Nam đinh có thể tuyền vào “đội bảo vệ điền trang’ mỗi năm lương thực thu hoạch được phải giao được miễn giảm một phần hoặc nửa phần, đó là số lương thực không nhỏ rồi. ít nhất đại bộ phận người trong nhà từ chỉ được ăn lửng dạ, có thể thêm vài ngày được ăn no. đây cũng là chuyện tốt. nên gia nhập khá hăng hái.
Đương nhiên cũng không phải là có thể tùy tiện tham gia vào đương, thế nào cũng phải có tiêu chuẩn giống như chọn lính.
Bởi vì Lý Mạnh truân điền, khi mua ruộng đất, ít nhiều làm cho chúng nối liền với nhau thành một vùng, cho nên vạn nhất có chuyện gì. đội bảo vệ các nơi có thể mau chóng tập hợp lại để tự vệ hoặc công kích.
Truân điền ở mấy phủ có Lý Mạnh nên cho dù là lục lâm thảo khấu cũng không dám tới trêu chọc, sau khi có đội hộ vệ. cũng xem như cục diện yên ổn rồi.
Từ khi Giao châu doanh lập thành quân tới nay. trận chiến lớn thì không có. nhưng chiến đấu ở quy mô nhỏ. chiến đấu bí mật thì luôn có rất nhiều.
Có chiến đấu thế nào cũng có thương binh, hơn nữa trong lúc huấn luyện tỷ lệ bị thương cũng rất lớn. với trình độ chưa trì của thời đại này. cho dù là tận tâm cứu chữa, thì cũng sẽ trở thành người tàn tật.
Hơn nữa những hán tử trước kia tập trung lại từ Linh Sơn Vệ có một bộ phận nhỏ đã lớn tuổi rồi. thành gia lập nghiệp xong cũng không muốn ra tiền tuyến chiến đấu sống chết nữa.
Đối với những thương binh, người già lui về này. Giao châu doanh chắc chắn sẽ không vứt bỏ không ngó nàng gì tới. những người lính già lui về kia kỳ thực cũng đang là tráng niên, có thể làm việc trong cửa hàng, đi làm những việc mua bán muối.
Nhưng những thương binh kia, thì chỉ có thể hao tổn ngân lượng cấp dưỡng mỗi ngày, còn những chiến sĩ bị chết, gia quyến bọn họ để lại cũng được Giao châu doanh bỏ tiền nuôi dưỡng.
Cộng đủ các thứ lại. đây cũng là một phí tổn rất lớn. Ninh Càn Qúy ở chốn riêng tư cũng đã nói chuyện này với Lý Mạnh, cho rằng không bỏ một món tiền ra dứt điểm cho xong, quân đội khắp thiên hạ chẳng có đạo lý nào nuôi dưỡng cả đời.
Lý Mạnh tất nhiên là cự tuyệt đề nghị này. khắp thiên hạ không đâu giống như Giao châu doanh, đó chính là để cho người thiên hạ thấy Giao châu doanh có tình có nghĩa, không vứt bỏ chiến sĩ. chỉ cần là quân nhân bán mạng cho Giao châu doanh, cho Lý Mạnh là không cần lo lắng về sau, chỉ cần dũng mãnh tiến lên là được.
Những binh sĩ được hệ thống huấn luyện của Giao châu doanh huấn luyện ra, mà đặc biệt là những binh sĩ nòng cốt trước kia, cho dù là bọ bị thương tật. cũng là một món tài phú đáng quy.
Lần này truân điền vừa vặn sử dụng toàn bộ những người đó. phân tán trong các điền trang, đem những tri thức bọn họ có được ở Giao châu doanh huấn luyện cho những người dân hoảng sợ sống qua một năm thiên tai kia.
Trải qua huấn luyện như vậy. một bộ phân người khỏe mạnh, có ngộ tính cao ít nhất có thể thành dân binh cờ sở. tốc độ chuyên hóa thành bộ đội chính quy củng nhanh hơn người thường rất nhiều, là một nguồn binh lính tốt nhất.
Cho dù hiện giờ vẫn còn đang đầu tư. nhưng tới mùa thu hoạch, một phần thu hoạch
tương ứng có thể phân ra chia cho những binh sĩ thương tật hoặc xuất ngũ, cùng với người nhà của binh sĩ hi sinh này.
Một phương diện là có người tuyệt đối trung thành với mình quản lý truân diền. phương diện khác là có thể giảm bớt một phần phí tổn nuôi dưỡng trước kia.
Quân giải phóng hiện đại có dạy lịch sử quân sự. Lý Mạnh cũng đã từng được giáo dục như vậy. nói khi quân Nhật xâm lấn Trung Quốc, cùng với việc địa bàn chiếm lĩnh lớn lên . binh lực hữu hạn không ngừng bị phân chia ra thủ vệ các nơi, lực lượng cơ động càng ngày càng ít. làm chiến lược dần dần cũng bị rơi vào cảnh khốn cùng.
Làm cho Lý Mạnh có chút khó xử là. lúc này Giao châu doanh cũng lâm vào cục diện như vậy. địa bàn đã mở rộng tới gần năm phủ. nhưng trong tay chỉ có gần chín nghìn binh mã cùng diêm đinh vũ trang hoàn toàn không đủ dùng.
Đường buôn lậu muối là là nguồn thu quan trọng ắt phải có người trông coi. các ruộng muối cũng như thế. ở thành Giao Châu, kho bạc, kho vũ khí, nhà riêng, đại doanh, cửa cảng đều cẩn trọng binh canh giữ.
Nhưng hiện giờ chỉ có thể đóng một nghìn năm trăm quân ở phủ Thanh Châu, một nghìn quân ở phủ Đăng Châu, đại bộ phận binh lực tập trung ở phủ Lai Châu, không dám khinh xuất.
Từ tháng tư tới tháng năm, sau khi đội hộ vệ được trang bị tổ chức đơn giản xong. Lý Mạnh một lần nữa điều chỉnh ti trọng binh mã, đầu năm chiêu binh được gần ba nghìn người, có thể có hai nghìn năm trăm quân. Mã Cương là thủ bị Ích Đô. thủ hạ có ba nghìn binh mã, Triệu Năng là đô ti Lai Dương, thủ hạ có hai nghìn binh mã.
Binh mã ở trong tay hai người này đều một nửa tân binh một nửa cựu binh, nhưng trừ binh mã bản bộ ra, Mã Cương và Triệu Năng đều có thể sai muối đinh vũ trang nơi trấn thủ phối hợp. mỗi nơi có chừng tám trăm người.
Trần Lục vẫn luôn làm thủ bị Giao Châu, nhận được mệnh lệnh mới. chuyển sang làm thủ bị Ninh Dương, suất linh hai nghìn binh sĩ tiến vào trấn thủ Duyệt Châu, hiện giờ cũng chỉ có thể phòng giữ giữ dược đường giao thông trọng yếu và vùng trung tâm. khống chế cả địa bàn.
Trong tay Lý Mạnh có năm nghìn binh mã, do Thang Nhị suất lĩnh kỵ binh đóng ở giữa Cao Mật và trấn Đình Khẩu. Lý Mạnh tự suất lĩnh ba nghìn binh mã lưu lại Giao Châu.
Hiện giờ bình thường Lý Mạnh ở trấn Phùng Mãnh mọi chuyện ở Linh Sơn Vệ đều do hắn trực tiếp quản lý.
Phủ Đông Xương dựa vào Bắc Trực Đãi. coi như là một huyện phủ giàu có. nhưng vì cách Hà Nam và Bắc Trực Đãi rất gần. cho nên thường bị ảnh hưởng chiến loạn, rất mất an ninh, hiện giờ Lý Mạnh cũng chỉ có thể duy trì khống chế chuyện buôn muối lậu. đồng thời dần dần xâm nhập vào phủ Đại Danh, phủ Quảng Bình và phủ Thuận Đức tranh đoạt thị trường muối ở nơi đó.
Nhưng chính sách này của Lý Mạnh lại làm cho một người kiếm được lợi. đó chính là thiên tổng Trương Thừa Nghiệp của Cao Đường, phủ Đông Xương.
Đúng chính là Trương Thừa Nghiệp ở Nam Sơn chạy còn nhanh hơn cả kỵ binh này. khi Lý Mạnh và Lưu Trạch Thanh giằng co. đã rút sạch binh lính của phủ Đông Xương đi.
vốn Trương Thừa Nghiệp quy thuận Lưu Trạch Thanh, tới khi Lưu Trạch Thanh bỗng nhiên chẳng hiểu sao bị “Sấm tặc” đánh tan. Trương Thừa Nghiệp lại mau chóng quay lại trong thế lực của Lý Mạnh.
Bất quá Khâu Lỗi chiếm quân lương của Lý Mạnh, gây xôn xao của Sơn Đông. Trương Thừa Nghiệp tính toán thấy tổng binh Sơn Đông chung quy lớn hơn tham tướng Lai Châu không ít. nhìn thời cơ rất nhanh, mau chóng lại ngả về phía Khâu Lỗi.
Nhưng vừa qua tháng hai, tới tháng ba là Trương Thừa Nhiệp lại tròn mắt. hóa ra cục diện vẫn hoàn toàn nằm trong tay Lý Mạnh quyết định rất nhanh, gửi một phong thư đẫm nước mắt cho Lý Mạnh, nói đã hoàn toàn tỉnh ngộ. trước kia bị mỡ lợn che mờ mất lý trí.
Đối với Lý Mạnh mà nói. phủ Đông Xương thuộc về ngoại vi, là một khu vực đệm với binh mã Khâu Lỗi mà thôi, không để vào trong lòng lắm.
Hơn nữa Trương Thừa Nghiệp trời sinh láu cá. mỗi lần dựa vào phe nào. luôn luôn không đẩy chuyện vào đường cùng, ví mấy lần thay đổi này. diêm đinh vũ trang của Giao châu doanh vẫn thuận lợi hoạt động ở phủ Đông Xương, Đinh Thừa Nghiệp không vì quy phục phe khác mà đối đầu với Giao châu doanh hay làm chuyện bán đứng hãm hại. cho nên mọi người đều để lại cho y mấy phần đất sống.
Lý Mạnh cũng chán chẳng muốn so đo. huống chi Trương Thừa Nghiệp giờ đây chỉ có năm sáu trăm binh mã, hơn nữa đều là loạn dân trước kia. Cho nên phủ Đông Xương thành nơi trung lập nhất trong biên cảnh Đông Sơn. Liêu Thành của phủ Đông Sơn, Bộc Châu, Quân Đào đều có binh mã triều đình đồn trú.
Trương Thừa Nghiệp có tới tận mấy con dấu trên người, hiện giờ quy phục Lý Mạnh, trở thành thuộc hạ Châu thiên tổng đồn trú ở Cao Đường, ngoài ra còn là thuộc hạ của tổng binh Khâu Lỗi..V..V..V..
Trần Lục lần này khi rời Lai Châu tới phủ Duyệt Châu, từng xin lệnh của Lý Mạnh, có chút bất bình nói:
- Đại nhân, lần này mạt tướng tới đóng quân ở huyện Ninh Dương, không bằng đi qua phủ Đông Xương một chuyện tiêu diệt tên Trương Thừa Nghiệp phản phúc kia. miễn cho hạng hề xiếc lố lăng này nhảy nhót làm đại nhân bực mình.
Lý Mạnh khoát tay. vừa cười vừa nói:
- Tri phủ Đông Xương là nhạc phụ của ta. không cần phải để người khó xử. hơn nữa binh lực của Trương Thừa Nghiệp không đủ có cái tên theo gió trở cờ ở đó không chừng tới thời khắc quan trọng còn dùng được, hơn nữa ngươi phải biết, Giao châu doanh là binh mã triều đình, không thể tự tiện rời khỏi biên cảnh dùng binh, nếu không là hành vi đại nghịch bất đạo.
Đây cũng có thể tính là một di chứng của những việc làm trước đó. những quân tướng thuộc hạ Giao châu doanh đã không coi pháp lệnh triều đình để ỷ vào trong mắt nữa, Lý Mạnh muốn để bọn họ hiểu rằng. một số việc làm giữa ban ngày ban mặt. cũng âm thầm mà làm, kết quả hoàn toàn không giống nhau.
Hầu Sơn hiện giờ cũng có đội ngũ thuộc hạ hai ba trăm người, V đang làm chưởng quầy của cửa hàng muối ở Tế Ninh, bề ngoài là chưởng quầy của thương hội Linh Sơn thường xuyên vào nam ra bắc. dẫn theo theo thuộc hạ đi khắp nơi.
Đương nhiên nhiều nhất vẫn là các phủ huyện thôn trấn cử Sơn Đông, thương hội Linh Sơn tiêu thụ hàng hóa ở các nơi. đều là hàng từ phía nam hoặc nước ngoài do thuyền biển của Trịnh gia vận chuyển tới. ở Sơn Đông cực kỳ bán chạy, tài nguyên thu về cuồn cuộn chưa nói. lại còn có thể quang minh chính đại nghe ngóng động tĩnh các nơi cũng tình hình dân gian.
Hoàng Bình thì hành sự bí ẩn hơn nhiều, y có mấy người phó thủ, đều là thương nhân vũ trang buôn muối lậu. hành động buôn muối, xúc phạm oai nghiêm của triều đình, là hành động mất đầu.
Thương buôn muối và nhân vật lục lâm Giang hồ giao du khá mật thiết, dựa vào những thương buôn muối này. Hoàng Bình dựa vào uy hiếp của Giao châu doanh và quyền thế lớn. thu nạp một số người Giang hồ cùng với nhân sĩ cường hào. dần dần dựng lên một mạng lưới mật thám, vị Triệu viên ngoại ngày đó ở trại Nhũ Sơn, uy hiếp dụ dỗ đều do thủ hạ của Hoàng Bình đi làm, hiệu quả rõ rệt.