súng bắn chim đầu đàn, trời sập th́ kẻ cao đội trước, chỉ cần là người có địa vị cao ra mặt biểu thị, mọi người sẽ làm theo, dẫu sao th́ cũng chẳng cần gánh trách nhiệm ǵ cả.
Lúc ở bên ngoài, kỵ binh Sơn Đông dẫn đường cũng khá khách khí giải thích với các vị hương lăo rằng những thủ cấp của Thát Lỗ này là phải vận tới kinh sư để báo công, tuy nói là đông lạnh giá rét, nhưng cũng phải xử lý chống phân huỷ, ví dụ như là bôi vôi và dược liệu.
Đặt ở bên bờ sông trong gió lánh và ánh mặt trời là thực hiện bước xử lư cuối cùng chứ không phải là vứt ở đó để dọa mọi người, những thân sĩ của Bắc Trực Đăi này, thậm chí là bao gồm cả quan địa phương cũng rất ít khi nh́n thấy quan binh có thể đối đăi với ḿnh ôn ḥa và khách khí như thế này, tâm t́nh của mọi người đều trở thành rất tốt, cũng không để ý tới cái kinh quan bốc mùi hôi thối đó nữa.
Tại phủ Hà Nam của Bắc Trực Đăi tiếp giáp với phủ Tế Nam, có một số thương nhân biết nội t́nh của Sơn Đông, bọn họ dẫu sao cũng có thương nghiệp buôn bán qua lại, cho nên sau khi tiến vào khu vực quân doanh vẫn không cảm thấy kinh ngạc ǵ cả.
Nhưng những đại địa chủ, quan viên châu huyện địa phương, những người này b́nh thường đều hiếm khi rời khỏi một mẫu ba phân đất của ḿnh, cho dù là nghe thấy lời đồn về binh mă Sơn Đông và địa giới Sơn Đông th́ cũng chỉ coi như là chuyện cười, hôm nay nh́n thấy khu vực quân doanh và cử chỉ của các binh sĩ mới giật nảy ḿnh, bị chấn động rất sâu.
Bắc Trực Đăi khắp nơi đều có đại quân đóng quân, các binh sĩ rốt cuộc là như thế nào, mọi người cũng đều nh́n rơ cả, doanh trại th́ như cái chợ vỡ, binh sĩ th́ chẳng khác nào đạo phỉ, quân kỷ th́ bại hoại, chỉ biết quấy nhiễu bách tính, hỗn loạn bất kham. Tại Bắc Trực Đăi không chỉ là ở huyện Hà Gian mà những phủ huyện khác cũng tương tự như vậy.
Gia đ́nh dân gian đă không cho phép con cháu nhà ḿnh ṭng quân báo quốc, cho rằng chỉ có hạng tội phạm và đạo đức kém mới đi là việc đó, hơn nữa rất nhiều bọn lưu manh côn đồ, đạo phỉ mặc lên người y phục của binh sĩ, mượn sự che chở của quân đội làm xằng làm bậy ở địa phương, điều này càng khiến người ta khinh bỉ hơn.
Không ai ngờ được rằng quân doanh của Sơn Đông lại có bộ dạng như vậy, số lần mà những người này đă từng tới những quân doanh của Bắc Trực Đăi để lao quân khen thưởng cũng không ít, những phàm là suất lĩnh đội ngũ ra vào, binh sĩ trong quân doanh ḥ hét cười vang, xếp hàng vây xem, đây đều là những chuyện hết sức b́nh thường, đến nỗi lập tức quấy nhiễu để ăn trộm cũng không phải là hiếm, thậm chí c̣n v́ phân phối vật tư lao quân mà đánh nhau. Cái này cũng từng thấy.
Sau khi nh́n thấy kinh quan ở bên ngoài, mọi người trong ḷng đều thầm toát mồ hôi, thầm nghĩ quân đội Sơn Đông không biết sẽ ngang ngược thô lỗ như thế nào, nhưng vừa tiến vào khu vực quân doanh, phát hiện khắp nơi đều trật tự có kỷ luật. Các binh sĩ hoặc là thao luyện, hoặc là xếp đội đi qua bên cạnh ḿnh, căn bản không coi nhưng nhân sĩ dân gian tới tặng vật tư lao quân vào mắt, trực tiếp coi như bọn họ không hề tồn tại.
Mọi người lúc này mới thở phào một hơi, bước chưa được mấy bước th́ lại có quan quân và dân quân phụ trách quân nhu và giải quyết hậu quả của Giao Châu doanh t́m tới, rất nhiều dân phu tráng đinh đă tới rồi th́ phải nhanh chóng tiến hành quét dọn và xử lư chiến trường, đă chậm trễ ba ngày rồi, thời tiết tuy khá lạnh, nhưng không thể qua quưt, để tránh sau đại chiến lại có dịch bệnh, nơi đây cách Sơn Đông quá gần, khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng.
Quan viên của quân đội Sơn Đông trông đều rất trẻ tuổi, trong đội ngũ lao quân đă có người chuẩn bị tốt túi nhỏ rồi (như kiểu phong b́), đây là lần đầu tiên gặp quan quân Sơn Đông, không thể nào không đút lót một chút, đây cũng là quy củ.
Có điều những quan quân trẻ tuổi này chỉ nói mấy câu đơn giản, sau khi làm thủ tục với người dẫn đội, lập tức dẫn người bỏ đi, không nói một câu thừa nào, càng đứng nhắc tới việc hối lộ, người cầm túi nhỏ thậm chí c̣n không có cơ hội bước lên mở lời.
Cổ quái thật, cổ quái thật, mọi người thầm cảm thán mấy câu ở trong ḷng, lại tiếp tục tiến về phía trước, doanh này không phải trông giống như mấy cái chợ vỡ đă nh́n thấy ở Bắc Trực Đăi mà là quân doanh chân chính.
Doanh trướng của các binh sĩ đều được xếp rất chỉnh tề, giữa các đại đội đều có đường thông thoáng sạch sẽ, thỉnh thoảng có kỵ binh đội cưỡi ngựa tuần thị đi ngang qua.
Yên tĩnh, chỉnh tề, có kỷ luật, đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người, mọi người trừ việc tấm tắc khen ngợi ra th́ cũng không c̣n lời ǵ để nói nhưng đi thêm được một lát, càng vào sâu, bất kể là đội ngũ lao quân ở phía nào, ai ai trong ḷng cũng đều cáp thấy có áp lực.
Binh mă Sơn Đông đông là một nhánh quân đội chân chính, lại là quân đội đă trải qua đại chiến, trong quân doanh, trong mỗi một cái giơ tay nhắc chân của quan quân sĩ binh đều lờ mờ ṭa ra sát khí và sự uy nghiêm đáng sợ, những người này là văn quan bách tính tới từ dân gian làm sao mà chịu cho nổi.
Các châu huyện cùng phương hướng ghép thành một đội, phía Thương Châu là Thương Châu và Hưng Tế, Thanh huyện, một châu hai huyện. Trấn Đông tướng quân đó là vơ tướng nhất phẩm, người dẫn đội của các châu huyện này đều là quan bản địa to nhất, người tới từ phía Thương Châu đương nhiên là tri châu Thương Châu. Phạm Ân Lộc là một phụ tá của tri châu Thương Châu, chính là sư gia mà người ta thường gọi.
Phạm Ân Lộc năm nay ba mươi ba tuổi là một sư gia của tri châu, vào những năm này có thể tính là người trẻ tuổi, hơn nữa c̣n là nhân vật rất trẻ tuổi. Phạm Ân Lộc là cử nhân Bắc Trực Đăi vào năm Sùng Trinh thứ tám, vốn cũng là một công tử nhà giàu địa phương, tương lai cũng là tiền đồ vô lượng, an hưởng phú quý.
Có điều năm Sùng Trinh thứ mười ba Thát Tử nhập quan cướp bóc Bắc Trực Đăi, đại thần triều đ́nh Dương Tự Xương định tội, chém chết một lượng lớn quan viên của Bắc Trực Đăi, phụ thân của Phạm Ân Lộc cũng ở trong đó.
Sau khi trải qua chuyện này, gia cảnh vốn rất khá đột nhiên biến thành quẫn bách, Phạm Ân Lộc vốn c̣n muốn vào kinh thi cử, xem thử xem thi hội có khả năng hay không, nhưng hiện tại một là phải nuôi cả nhà, hai là đă tâm tàn ư lạnh với quan trường Đại Minh , chuyện tiếp tục thi cử cũng đành đặt sang một bên.
Tri châu Thương Châu và phụ thân của Phạm Ân Lộc có giao t́nh nhiều năm, sau khi xảy ra chuyện này cũng thương xót con trai của cố nhân, dứt khoát an bài một vị chí sư gia cho Phạm Ân Lộc ở nha môn trung cấp, một là để hắn quen với kinh lịch của nha môn, tương lai có cơ hội cũng cho hắn làm quan nhỏ. Dầu sao cử nhân cũng là người có công danh, làm quan th́ người khác cũng không đị nghị ǵ, hai là ít nhiều cũng có thu nhập.
Phạm Ân Lộc trong sĩ tử cùng thời đại cũng tính là một nhân vật có suy nghĩ, hắn cũng lo lắng v́ thiên hạ Đại Minh sắp sụp đổ, hơn nữa muốn t́m ra đối sách. Nhưng những chuyện mà hắn mắt thấy tai nghe, đối với cục diện hỗn trướng trước mặt căn bản sẽ không có tác dụng ǵ, những đại thần trong triều đ́nh càng xứng đáng với từ giá áo túi cơm.
Nha môn tri châu Thương Châu mà hắn tiếp xúc cũng là người người bừa băi, không có ḷng với chính sự, mọi người đều đang liều mang lấp đầy túi riêng của ḿnh, cả ngày chỉ biết rượu chè hưởng thụ. Phạm Ân Lộc mồi lần nói gần nói xa khuyên tri châu Thương Châu chỉnh đốn hoặc là làm những chuyện thực tế th́ đối phương đều chỉ cười ha ha.
Có một lần có thể là khuyên gấp quá, tri châu Thương Châu cũng nói mấy câu thật ḷng với hắn: “Cháu à, cháu nghĩ ta không muốn làm một vị quan tốt v́ nước v́ dân, trung tâm ái quốc ư, khổ cực học tập, có ai mà không muốn làm ra một phen sự nghiệp, nhưng quan trường hiện tại, ai ai cũng giống nhau, ta nếu thanh liêm cần mẫn, vậy th́ đó chính là tự vẫy riêng một ngọn cờ, khác biệt với người ta, tất nhiên sẽ bị mọi người hăm hại, tới lúc đó sẽ gặp kết cục thân bại danh liệt, chẳng thà mỗi ngày cứ ngây ngô như thế này, thu một chút quà cáp thường lệ, cũng ước thúc người bên dưới đừng quá ngang ngược, lương tâm cũng được thanh thản, đốc công Lô Tượng Thăng trung liệt như thế nào chứ, vậy mà kết cục chẳng phải là cô quân chiến tử ở Cự Lộc Hoàn ư, tới hiện giờ ngay cả một cái tên thụy (danh hiệu sau khi chết) cũng không có, ta nếu làm như cháu nói kết cục của ta sợ rằng c̣n chẳng bằng được Lô công!”
Những lời này giống như là một gậy gơ vào giữa đầu người tạ, khiến Phạm Ân Lộc ḷng đầy hoài băo lập tức nghĩ thông rất nhiều chuyện, sau cuộc nói chuyện này, hắn cũng có ḷng nghe ngóng tin tức các nơi, ví dụ như những châu phủ khác rốt cuộc là làm như thế nào, kết quả càng khiến hắn tâm tàn ư lạnh, các nơi đều như vậy cả, thậm chí c̣n chẳng bằng được Thương Châu.
Phạm Ân Lộc vốn có tráng chí hùng tâm đối với thiên hạ Đại Minh đă triệt để mất đi hi vọng, kết quả mỗi ngày sau khi xong việc trong nha môn, cũng không tới hỏi việc ǵ khác nữa, lúc về nhà nói chuyện với thê tử và mẫu thân, ngẫu nhiên thốt ra một câu đầy phẫn uất “thiên hạ này xong rồi”.
Dưới dạng t́nh huống này, Phạm Ân Lộc lại thầm suy nghĩ xem ngoài Đại Minh ra th́ c̣n chỗ nào để đi không, nghĩ khắp thiên hạ, h́nh như cũng chỉ là Sấm Vương Lư Tự thành ở khu vực Hà Nam Hồ Quảng là có thể gia nhập, mặc kệ quan phủ nói thế nào, cái ǵ hôm nay đại thắng, ngày mai đại thắng, nhưng tin tức trong tối ngoài sáng đều nói sự nghiệp của Lý Sấm giống như là lăn cầu tuyết vậy, càng lúc càng lớn, rất có khí tượng của tân triều.
Trên thực tế nếu đơn thuần từ những thế lực mới trỗi dậy. Thát Lỗ quan ngoại cũng như vậy, nhưng Phạm Ân Lộc vẫn c̣n có chút cốt khí há lại có thể làm bạn với loài cầm thú.
C̣n Lư Mạnh của Sơn Đông, bất kể là kiêu ngạo ngông nghênh như thế nào, sự thái b́nh của Sơn Đông, khắp nơi đều có những lời đồn khác nhau, nhưng trong mắt Phạm Ân Lộc, người này chẳng qua là một quân tướng của Đại Minh mà thôi. Đại Minh bại hoại, quân tướng trong hệ thống có khác biệt như thế nào th́ cũng sẽ tan vỡ cùng Đại Minh , không có giá trị ǵ cả.
Lần này A Ba Thái dẫn binh nhập quan, tung hoành ngang dọc Bắc Trực Đăi, quan quân Đại Minh nhao nhao tụ về xung quanh kinh sư, nhưng không có nhánh quân đội nào dám chủ động nghênh chiến, điều này khiến Phạm Ân Lộc triệt để lạnh ḷng, hơn nữa đại quân Thát Tử là men theo Vận Hà nam hạ, Thương Châu khẳng định sẽ là nơi ắt bị công đánh, điều này khiến Phạm Ân Lộc đă tuyệt vọng rồi.
-o0o-
Xung quanh thành Thương Châu vốn có mấy ngh́n binh mă đóng quân, nhưng quân đội Thát Lỗ sắp tới, quân đội này mỗi ngày đều có kẻ đào ngũ, chạy toán loạn nhiều vô số kể, đợi khi chuyện tới trước mắt, tướng quan dẫn binh trực tiếp nói ḿnh phải dẫn binh cần vương hộ vệ, dứt khoát dẫn quân đội chạy về phía kinh sư, trực tiếp vứt bỏ quan dân trong thành Thương Châu.
Tri châu Thương Châu và hào thân đại tộc địa phương đại bộ phận đều không có nơi để chạy, gia nghiệp tộc nhân đều ở địa giới Thương Châu, chỉ đành tổ chức dân phu tráng đinh, liều mạng một trận sau cùng.
Ai ngờ Thát Tử lại không công đánh Thương Châu, tực tiếp tăng tốc đột tiến về phía nam, quan dân trong thành Thương Châu thở phào nhẹ nhơm, nhưng Phạm Ân Lộc lại hiểu rất rơ, binh mă Thát Tử lần này không đánh, đợi khi quay về vẫn phải động thủ công thành, thành tŕ này chung quy cũng khó tránh khỏi tai họa ngập đầu.
Phạm Ân Lộc cũng không ôm nhiều hi vọng ǵ cả, hắn đă bắt đầu thu thập đồ đạc, chuẩn bị tới Hà Nam Hồ Quảng đầu nhập Sấm Vương Lý Tự Thành, xem xem có thể ở đó làm ra một phen sự nghiệp phú quư hay không, thế nhưng Phạm Ân Lộc ngh́n vạn lần không ngờ rằng, trong ṿng mấy ngày, đột nhiên lại truyền tới tin tức binh mă Thát Tử toàn quân bị diệt, Phạm Ân Lộc nghe thấy tin tức này một hồi lâu vẫn chưa hồi thần, so sánh qua lại giữa quan quân Đại Minh của Bắc Trực Đăi và quan quân Sơn Đông mà ḿnh một mực khinh thường cùng với binh mă Thát Tử toàn quân vừa bị diệt đó. Phạm Ân Lộc đột nhiên hiểu ra ḿnh nên đi đâu.
Lần lao quân này, không ai cho rằng là chuyện tốt đẹp ǵ, quan quân đâu phải dễ ứng phó như vậy, tri châu Thương Châu vốn có ý chiếu cố cho con cháu nhà ḿnh, không định để Phạm Ân Lộc đi cùng, nhưng Phạm Ân Lộc đă động ḷng lại chủ động đề xuất đi cùng với tri châu đại nhân tới huyện Đông Quang để lao quân, cũng muốn mượn cơ hội này để quan sát t́nh h́nh.
Nh́n thấy kinh quan đó, có người cảm thán, có người sợ hăi, có người khó chịu, có điều Phạm Ân Lộc lại tấm tắc khen thầm. Thậm chí c̣n bước tới trước để nh́n, thời đại này, người Nữ Chân, người Mông Cổ và người Hán tướng mạo rất khác nhau, có thể nh́n ra khác biệt, Phạm Ân Lộc đă xác định được một điểm, đây không phải là giết lương dân để làm giả công trạng, đây là chiến tích thực sự, sức chiến đấu của binh mă Sơn Đông quả thật khiến người ta phải kinh thán.
Bước vào trong doanh, tất cả đều ngăn nắp trật tự, binh sĩ quân đội đều kỷ luật sâm nghiêm, điều này khiến đánh giá của Phạm Ân Lộc lại cao thêm một tầng, tiếp tục đi. Phạm Ân Lộc có thể nghe ra trong quân doanh ở hai bên đường có người đang giảng giải ǵ đó, chăm chú lắng nghe, vẫn có thể nghe ra là đang tổng kết được mất của cuộc chiến lần này, đại khái nói ǵ th́ Phạm Ân Lộc nghe không hiểu lắm, nói “giữa bộ binh phương trận, mỗi doanh có hệ thống của ḿnh, giữa hai bên nhất định phải lưu lại khe hở, để hỏa thương binh có thể dựa vào sự che chở của trường mâu phương trận, ṿng vèo công đánh...” Loại tổng kết này khiến Phạm Ân Lộc trong ḷng lẫm liệt, chưa từng nghe nói có nhánh quân đội nào như thế này, tự tổng kết, tự sửa đổi đây chính là để nhánh quân đội này sẽ không phạm phải sai lầm mà trước đây đă bị, tất nhiên sẽ từng bước lớn mạnh lên, càng lúc càng cường.
Mặc dù tổng binh Lư Mạnh của Sơn Đông là vơ tướng nhất phẩm, hơn nữa trong tay c̣n thống soái dạng cường quân này, thế nhưng lại không khiến bọn họ phải đợi lâu, cũng không ra vẻ đại tướng, ngược lại c̣n chủ động nghênh đón.
Phạm Ân Lộc sau khi nh́n thấy Lư Mạnh lại càng kinh ngạc hơn nữa, không ngờ vị đại tướng này lại trẻ tuổi như vậy, mặc dù trên người tự có một loại khí chất vơ tướng lẫm nhiên uy vũ, nhưng trên mặt lại mang theo ḥa khí và nụ cười, gặp mặt với mọi người liền ôm quyền nói: “Đại quân xuất chinh ở bên ngoài luôn có nhiều chỗ không tiện, các vị quan phụ mẫu, hương lăo dẫn đội lao quân, thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bản soái thay mặt tướng sĩ toàn quân xin cảm tạ trước!”
Nh́n thấy biểu hiện này, Phạm Ân Lộc ngây ra, lập tức trong ḷng thầm hạ quyết định không cần tới chỗ Sấm Vương nữa, ý nghĩ lúc trước của ḿnh khó tránh khỏi quá nực cười, bỏ gần cầu xa, vị Trấn Đông tướng quân, tổng binh Sơn Đông này là lựa chọn tốt nhất, tới nương nhờ người này tất nhiên là tiền đồ vô lượng.
Quan viên và hương thân địa phương th́ không được thanh thản để quan sát như Phạm Ân Lộc, bọn họ hoàn toàn bị quân uy của vị tướng quân này khuất phục, càng tới gần quân trướng th́ càng nơm nớp lo sợ, thầm nghĩ binh mă ở bên dưới c̣n cường hăn như vậy, quan tổng binh Lư Mạnh suất lĩnh bọn họ chẳng phải là càng giống như thiên thần ư.
Không ai ngờ Trấn Đông tướng quân Lý Mạnh này lại từ trong doanh trướng bước ra, hơn nữa c̣n cảm tạ rất ḥa khí như vậy là rất nể mặt rồi.
Mọi người trong nhất thời đều ngây ra không có phản ứng, quay sang nh́n nhau, cảnh tượng không ngờ lại trở nên yên tĩnh. Lư Mạnh đầu tiên cũng ngớ người, rồi lập tức hiểu rơ đạo lý bên trong, không khỏi bật cười hai tiếng, tiếng cười này cũng làm cho mọi người tỉnh lại, mọi người đều nh́n tri châu Thương Châu đứng ở đầu tiên, thân phận của y là cao nhất, vậy th́ mời y tới ra chủ ư, làm mẫu rồi mọi người làm theo là được.
Biểu hiện vừa rồi của Lư Mạnh, bản thân cảm thấy rất là ḥa khí nhưng không biết v́ sao, quan dân của phủ Hà Gian lại cảm thấy sát khí và sự uy vơ trên người Lư Mạnh càng thịnh thêm mấy phần.
Trong thoáng chốc, mồ hôi lạnh trên mặt tri châu Thương Châu đều chảy xuống, nhưng khoảng thời gian y chần chờ không dài, hiện tại cũng chẳng buồn để tâm tới văn quý vơ tiện nữa, tri châu Thương Châu này hai tay chắp lại rồi giơ cao, đầu gối nhũn ra, trực tiếp quy xuống đất, mở miệng nói một cách rất cung kính: “Ti chức tri châu Thương Châu phủ Hà Gian Trương Hải Vân tham kiến đại tướng quân, cung hạ đại tướng quân đại thắng ở Bắc Trực Đăi, ngày sau công hầu muôn đời, bố vơ tứ phương!”
Những người ở phía sau không nghĩ nhiều, vốn đă là khẩn trương muốn chết rồi, trước mặt có người hét to trước, người ở phía sau trực tiếp hét theo, văn quan hương thân có sĩ diện đều quỳ chân tham bái đại lễ, miệng lặp lại đoạn sau của Trương Hải Vân: “Cung chúc đại tướng quân đại thắng ở Bắc Trực Đăi, ngày sau công hầu muôn đời, bố vơ tứ phương...”
Rất nhiều người đồng thanh hét. Lý Mạnh chẳng qua là một tướng quân tạp hiệu, tổng binh một tỉnh, binh mă dưới tay xưng hô đại soái ǵ đó là thường lệ trong quân, người ngoài gọi là tướng quân đă là cao lắm rồi, sao trước chữ tướng quân c̣n thêm chữ đại vào nữa làm ǵ.
Từ lúc có nhà Minh tới nay, trừ hai đời Thái Tổ và Thành Tổ, một là lập nước không vững, một là đoạt vị chinh phạt, vơ tướng bên dưới địa vị cực cao, mới có người được xưng là đại tướng quân, nhưng về sau không c̣n loại chuyện như vậy xuất hiện nữa, trong một trăm năm mươi năm gần được người được gọi là đại tướng quân chỉ có một người, đó chính là “Tổng đốc quân vụ Uy Vơ đại tướng quân tổng binh quan”, có điều đại tướng quân này là tự phong, văn vơ bá quan trước giờ chưa hề thừa nhận, đây chính là Minh Vơ tông Chính Đức hoàng đế thời trung Minh.
Hoàng đế đă dùng qua, vậy th́ sau Minh Vũ Tông Chính Đức, tên hiệu này trừ hoàng đế ra đă không c̣n ai dám dùng nữa, xưng hiệu này nếu ai dùng, ai đó cho dù là giỏi hơn hay cho dù là hoàng đế phong cho danh hiệu này, văn vơ bá quan ở bên dưới cũng sẽ công kích, tội danh đại bất kính này khó mà chạy nổi.
Những người dang quỳ trên đất đều mắng to, ngươi nguyện ý đi tặng người ta cái mũ này th́ tự đi mà tặng, đừng có mà bắt mọi người phải chịu chết theo.Nhưng đă trót hô ra theo rồi, c̣n biết làm sao nữa, nh́n xem Lư Mạnh ở bên trên có phản ứng như thế nào, theo lư, nếu là thần tử trung tâm canh cánh, vậy th́ sẽ toàn lực chối từ, nếu là người có dă tâm, e rằng tâm tư chối từ e rằng c̣n biểu lộ ra dữ dội hơn Lư Mạnh này có thể kinh doanh binh mă Sơn Đông và Sơn Đông ra thành cục diện lớn thế này, chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản.
Trong nhất tḥi người ở bên dưới ngưng thần núi thờ, đều đợi xem phản ứng của Lý Mạnh, ai ngờ Lý Mạnh ở bên trên lại cười ha hạ nói: “Đây đều là bôn phận của Lư mỗ, quốc chiến lần này, thân là vơ tướng quốc gia tự nhiên phải làm vậy, các vị quá khen!”
Những lời nói này rất chặt chẽ, đối với xưng hô đại tướng quân cũng không phủ định, hơn nữa nghe ngữ khí về sau, không ngờ c̣n có ư tứ tiếp nhận.
Lư Mạnh của Sơn Đông này quả nhiên có dă tâm, phản ứng đầu tiên của những văn quan và thân sĩ của phủ Hà Gian là như vậy. Nhưng cũng lập tức hồi thần, loại vơ lực hoành bá như thế này, có dă tâm th́ cũng là chuyện hết sức b́nh thường, nếu có loại lực lượng này mà lại không có dă tâm, vậy th́ chính là thánh nhân mất rồi.
Đại tướng Nhạc Phi vào những năm đầu thời Nam Tống chính là hạng thánh nhân này, có điều kết cục sau cũng chỉ có thể là quỳ bên trong đ́nh Phong Ba mà hô “trời cao sáng tỏ”.
Văn quan và các hương thân nghĩ thông điểm này liền thở phào một hơi. Lư Mạnh đă có thái độ như vậy, mọi người có thể xếp hàng tỏ thái độ rơ ràng rồi, cái này khác với kiểu lựa chọn của Phạm Ân Lộc, trên thực tế những quan địa phương làm quan ở Bắc Trực Đăi này, bọn họ đại đa số cũng đều xuất thân từ đại tộc địa phương, hoặc là người phát ngôn của những đại tộc này, c̣n những hào môn thân sĩ của phủ Hà Gian th́ càng không cần phải nói, trong loạn thế sự tồn vong của gia tộc là lựa chọn cực kỳ thận trọng, gia nhập một phía, không gia nhập phía khác, lựa chọn sai lầm, đó chính là thảm kịch người chết nhà tan.
Hoặc là đầu tư nhiều phương diện, nhưng thiên hạ này, đại tộc Hán nhân rất có thân phận, có thể diện, bảo bọn họ lựa chọn Lý sấm xuất thân là lưu dân, đây là điều không thể tiếp nhận, hơn nữa thái độ của Lý sấm đối với đại tộc hào môn tới hiện tại vẫn chưa có thay đổi ǵ, song phương như nước với lửa, làm sao có thể tiếp nạp được.
C̣n Thát Tử ở quan ngoại đó chính là hạng cầm thú, quy củ tổ tông, huyết thống Hán gia vẫn c̣n ở trên người, gia nhập Thát tử, cái mũ Hán gian sẽ chụp lên đầu họ.
Hoàng đế Sùng Trinh ở kinh sư hiện tại đă tại vị mười lăm năm rồi, mọi người sớm đă nh́n rơ vị hoàng đế “cần miễn thanh chính” này rốt cuộc là mặt hàng ǵ, và những kẻ gọi là danh thần ở bên cạnh ông ta là hạng người ǵ, người lần này được phái tới kinh sư cầu cứu lúc quay về có nói, thủ phụ Chu Duyên Nho tự xin xuất kinh đốc chiến, đánh úp Thát Lỗ, ai ngờ tới Thông Châu th́ lại không chịu tiến lên trước, mỗi ngày cùng môn khách dưới tay ẩm yến ca hát.
Vậy th́ càng đừng nói tới các lộ đại quân Bắc Trực Đăi sợ địch như sợ hổ, lấy cớ cần vương để né tới xung quanh kinh sư, phóng mắt khắp thiên hạ, không ngờ lại không có một ai để gửi gắm hi vọng, thế lực có thể nương tựa, chỉ c̣n lại có sự tuyệt vọng mà thôi.
Có điều, đúng vào lúc này, Trấn Đông tướng quân, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh xuất hiện ở trong mắt họ, một người có thực lực, biết kiềm chế, hơn nữa lại có dă tâm của quân phiệt.
-o0o-
“Đại soái, quan viên, sĩ thân phủ Hà Nam hôm nay tới đây, trước lúc đi, những quan viên này đều đưa cho ti chức một phong thư, nhờ ti chức chuyên cho đại soái.”
Viên Văn Hoành tay cầm một chồng thư đày cộp, có những dân phu tráng đinh này, c̣n có cấp dưỡng mà phủ Hà Gian đưa tới, Lý Mạnh quyết định dời lại một ngày, mùng tám tháng chạp sẽ bắt đầu quay về Sơn Đông, đừng coi thường thời gian một ngày này, tinh lực và thể lực của các binh sĩ đều sẽ khôi phục tới tŕnh độ rất khá.
Ban ngày có cách xưng hô “Đại tướng quân” đó đă đủ đặc sắc rồi, tới lúc ăn cơm, mọi người đều sợ hăi rụt rè, miệng th́ nói những lời nịnh hót và chuyện ca tụng công đức, người nhiều rách việc, cho dù là muốn tỏ thái độ nương tựa cũng phải suy nghĩ xem người ở bên cạnh liệu có cáo mật hay không, cũng muốn vậy hay là sẽ âm thầm tố giác.
Đây chính là lư do mà trong tay Viên Văn Hoành lại cầm nhiều thư đến thế, cái này cũng nên chú trọng, trong lục lâm sơn trại nếu có người muốn lên núi, chung quy vẫn phải đi làm một vụ án, giết người qua đường, đổi lấy một danh trạng.
Văn quan muốn nương tựa th́ giao thư tới, đă câu thông từ trước, bên trên viết những lời như ai đó nguyện ý đầu nhập.
Loại đầu danh trạng này nếu người được nương tựa sự bại, những bức thư này bị công bố ra ngoài cũng là một đại tội, nếu là loại cục diện trước kia, những quan văn có công danh này chỉ tỏ thái độ, chào hỏi mà thôi, những văn quan trước giờ làm việc luôn chú trọng chừng mực lần này lại bất chấp tất cả như vậy, thẳng thắn cầu xin được nương nhờ, hoàn toàn là v́ t́nh thế đă gay go.
Lư Sấm ở nơi Trung Nguyên phúc địa, Tào Tháo th́ đă lâu rồi không được nhắc tới, đại quân Thát Tử th́ nói tới là tới, nói đi là đi, ở biên cảnh th́ ra vào như chỗ không người, thực sự khiến mọi người kinh hăi.
Cội nguồn quyền uy của hoàng đế, một phương diện th́ là truyền thừa, c̣n một phương diện th́ là giữ ǵn sự tồn tại của quốc gia, có thể bảo vệ thần dân của y không bị man tộc ngoại lai xâm nhiễu, có thể sinh sống b́nh an vui vẻ, hoặc ít nhất là có thể tiếp tục sinh tồn, đây mới là điểm mấu hốt mà vương quyền và quốc gia có thể tồn tại.
Hiện tại đại quân Thát Lỗ năm lần nhập khẩu, nếu không phải Là Trấn Đông tướng quân, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh hoành không xuất thế suất lĩnh binh mă chiến thắng quân đội của Thát Lỗ, nói trắng ra là giống y như kỳ tích, lúc trận này chưa đánh, ai có thể tin vào dạng kết quả này.
Nói thực một chút, trước trận chiến lần này, rất nhiều người đều nghĩ rằng Đại Minh sợ là phải mất nước rồi, binh mă Thát Tử tung hoành tới lui như vậy, công đánh kinh sư sợ rằng cũng dễ như trở bàn tay, nhập quan và chống đỡ nhiều lần như vậy đă khiến mọi người triệt để nhận thức được binh mă Đại Minh ở xung quanh kinh sư rốt cuộc là hạng như thế nào.
Binh mă Măn Thanh ở quan ngoại đă có thể dễ dàng công đánh kinh sư như vậy, đại quân Sơn Đông có thể dễ dàng tiêu diệt binh mă Thát Tử này rốt cuộc là chứng tỏ điều ǵ, cái này không cần nghĩ cũng biết.
Đại Minh đă hoàn toàn khiến người ta mất đi ḷng tin, binh mă Sơn Đông vừa hay xuất hiện ở trước mắt chính là sự lựa chọn tốt nhất, hơn nữa phàm là mánh khóe bản thân nương tựa đều chú trọng thà sớm chớ chậm, bếp đă nóng rồi, hiện tại mà không đưa chẳng lễ lại đợi người khác tới đun hộ à?
Hiện tại những văn quan của phủ Hà Gian đă âm thầm đấm ngực giậm chân rồi, thầm nghĩ ở bên cạnh ḿnh có một cỗ thế lực như thế này, ḿnh lại chui rúc giống như rùa đen cho tới hiện giờ, cái ǵ cũng không biết, chuyện tới đít mới lên nịnh hót, đây là điều đại kỵ trong quan trường, làm quan nhiều năm như vậy vẫn phạm phải dạng sai lầm cấp thấp này, thực sự là xấu hổ vô cùng.
Cho nên lần đầu tiên mới gặp mặt này, liền giao ngay văn thư hiệu trung, thư tín tỏ thái độ cho Giao Châu doanh, nh́n th́ giống như hành động ngu đần, nhưng trên thực tế lại biểu lộ ḷng trung thành một cách tuyệt đối, ý tứ là chỗ yếu của chúng ta đă giao cho binh mă Sơn Đông các người rồi, vậy chúng ta tất nhiên là một ḷng.
Đương nhiên, hành động này nếu là người ngoài nh́n vào th́ là động tác cao minh vô cùng, nhưng những quan viên từ phủ Hà Gian tới ai ai cũng đều biết làm vậy chính là thường thức của quan trường.
Lư Mạnh từ ngày làm tuần kiểm diêm chính cho tới ngày hôm nay cũng tính là một kẻ giảo hoạt trên quan trường, mặc dù đối với loại chuyện cẩu thả đấu đá lẫn nhau th́ không hiểu rơ lắm, những cũng bắt đầu lờ mờ lĩnh hội được sự ảo diệu ở bên trong trong.
Chủ bộ Viên Văn Hoành giao một chồng thư cho Lư Mạnh, Lư Mạnh mờ phong thư đầu tiên ở bên trên ra, sau khi đọc nội dung, những bức thư c̣n lại cũng chỉ đọc tên người viết ghi bên trên, toàn bộ là có quan thân, cho nên không cần phải mờ hết ra xem, nội dung thư đều ngh́n bài một điệu.
Lư Mạnh cười cười, thuận tay đặt bức thư đầu tiên lên thư án, mở miệng cười nói: “Quay về t́m Chu đồng tri an bài đi, phái người đi tặng chút lễ, đồng thời bảo Thương đoàn Linh Sơn phái người đi mở một phân hiệu, phủ Hà Gian nằm cạnh chúng tạ, thân mật với họ một chút cũng có lợi.”
Viên Văn Hoành mỉm cười gật đầu đáp ứng, ngồi bên cạnh cầm bút ghi chép lại, không hề ngẩng đầu lên, trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói: “Đại nhân, sáu mươi hương thân thuộc châu phủ huyện Hà Gian hôm nay tới đây có mười lăm người nói là khí hậu Sơn Đông tốt hơn Bắc Trực Đăi, nguyện ư đưa một bộ phận gia quyến tới an cư, bốn mươi lăm người c̣n lại nói là con cháu hư hỏng, nguyện ư đưa tới Sơn Đông ṭng quân, để Giao Châu doanh giúp đỡ quân giáo một chút.”
Nói tới đây. Viên Văn Hoành ngẩng đầu lên, nói với ngữ khí có chút nghiêm túc: “Sáu mươi hương thân này tổng cộng tặng ba trăm lạng vàng, sáu ngh́n lạng bạc, c̣n có giấy nợ ghi gấp hai như thế nữa, tất cả đều đưa tới chỗ quân nhu rồi, đă có người phụ trách trông coi thẩm định.”
Chuyện vàng bạc là khó nói rơ nhất, hết lần này tới lần khác Viên Văn Hoành là đại biểu ra mặt tiếp đăi những văn quan hương thân này, những đồ nhận được này tất nhiên là phải tính toán rơ ràng nghiêm túc, hơn nữa phải qua đầy đủ thủ tục giao lên trên, để tránh người khác chỉ trích, cấp thêm phiền phức cho ḿnh.
Đối với sự nghiêm túc của Viên Văn Hoành, Lư Mạnh chỉ cười xoà, tỏ ư không bận tâm, đương nhiên,chuyện những người này tặng vàng bạc cho Viên Văn Hoành, hắn sớm đă nắm rơ trong ḷng.
Giấy nợ này là trí tuệ của nhân gian, trên giấy nợ nói rằng người nào đó thiếu Giao Châu doanh bao nhiêu tiền, Giao Châu doanh khẳng định là không cho họ mượn tiền, nhưng bọn họ lại khẳng định rơ ràng rằng nợ không ít vàng bạc, nguyên nhân chính là lần này không mang theo đủ vàng bạc, đành viết giấy nợ để bổ sung.
Hào tộc hương thân của phủ Hà Gian, làm việc đều thực tế hơn văn quan nhiều, trực tiếp dâng vàng bạc lên làm lễ phẩm, sau đó c̣n đưa con cháu ḿnh tới làm con tin.
Dâng tiền, dâng con tin, không c̣n biểu lộ nào thực tế hơn thế này nữa, ḷng trung thành của bọn họ tất nhiên càng được người ta tin tưởng hơn Lý Mạnh trầm ngâm một chút rồi mở miệng hạ lệnh: “Chuyện của những người này đi làm nhanh một chút, an bài gia thuộc của bọn họ tới Dịch huyện hoặc là B́nh Độ châu, đăi ngộ thật tốt. C̣n những con cháu đó th́ cho vào làm diêm đinh vũ trang của phủ Tế Nam, dựa theo thường lệ mà đối đăi.”
Giao Châu doanh có rất nhiều nhân viên làm việc ở bên ngoài, để duy tŕ sự trung thành của những người này, trừ bồi dưỡng sự trung thành đối với hệ thống này ra c̣n phải lưu người nhà của bọn họ ở Sơn Đông, cách làm này là đáng tin nhất, Lý Mạnh an bài như vậy cũng là quy củ b́nh thường của Giao Châu doanh, có điều Lý Mạnh vỗ tay hai cái, lại mở miệng bổ sung: “Ruộng muối Trường Lô của Thương Châu phải mau lấy được, hứa cho quan viên và hào tộc của Thương Châu ba phần lợi, nếu họ tham th́ cho bốn phần cũng được, mau chóng khống chế muối tư mà mộng muối này xuất ra vào trong tay chúng ta, để tránh xung đột lẫn nhau, thành ra không hay!”
Hai ruộng muối lớn nhất trong thiên hạ, một là Lưỡng Hoài hai là Trường Lô, có điều ruộng muối Trường Lô bởi v́ những năm gần đây Bắc Trực Đăi hết lần này những lần khác bị Thát Lỗ nhập khẩu, đối với việc sản xuất và tiêu thụ tạo thành ảnh hưởng cực lớn, cho nên một mực suy tàn, nhưng Lư Mạnh biết, bởi v́ sự tồn tại của ḿnh. Bắc Trực Đăi này chắc sẽ thái b́nh thêm rất lâu, sinh ư của ruộng muối Trường Lô e rằng cũng sẽ hưng vượng phát đạt lên, không bằng nắm luôn mộng muối này ở trong tay, chẳng lễ để nó tạo thành sau này uy hiếp cho nghành muối Sơn Đông ư.
Hơn nữa đại quân lúc từ Nam Trực Đăi về Sơn Đông, hào thương Lưỡng Hoài vốn c̣n phục tùng đều im thin thít, chỉ có lăo nhị của Phương gia cưỡi khoái đuổi theo đại quân ở nửa đường, trước tiên là chúc cho đại quân lần này tới Bắc Trực Đăi đắc thắng, sau đó nhắc một chuyện, nói là nếu đại quân đắc thắng phải chiếm mộng muối Trường Lô tới tay, để tránh phiền phức sau này.
Hiện tại đại quân đă tiến vào phủ Hà Gian, tất nhiên không có đạo lý bỏ qua mộng muối này.
Viên Văn Hoành lại ghi chép lại, vị chủ bộ của Giao Châu doanh này vừa viết vừa than thầm trong ḷng, đại soái đúng là tính toán không bỏ sót thứ ǵ, xem ra lần này quân phí ít nhất là không thiệt.
Biểu lộ của đại tộc hào thân, văn quan châu huyện của phủ Hà Gian đều xử trí tốt rồi, Viên Văn Hoành lại mở miệng nói: “Đại soái, quan viên và thân sĩ hôm nay tới lao quân đều tới huyện Đông Quang nghỉ ngơi, có điều một sư gia của tri châu Thương Châu th́ ở lại, nói là muốn nương tựa đại soái, xin đại soái an bài một vị trí cho hắn.
Lư Mạnh nghe thấy tin tức này, phản ứng đầu tiên là nhíu mày, nói tới nương tựa là tới nương tựa, hơn nữa c̣n là sư gia của một quan viên nào đó, bất kỳ ai cũng chẳng an tâm được. Lý Mạnh chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, mà phản ứng của Hoàng B́nh đối với tên sư gia này là hắn chính là gian tế, muốn tiến vào nghe ngóng tin tức.
Thấy vẻ mặt của Lư Mạnh có chút không đúng, Viên Văn Hoành do dự một chút rồi mới mở miệng nói: “Đại soái, ti chức cũng cảm thấy có chút vấn đề, cho nên đă hỏi thử, tên sư gia đó nói rằng trước mắt ṭa nhà đang nghiêng, hắn lại muốn làm một số chuyện, cho nên muốn ở Sơn Đông của chúng ta t́m chỗ an thân. Cái đó, đại soái tên sư gia này năm nay ba mươi tuổi, c̣n có công danh cử nhân...”
Viên Văn Hoành nói ấp a ấp úng, có điều gă đă biểu đạt rơ ư tứ, cảm thấy người này là nhân tài, hi vọng Giao Châu doanh có thể thu dùng, Lư Mạnh lúc này đă bật cười, từ trên ghế đứng dậy cười nói: “Viên tiên sinh, ông cũng biết đấy. Chu đồng tri và bản soái lúc lần đầu gặp nhau cũng nói như vậy, khó lắm mới có công danh, lại muốn làm một số chuyện, bảo hắn chuyển cả nhà tới, trước tiên là thư lại ở điền trang truân điền!”
Trong điền trang truân điền, hoàn toàn đóng kín, hơn nữa lại là việc đồng áng dân chính rườm rà, cho dù là thật sự cấu kết với ngoại bộ, cũng không có ư nghĩa ǵ, đồng dạng, ngồi ở chức vị nh́n th́ lao tâm lao lực, lại không có tiền đồ ǵ này, càng có thể khảo nghiệm một người.
“Người này tên ǵ?”
“Hồi Bẩm đại soái, Phạm Ân Lộc, người Thương Châu...”
Cái gọi là khí tượng hung vượng, vạn chúng tới nương tựa. Phạm Ân Lộc chẳng qua là một cái bắt đầu mà thôi.