vốn cho rằng Nhan Nhược Nhiên sẽ có chút oán trách, nhưng Lý Mạnh vui mừng phát hiện ra. nàng vẫn cứ dịu dàng như cũ. không có chút biến đổi tâm tình, nữ nhân do nho gia truyền thống giáo dục ra, có lẽ có người dám quyết tâm theo đuổi ái tình, nhưng sau khi gả cho người trong lòng, thì tuyệt đối ngoan ngoãn phục tùng, cô gái thời xưa chính là tốt ở chỗ này.
Ba cô gái Mộc Vân Dao. Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị vì hoàn cảnh sinh, ra và lớn lên tương đối đặc thù, cho nên lời nói cử chỉ càng gần với nữ nhân hiện đại hơn, có điều đây chắc gì đã là chuyện tốt.
Trước tiên không nói chuyện hạnh phúc chua ngọt ở hậu trạch, lần này Lý Mạnh đưa cho Cao Nhất Công là hoàng kim, mười mấy người đó không có nhiều ngựa lắm, nghe nói bên Tế Ninh còn có người tiếp ứng.
Năm vạn lượng bạc. những người này căn bản không thể cầm được, để cho an toàn. Lý Mạnh còn phái ra mấy chục kỵ binh của Giao châu doanh theo ở đằng xa. để tránh xảy ra bất trắc.
Khi Cao Nhất Công vừa rời khỏi cửa thành, dưới sự chỉ huy của Hoàng Bình, diêm đinh vũ trang trú ở trạch viện diêm chính tuần kiểm toàn bộ xuất động, tiền hành tra xét theo kiểu kéo lưới toàn bộ thành Giao Châu.
Diêm đinh vũ trang khác với binh sĩ của Giao châu doanh, những người này là binh sĩ từ Giao châu doanh vì thương tật hoặc tuổi tác mà phải xuất ngũ. cũng có người các nơi hưởng ứng báo danh chiêu mộ nhưng không đạt được yêu cầu của Giao châu doanh, trả về thì hơi đáng tiếc, cho nên đều bổ xung tới các trấn canh phòng đường muối, hộ tống muối trong quá trình vận chuyển.
Những người này bình thường đều bên đường các thôn trấn, chỉ có trong thành Giao châu mới trú ở trong trạch viện diêm chính tuần kiểm, cho nên cũng đảm nhận nhiệm vụ trị an. bọn họ đông người lại tháo vát, so với bộ khoái nha môn thì đông hơn không ít. hiện giờ tri châu nha môn của thành Giao châu chẳng qua là phó quan của Lý Mạnh mà thôi.
vốn Lý Mạnh cho rằng diêm đinh vũ trang trong tay mình cũng chỉ có trình độ ngang với những dân tráng hộ viện của những nhà giàu, nhưng đánh xong một trận với Lưu Trạch Thanh hắn đã thay đổi suy nghĩ, vì những diêm đinh vũ trang này đánh nhau với bộ đội ngoại vi của Lưu Trạch Thanh chiếm vững vàng vị trí thượng phong.
Diêm đinh kiểm tra, đều phải tiến đần từng bước một. vì có một số thân sĩ địa chủ các nơi. và sứ giả quan văn võ tướng đều ở trong nhà dân. những người dân này bị kiểm tra xét hỏi cực kỳ kỹ càng, có điều không ngờ hành động lớn như vậy mà cửa thành Giao châu lại mở rộng, hơn nữa canh phòng lỏng lẻo.
Thế là rất nhiều kẻ trong lòng có mưu đồ xấu đều nhân cơ hội chạy ra ngoài, bất quá đợi ở bên ngoài lại là diêm đinh cưỡi ngựa, lần này nếu như mà còn chạy nữa, chỉ có có mã đao và trường mâu hầu hạ thôi.
Không xảy ra xung đột kịch liệt lắm, chỉ chết có mấy kẻ thân phận không rõ ràng, liền có sáu mươi mấy tên bó tay chịu trói, khoảng thời gian này những đã hưởng ứng lời hiệu triệu có từ thương nhân tiểu nhị đến người tới nhà thăm con cái, xem ra là chuẩn bị ẩn nấp thời gian dài rồi.
Những kẻ này đều bị Giao châu doanh đưa hết đến doanh trại ở trấn Phùng Mãnh, nơi đó có nhưng hình danh cũ từ nha môn lui về, là nhà nghề trong việc điều tra xét hỏi.
Ngày thứ hai sau khi tiễn Cao Nhất Công đi, Lý Mạnh liền mới Trịnh Chi Báo cũng tới ruộng muối ở Linh Sơn vệ sở. khảo sát xem xét hiện trường, thuận tiện đem những nữ quyến vì chuyện nữ nhân mà ở lại trong thành đưa đi, trấn Phùng Mãnh mới là nơi làm cho người ta yên tâm thực sự vì nơi đó phòng vệ vẹn toàn.
Trước khi gặp Trịnh Chi Báo đã liên lạc chỉ tiêt với Trịnh gia rôi. Trịnh Chi Báo chỉ mới đưa nửa lễ. còn Lý Mạnh không tỏ thái độ. vì Trịnh Chi Long lúc này mới chỉ là du kích phòng thủ biển. Trịnh Chi Báo cùng lắm chỉ là nhân vật cấp thiên tổng. Lý Mạnh lại là địa chủ, về mặt lễ số đương nhiên Lý Mạnh chiếm ưu thế.
Đương nhiên, khi gặp mặt thực sự. Trịnh Chi Báo ôm quyền còn chưa kịp vái xuống thì Lý Mạnh đã nâng dậy trước rồi. chuyện khách khí này thế nào cũng phải làm.
Trịnh Chi Báo Tuy nói là chức quan không cao. nhưng ở trên biển lại là đầu mục thống lĩnh mấy vạn hải tặc. Phúc Kiến thời Minh tuy chỉ là hạng thổ bá vương, nhưng ở Lưu Cầu và Nhật Bản. lại là nhân vật lớn thực sự. trên người có một loại khí độ kẻ trên cao. thêm vào có vóc người cao lớn của người Mân nên trông càng uy mãnh khí thế.
***Tỉnh Phúc Kiến còn gọi là tỉnh Mân. nơi này có sông Mân nổi tiếng.
Bất quá Trịnh Chi Báo sau khi gặp Lý Mạnh thì thái độ lại tỏ ra rất khiểm tốn khách khí, khác biệt với loại khí chất lộ ra bên ngoài của Trịnh Chi Báo. thân thái động tác của Lý Mạnh đều bình tĩnh tự nhiên, chẳng tự ti cũng không kiêu ngạo, loại khí chất đó. chỉ có người có thể lực lớn và tài năng kinh người mới có được.
Loại khí chất này. Trịnh Chi Báo mới chỉ loáng thoáng thấy trên người đại ca của hắn là Trịnh Chi Long, dù chỉ là lờ mờ giống nhau, hắn không biết chỗ khác nhau rốt cuộc là hơn hay là kém.
Thêm vào sau khi tới thành Giao Châu, có người tới trước nói rõ tình hình cho Trịnh Chi Báo biết, những nhân vật có vai vế khắp Sơn Đông gần như đều tụ hợp ở đây, còn cũng chỉ biết chuyện diễn võ ở Giao châu doanh, đều nói rõ thế lực và thực lực của Lý Mạnh đã đứng đầu Sơn Đông, thoáng như có địa vị giống Trịnh gia bọn họ ở Phúc Kiến.
Nhân vật như vậy. có chân tài thực lực. các phương diện cao hơn người một bậc. Trịnh Chi Báo cũng là kẻ từng trải sóng gió. tất nhiên là hiểu phải làm như thế nào.
Trong trang viên Lý gia. hai bên ngồi ở chính đường, bên trong phòng có đốt than làm ấm. Trịnh Chi Báo lúc này mới thấy dễ chịu hơn. cười nói:
- Không sợ Lý đại nhân cười chứ. mấy huynh đệ chúng tôi. thì tôi thà chạy tới bên Lữ Tống và Bà La Châu, nước Oa mùa hè còn khá, chứ mùa đông thực sự quá rét mướt, tại hạ không sao chịu nổi.
*** Bà La Châu : đảo Borneo (theo cách gọi phương tây. thuộc chủ quyền của brunei, Malai và Indo.
*** Lữ Tống: mình đoán là đảo Luzon của phnlipin trong Giang Sơn cũng có cái đảo này.
Cho dù khẩu âm vùng Mân rất nặng, nhưng Lý Mạnh vẫn hiểu được rõ ràng, đang gật gù tìm lời thích hợp để đáp lại thì bên ngoài có người cao giọng hô:
- Đại nhân, bên phía Hoàng thiên hộ có tin tức truyền tới. cần phải xem xét.
Hành động này mặc dù có chút thất lễ, bất quá lại không làm lỡ việc, tránh cho bởi vì có khách hoặc là chuyện khác mà hạ nhân không dám bẩm báo. thế nào thì chính sự cũng quan trọng hơn.
Lý Mạnh quay đầu lại nói một câu xin lỗi với Trịnh Chi Báo. bên kia chỉ mỉm cười nhấc chén trà lên .
Một người thân binh cung kính đi vào chính đường, đưa chiếc hộp gỗ trong tay cho Lý Mạnh, bốn xung quanh hộp đều gắn xi. đây được coi là một phương pháp truyền tin bí mật của Giao châu doanh, trong hộp gỗ có một số còn có một số chi tiết phân biệt nữa. nếu có người xem trộm, sẽ bị người nhận thư phát hiện ra.
Lý Mạnh rút đoản đao, nạy hết xi mờ hộp ra, sau khi nhìn lướt qua mấy lượt, lấy sổ ghi bên trong ra xem qua, rồi tuận tay đốt ở đèn chong trên bàn. vứt xuống mặt đất. cầm chèn trà lên uống một ngụm rồi nói với Trịnh Chi Báo:
- Các huynh đệ ở trong thành tra xét. bắt được mấy chục người, nói là có vài nhân thủ của các vị. bản quan nghĩ, có lẽ là người tùy tùng mấy ngày trước tới chúc mừng, khắc định là có hiểu lầm, hay là đợi khi Trình tam huynh lên đường theo mang theo cùng, được không?
Nghe những lời khách khí này của Lý Mạnh, khóe mắt Trịnh Chi Báo không kìm được giật giật mấy cái, nhưng chỉ có thể gượng cười đáp:
- Mấy kẻ này tản mạn quen rồi. không quản thúc được, cứ luôn chạy loạn cả lên . làm phiền toái thêm cho đại nhân, Trình mỗ bồi tội trước ở đây vậy.
Lý Mạnh khoát tay. tỏ ý không có gì. đề tài này cứ thế bỏ qua, bất quá nội dung trên tờ gìấy vừa rồi lại có chút thú vị. Lý Mạnh không ngờ rằng trong thành lại có nhiều thám tử lẻn vào như vậy. có Cẩm Y Vệ. có tuần phủ nha môn. có tổng binh Sơn Đông, còn có Trịnh gia. còn cả một số kẻ rải rác ở Duyệt Châu. Hoàng Bình dùng phương pháp này rất đơn giản, Giao châu là một thành nhỏ. tra xét người ngoài có thể làm được.
Thế lực của Giao châu doanh quật khởi thần tốc. người xung quanh nhanh chóng bị đánh tan, cho dù có thể lực đối địch muốn gài người nằm vùng vào. cũng không có đủ thời gian.
Hoàng Bình xuất thân thế gia Cẩm Y Vệ. muốn tìm mấy tên mới nằm vùng ở trong thành Giao châu lại chẳng dễ dàng, sau cuộc lùng sục. trong thành ngoài thành buông lưới lớn. có nhiều con cá mắc lưới, thu hoạch phong phú.
Nghĩ tới việc Trịnh gia ở thành Giao châu và Linh Sơn vệ sở có việc kinh doanh lớn như vậy. hơn nữa còn muốn xây dựng cảng riêng, an bài một chút tai mắt ở bên trong thành Giao châu cũng là chuyện đương nhiên bất quá bên Lý Mạnh chẳng có gì là đương nhiên hết. cũng không nhìn xem đây là địa bàn của nhà ai.
Trịnh Chi Báo cũng là nhân vật biết làm việc, mau chóng khôi phục lại vẻ bình thường, vừa cười vừa nói:
- Lần này đi theo tại hạ còn có mấy vị lão sư phụ người Mân chúng tôi. để khảo sát địa hình, xây dựng cửa cảng, những người ngày ở Đại Minh chúng ta đều là hạng nhất, tới khi đó còn mong Lý đại nhân giúp đỡ.
Thấy Lý Mạnh không lên tiếng. Trịnh Chi Báo cũng cảm thấy chuyện thám tử vừa rồi đúng là có chút đuối lý. liền đi thẳng vào vấn đề:
- Lao động và tất cả thứ cần thiết xây dựng cảng, mong rằng được Lý đại nhân giúp đỡ. về phương diện tiền bạc thì không cần lo lắng, chỉ cần đưa đanh sách ra, Trịnh gia tất nhiên sẽ theo đó mà làm.
Trịnh gia chẳng có chút năng lực lục chiến nào. cho nên có được một cái càng tốt ở Sơn Đông mang ý nghĩa trọng đại, Trịnh gia tất nhiên chuẩn bị rất nhiều điều kiện hậu đãi.
Lý Mạnh trầm ngâm rồi nói:
- Mỗi một chiếc thuyền cập bến. đều phải do binh sĩ vũ trang Giao châu doanh của bản quan lên thuyền kiểm tra.
Trịnh Chi Báo biết, chuyện này là bởi vì trước đó cài tai mắt vào. mình không có lấy một lý do nào để phản bác. chỉ đành cười đáp:
- Địa bàn là của đại nhân, đại nhân không an bài như vậy. Trịnh gia cũng chủ động yêu cầu.
- Thương thuyền mang lợi lớn. chuyện thuế má thì thu như thế nào đây?
- Đại nhân nói đùa rồi. nếu thu thuế thì Trịnh gia đâu ra có cơ nghiệp ngày hôm nay. chuyện này đại ca của tại hạ cũng có suy tính. Trình gia tặng cho đại nhân năm chiếc thuyên biển tám trăm tấn. đi theo Trịnh gia chúng tôi làm ăn tiền kiếm được Trịnh gia không cần một xu. đại nhân cứ ngồi chờ thu tiền là được.
Buôn bán trên biển với nước ngoài thu lợi kếch sù. Trịnh gia tặng Lý Mạnh năm con thuyền đồng thời cũng mang theo đi buôn, tiền bạc lưu chuyển trong chuyện này chỉ sợ chẳng ít hơn thuế, nhưng quan hệ song phương gắn bó càng thêm chặt chẽ. tránh cho thu thuế nộp thuế mà quan hệ căng thẳng.
Lý Mịnh trầm ngâm không nói, Trịnh Chi Báo có chút nóng ruột, Trịnh gia vì có được cửa cảng ở phương bắc này. đã bỏ vốn rất lớn. nhưng đối phương lại trên mình một bậc ở mọi phương diện, không thể dùng sức mạnh. chỉ có thể không ngừng dùng điều kiện có lợi dụ dỗ. điều này quá bị động, nếu như đối phương đòi hỏi quá tham lam thì phải làm thế nào...