Còn có một loại người đọc sách, bọn họ hình như có ý thức gì đó, trong nhà bọn họ bình thường có chút của cải, nhưng những người đọc sách này quan sát tình thế thậm chí là trực giác so với hai loại người kia mạnh hơn không ít. Những người này đều đang chuẩn bị, hoặc đã bắt đầu hành động, à, ví dụ cụ thể như Phạm Văn Trình đã đầu nhập vào Nữ Chân thuộc Đông Lỗ…
Vị Chu cử nhân này thoạt nhìn cũng có chút khác với những kẻ khác, ít nhất là không phải loại người đọc sách tới chết, tự cho là thanh cao này. Cho nên Lý Mạnh cảm giác mình có thể câu thông với đối phương.
Ngoài dự liệu của mọi người chính là, ngày hôm sau, cử nhân Chu Dương Chu lại tự nhiên chủ động tới thăm hỏi Lý Mạnh, tuy nói là đáp ứng lời mời, nhưng cũng khiến rất nhiều người kinh ngạc, bảo gồm cả Lý Mạnh ở bên trong.
“Đại nhân, Chu Dương Chu cử nhân tới thăm hỏi, bảo tiểu nhân thông báo một tiếng!”
Vào cửa nói chính là La Tây quản lý trạch viện, lúc này mặt gã đầy vẻ không thể tin nổi, gã mặc dù xuất thân dân thường, nhưng cũng từng thấy văn nhân có công danh đối đãi với đệ tử quân hộ là thái độ gì, đều giống như đối đãi với nô lệ và người hát rong, ở địa phương nhỏ như thành Giao Châu này, Chu Dương Chu mới trúng cử ở trong mắt mọi người kia không khác gì sao Văn Khúc, thân phận không biết nếu so với Lý Mạnh cao hơn bao nhiêu mà kể, nhưng lại chủ động tới thăm hỏi Lý Mạnh.
“Mau mời vào!”
Lý Mạnh với sự khác nhau của địa vị văn võ cũng không cảm nhận sâu sắc như người cùng thời này, cho nên biểu hiện vẫn ung dung, nếu hắn thấy trên mặt diêm đinh bảo vệ trong ngoài viện đều có vẻ hưng phấn, sống lưng so với bình thường thẳng lên không ít, thậm chí ngay cả Vương Hải là Trần Lục Tử cũng như vậy thì sẽ không còn giữ được vẻ mặt như thế.
Đường đường là cử nhân lão gia, sao Văn Khúc tương lai làm Tri phủ tri huyện lại chủ động tới thăm hỏi Lý đại nhân nhà ta, đây chẳng phải nói rõ Lý Nhị Lang thật sự phi phàm, ngay cả một nhân vật như vậy cũng tới thăm hỏi hắn.
Nhìn bọn người La Tây kinh sợ mà mời Chu Dương vào, trong lòng Lý Mạnh cũng rất cao hứng, nhìn Chu Dương đang đi vào, Chu Dương tuồi khoảng ba mươi, còn có mấy chòm râu, nhìn không có loại văn nhược của người đọc sách kia, mà lộ ra chút khỏe mạnh, ở trong mắt Lý Mạnh, đây là người từng trải qua rèn luyện. Biết thư sinh này rèn luyện, lấy sự hiểu biết của Lý Mạnh ở thời đại này, thật đúng là hiếm thấy. Chu cử nhân này trên mặt mang vẻ tươi cười, đánh giá chung quanh trạch viện của tuần kiểm quản lý muối.
Lý Mạnh là chủ, đi xuống một bậc ở cửa chánh đường, xem như là tôn trọng, hắn thấy có chút buồn bực, thái độ diêm đinh trong viện nhìn cử nhân này, dường như còn có một vẻ kính sợ hơn thấy mình, người niên đại này có một loại tôn sùng phát ra từ nội tâm với người đọc sách, đặc biệt là người đọc sách có công danh.
Chu cử nhân được dẫn vào viện thấy Lý Mạnh ở bậc cấp, trên mặt mang vẻ tươi cười, vội đi lên mấy bước, hai tay chắp quyền, chào Lý Mạnh.
Hễ là diêm đinh thấy Chu cử nhân đối đãi Lý Mạnh kính cẩn như thế, thì trong lòng lại có chút khác nhau, hình tượng Lý Mạnh trong lòng bọn họ càn thêm cao lớn.
Chu cử nhân nếu tính chức vị, ít nhất cũng là bát phẩm trở lên, thân phận cùng với tuần kiểm cửu phẩm xuất thân quân hộ này cách biệt một trời một vực, vậy mà lại chủ động và khách khí như vậy, thật khiến Lý Mạnh có chút ứng phó không kịp, hai bên chào nhau ở bậc cấp, sau đó vào trong phòng.
Sau khi vào nhà, một tên diêm đinh bưng khay tra đi tới, trong khay trà còn mấy món điểm tâm. Gã đặt trên bàn rồi đi ra ngoài.
Lý Mạnh đứng lên cầm lấy bình trà, rót một chén trà cho Chu cử nhân, tuy nói thân phận khác biệt, nhưng dù sao cũng có sự khác biệt của chủ khách, Chu Dương mới đầu nghĩ rằng Lý Nhị Lang này là người có tiền như vậy, có lẽ sẽ có một nha hoàn sai vặt, ai ngờ lại là một diêm đinh mặc áo ngắn.
Quan sát trong viện và chỗ chính đường, đều tương đối trang trí đơn giản, Chu cử nhân cũng là người nhà giàu thành Giao Châu, từng thấy trong nhà tri châu nha môn tốt hơn chỗ này một chút. Thanh danh Lý Nhị Lang rất lớn, lời đồn cũng cực kì nhiều, ví dụ như mỗi tháng thu vào vạn kim, nhưng ăn mặc chi dùng lại đơn giản như thế, hơn nữa từ thái độ rất tự nhiên của từng người là có thể nhìn ra không phải kiểu làm bộ, điểm này thật có chút kì lạ.
So với những thứ kì lạ đó, Lý Mạnh xuất thân quân hộ không biết lễ tiết, bản thân lại có hành động quái dị rót trà cho khách thì Chu cử nhân lại sớm nghe qua.
“Chu mỗ đã sớm đoán sẽ được Lý huynh mời tới, chỉ là so với ngày hôm đó Chu mỗ nghĩ có chậm một chút.”
Để chén trà xuống, không ngờ mở miệng trước lại là vị Chu cử nhân này. Nghe đối phương thong dong bình tĩnh mà nói ra những lời này, Lý Mạnh ngược lại ngây ngẩn cả người, lời vốn định nói đều nuốt trở vào, chần chờ một lúc rồi mới mở miệng hỏi:
“Không biết Chu huynh sao lại nói vậy?”
“Chu mỗ ở trong thành Giao Châu cũng là dân bản xứ, ở phủ Lai Châu và Sơn Đông cũng có một vài bạn thâm giao, bắt đầu từ năm Thiên Khải, cũng đã gặp không ít nhân vật, nhưng chí hướng xa rộng như Lý huynh thì lại mới lần đầu thấy.”
“Chu tiên sinh nói đùa, Lý mỗ chỉ là một tuần kiểm điều khiển cấp dưới vận muối, tra xét muối lậu và chỉnh đốn vụ muối mà thôi, chưa nói cái gì xa rộng.”
“Nuôi hai ngàn tinh nhuệ, mỗi tháng thu vạn kim nhưng lại luôn tiết kiệm, có khả năng hống hách nhưng lại nhiệt tình vì lợi ích chung, làm điều tốt cho quê nhà, cầu thế lớn, cầu danh thiện, nếu yên phận làm tuần kiểm, mấy vị tuần kiểm lúc trước đều là phú gia, nếu không yên phận, còn có mấy vị lúc trước đều làm ác một phương, cuối cùng không phải là bị người ta bắt, thì chính là chết bất đắc kỳ tử, ví dụ như Mưu tuần kiểm gặp tặc nhân.” Truyện "Thuận Minh "
Những lời này quả nhiên nói thấu tim gan Lý Mạnh, thậm chí còn có một số chuyện có chút bí mật, nhưng Lý Mạnh chỉ nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà, cái này đúng là thật không biết nên trả lời đối phương như thế nào, hơn nữa hắn hoàn toàn không có chuẩn bị với đề tài bắt đầu đột nhiên như vậy, có điều Chu Dương kia thấy phản ứng của hắn, lập tức hăng hái, như máy hát bị mở lên, lại bắt đầu nói tiếp:
“Thiên hạ này suy yếu từng ngày, xem chừng sắp hết thời, người có tâm đều sớm chuẩn bị. Lý huynh cũng là một trong những người có tâm.”
Chu Dương từng câu đâm trúng tim đen, Lý Mạnh trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc mở miệng nói:
“Thiên tử còn đang tại vị, Chu huynh là môn đồ của vua, sao có thể nói lời đại nghịch bất đạo như thế, Lý mỗ ở vị trí tuần kiểm này, lại là xuất thân quân nhân, chiêu mộ thêm ít nhân thủ, chuẩn bị chút thủ đoạn, cũng là bổn phận của con dân Đại Minh, hôm nay mời tiên sinh…”
Lời còn chưa nói hết, lại bị Chu cử nhân này cắt ngang, vị Chu lão gia này cảm xúc đã trào dâng, chậm rãi nói:
“Thiên hạ đã rung chuyển, các triều đổi thay, từng nhìn thấy biết bao nhiêu đại thần thay phiên nhau thường xuyên, đã từng nhìn thấy đại thần từ tam phẩm trở lên mất đầu không biết bao nhiêu, loạn dân Thiểm Tây đã gần trăm vạn người, người hơi có chút đầu óc trong thiên hạ, cũng đã nhìn ra không xong.”
Lý Mạnh vỗ vỗ trán có chút bất đắc dĩ, hôm nay mời vị Chu cử nhân này, cũng không phải là để nói những chuyện này, xem ra người cổ đại cũng không phải đều là đần độn, những người đọc sách có đầu óc thanh tỉnh có thể thấy thế cục thiên hạ, cũng đều nhìn ra loạn dân Thiểm Tây đã không thể khống chế, triều chính hỗn loạn không chịu nổi, thiên tai không ngừng. Có điều lúc này, Lý Mạnh rốt cuộc lại có chút tự hào người hiện đại, kiến thức các ngươi dù có cao tơi đâu, cũng kém so với người biết rõ kết quả như hắn, không phải do triều chính hỗn loạn, không phải do loạn dân Thiểm Tây, chân chính hủy diệt thiên hạ chính là dân tộc Nữ Chân của Đông Lỗ, đó gọi là bệnh nấm ngoài da. Truyện "Thuận Minh "
Khoan đã, nghiêm chỉnh mà nói diệt Minh là nói chính là Lý Tự Thành, tiêu diệt pháp chính nhà Hán mới là Mãn Thanh, nghĩ tới đây, Lý Mạnh cũng có chút thất thần. Những lời trôi chảy Chu cử nhân vừa nói đều là lời đại nghịch bất đạo đáng bị tịch thu gia sản chém chết cả nhà, nhưng bên Lý Mạnh chỉ nói chuyện tào lao, khiến gã có chút hoảng hốt, khi nói chuyện cũng rất đắn đo chừng mực, nhưng sau câu trả lời của Lý Mạnh, trong lòng Chu cử nhân mới xem như thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói:
“Ta lúc thi ở Tế Nam, từng nghe người khác đồn, đốc phủ mặc dù có lệnh vua nhưng vẫn muốn khẩn cầu tổng binh tướng quân, bằng không sao lại chưa chỉ huy, đây rõ ràng là vận mệnh của cuối thời Nguyên, cuối thời Tống, cuối thời Đường…”
Gọi Chu cử nhân tới, không phải là Lý Mạnh muốn bàn đại thế thiên hạ, nhưng bị đối phương nói như vậy, khiến loại khẩn trương và nôn nóng không lúc nào là không nhớ lại trào lên trong lòng, Lý Mạnh không tựa lưng vào ghế ngồi nữa, mang chút trịnh trọng nói:
“Thấy loạn thì có thể làm sao chứ, đại thế thiên hạ, mấy ngàn người tốt của ta cũng chỉ như bọt khí, dòng nước hơi xoáy một chút, sẽ bể tan tành, có thể có chỗ lợi gì chứ, chẳng qua chỉ để là an lòng mình thôi.”
“Lý huynh quá khiêm tốn, huynh có hai ngàn diêm đinh, theo ta thấy, so với quân tinh nhuệ ở biên cương, hay cho dù là so với gia đinh thân binh của tổng binh cũng không thua kém, ngay lúc này, nhân mã nhà ai mà không phải hơn mấy trăm mấy chục thân binh, nhưng mang theo mấy ngàn mấy vạn người khỏe mạnh thì…”
Thanh âm Chu cử nhân cao dần, cho thấy là do bàn về đại thế thiên hạ nên đã trở nên hưng phấn lên, loại trạng thái tinh thần này Lý Mạnh cũng từng gặp qua, ở thời hiện đại, thanh niên bàn luận quân sự chính trị chính là bộ dạng như vậy, thường nói ta muốn thế nào, ta có thể làm sao, mỗi lời đều rất anh hùng, có điều những lời này nhìn có vẻ cao thâm nhưng ở trong tai Lý Mạnh có kinh nghiệm nhập ngũ, thật sự là có chút nông cạn buồn cười. Nhìn bộ dạng Chu cử nhân, cũng tương tự vậy.
Có điều kẻ yêu thích quân sự chính trị kém nhau mấy trăm năm, thứ chứng kiến và hiểu biết tất nhiên không giống nhau, Lý Mạnh có thể nói chính là buồn bực mà phát triển từ địa phương nhỏ như trấn Phùng Mãnh, không biết mình có vấn đề gì, có lẽ kẻ yêu thích quân sự thời Minh này sẽ cho hắn đáp án.
Lập tức, Lý Mạnh vừa súc họng vừa nói:
“Vậy xin hỏi Chu tiên sinh, ngài nhìn Lý mỗ và diêm đinh dưới trướng còn có chỗ nào không đúng, xin vui lòng chỉ giáo!”
Trong cuộc sống, gặp người như Chu cử nhân cũng không ít, ha ha, ngẫm lại thời Minh tuy có cẩm y vệ, nhưng những người văn nhân tinh thần bát quái kia đi ra ngoài cũng không phải là người khác loài gì