Vốn những thương nhân lớn trong thành chuẩn bị đi bái kiến, nhưng những cái đầu bê bết máu treo trên quang trường phồn hoa của Tế Ninh làm tất cả im như thóc.
Kẻ bị giết không phải ai khác, mà là người trong cục thuế vận của Giao Châu doanh, bất kẻ là thương nhân lớn có bối cảnh ra sao gặp những nhân viên thuế vụ này đều phải khách khí
Những nhân viên đó là cựu binh của Giao Châu doanh, thường thường chỉ có cựu binh có công mới được làm, tiền lương cao hơn lúc làm lính mười lần, hơn cả bổng lộc của tri châu Tế Ninh, cho dù là ở thiên hạ Đại Minh , cũng là thu nhập hạng nhất.
Mặc dù ai cũng biết uy phong của những thuế đinh này là nhờ Giao Châu doanh đứng ở sau lưng, nhưng loại uy phong đó phải nể mặt.
Nhưng có một số thương nhân tâm tư linh hoạt nghĩ ra một số con đường méo mó, thuế đinh trung thành thế nào cũng là người, người thì thích vàng bạc, hoặc là nữ nhân đất đai gì đó, những thuế đinh này sau khi thành người của mình khi tính toán giá trị thuế sẽ hạ thủ lưu tình, thậm chí có thể mua bán một số đồ cấm, toàn là món lợi kếch sù cả, hối lộ một chút có là cái gì.
Hiện giờ những thuế đinh kia bị chặt đầu răn đe, những thương nhân hối lộ kia cũng chẳng có kết cục tốt, sau khi bọn chúng bị chém đầu, toàn bộ gia sản bị tịch thu.
Những thuế đinh bị chặt đầu không ai cầu xin, đều hổ thẹn cúi đầu không dám nhìn ai, năm xưa trải qua đại chiến sinh tử, được đại soái an bài ở chỗ tốt, coi như là đền báo công lao, ai ngờ mình tồi tệ tham tiền tài làm trái pháp luật, mất mặt đại soái, lại còn liên lụy vợ con ở nhà, đây không phải là chuyện tính mạng cá nhân, mà là của mấy cuộc đời.
Các quan quân cho dù muốn cầu xin hộ cũng không thể, vừa nghe binh sĩ của mình hám lợi làm hỏng quân kỷ của Giao Châu doanh, nổi giận còn không kịp nữa là.
Nhìn cảnh tàn khốc đẫm máu này, những thương nhân chuẩn bị đón Lý Mạnh sợ hãi, tâm tư muốn lấy lòng tạm thời gác sang một bên.
Có người nghĩ, phải chăng đại soái nuôi heo béo muốn mổ rồi, Tế Châu vì Giao Châu doanh quật khởi mà người giầu lên không ít, rất nhiều thương hộ hạng trung đều phất lên thành thương nhân lớn, là những người ủng hộ trung thành của Giao Châu doanh.
Nhìn thấy cảnh đẫm máu đó, mỗi người trừ run sợ, đều nghĩ lần sau kẻ bị giết liệu có phải là mình không, đây có phải là nuôi heo béo rồi giết không.
Đây đúng là phương pháp giết gà dọa khỉ của Giao Châu doanh, sau khi giết người soát nhà. thương hội Văn Như cùng thương hội Linh Sơn thông báo cho các thương nhân, làm ăn phải dựa theo quy củ của Giao Châu doanh, như vậy không phải lo lắng gì, còn không, cảnh trước mắt là tấm gương.
Nhận được thông báo này, các thương nhân mới hơi yên lòng một chút, đại bộ phận thương nhân phất lên đều là sau khi Giao Châu doanh xuất hiện, gốc rễ bọn họ ở Sơn Đông, rời khỏi nơi này là không còn gì nữa.
thiên hạ nơi có thể làm ăn chỉ có Nam Trực Đãi. Sơn Đông, Giang Nam, Mân Việt, những thương nhân này rời khỏi Sơn Đông, căn bản không thể cạnh tranh với những thương nhân giàu có địa phương tích góp cả trăm năm kia được.
Hơn nữa ở Sơn Đông còn có một cái lợi là không phải nộp thuế, thuế phải đóng duy nhất chỉ là thuế vận chuyển mà thôi.
Cơ nghiệp của Lý Mạnh ở Sơn Đông ngày càng hưng thịnh, cũng thông qua thương nghiệp kiếm lãi, ví dụ thương hội Linh Sơn độc quyền một số nghành nghề, loại lũng đoạn này đảm bảo kiếm lợi khổng lồ, ngoài cái đó ra không kiếm chác gì khác gì trên người các thương nhân kia nữa.
Những thương nhân đó mua bán qua lại với thương nhân ngoại tỉnh, để hàng hóa ở cảng Linh Sơn có thể tiêu thụ ra ngoài, để vật tư Sơn Đông lưu thông thuận lợi, làm dân gian giàu có, điều này với Lý Mạnh mà nói là đã quá đủ rồi.
Nhưng vừa thực thi thuế vận chuyển, những lợi ích trước kia cấp cho thương nhân đều quên sạch, chẳng những không cảm ân đức còn lập tức giở thủ đoạn, hối lộ thuế đinh.
Có cảnh cáo đẫm máu này sẽ làm bọn họ nhớ kỹ.
Từ thành Tế Nam tới đây, Lý Mạnh thấy buồn cười, bởi vì vốn là nam chinh lại thành diễu hành vũ trang, lại còn tiếp đón khách, xử lý chính vụ, đây còn gì là dẫn quân nam chinh nữa, mà là tuần thị các nơi mất rồi.
Nghỉ ngơi ở quân doanh Tế Ninh hai ngày, đại quân lên thuyền xuôi nam, lúc đó là ngày mùng bốn tháng mười một.
Vào ban đêm, nghỉ ngơi đều ở trên thuyền, ở đường thủy có thể đảm bảo hành quân liên tục.
Du kích Duyệt Châu Trương Giang sau khi xin chỉ thị của Lý Mạnh liền xuống thuyền trở về quân doanh.
Quân Duyệt Châu trong thời gian đại quân nam chinh phải đảm bảo an toàn cho phủ Quy Đức, phủ Duyệt Châu và Từ Châu, nếu như liên quân Lý La từ phương nam tiến tới, bọn họ phái kháng cự mười ngày đợi đại quân quay về.
Hiện giờ Triệu Năng suất lĩnh quân Đăng Châu tiến vào Tế Nam không có dặn dò gì, quan binh ở Bắc Trực Đãi không có khả năng uy hiếp với Sơn Đông.
Thuyền của Lý Mạnh không lớn, có thể chứa chừng mấy chục người, lần nam chinh này Tôn Truyền Đình không theo, quân đội, nha môn, diêm đinh vũ trang ở Sơn Đông đều được căn dặn, gặp chuyện lớn phải hỏi lão thái giám và Công Tôn tiên sinh mới được quyết định, hai người này đều là người đại tài, đủ đưa ra phán đoán chuẩn xác.
Âu Mạn cũng ở lại thực nghiệm doanh thao luyện, ngoài ra còn tác dụng như một quân lính trấn giữ tinh nhuệ, bảo vệ nội trạch và trung ương.
- Đại soái, Nhan đại nhân cầu kiến.
Nhan Kế Tổ được hành động tự do, nhưng ông ta ở trên một chiếc thuyền khác, có việc phải đi thuyền nhỏ tới, phóng chừng lại nói chuyện từ quan.
- Mời Nhan đại nhân vào đi!
Lý Mạnh trong lòng nghĩ Nhan Kế Tổ tuổi không ít nữa rồi, ở Sơn Đông cứ luôn thấp thỏm lo sợ, nếu không dùng được, thì nên thả thôi nhà cửa Nhan Kế Tổ ở Giang Nam, nhưng ở Tế Ninh cũng được cấp cho một trang viên lớn, một đống vàng bạc, coi như là đền đáp.
- Cuối thu đi trên sông, đúng là khí lạnh buốt xương, lão phu không chịu nổi, tuổi lớn rồi, lớn thật rồi.
Nhan Kế Tổ vừa vào cửa đã liên tục cảm khái. Lý Mạnh có chút lấy làm lạ, vì đó không phải là biểu hiện bình thường của Nhan Kế Tổ.
Bất kể là công hay tư. Nhan Kế Tổ gặp Lý Mạnh luôn hết sức cung kính, dù Lý Mạnh chức thấp hơn nhưng ông ta luôn xưng hạ quan, luôn khiêm tốn.
Nhưng hôm nay lại tỏ ra rất phóng khoáng, thần sắc lẫn cách nói năng đều thể hiện ngang hàng với Lý Mạnh.
Vậy cũng tốt, hiện giờ không có lợi ích xung đột gì nữa. có người trò chuyện cũng không tệ, hơn là suốt ngày co ro khúm núm, Lý Mạnh đứng dậy nói với mấy quân tướng bên cạnh:
- Tuần thị quân doanh, bố trí cảnh vệ, đại chiến sắp tới, mọi người đều phải tập trung tinh thần, đi đi.
Các quân tướng vừa nghị sự trên thuyền đều đứng dậy hành lễ rời đi, đi qua bên người Nhan Kế Tổ ngay cả chào hỏi cũng chẳng có, nếu bình thường ông ta luôn mỉm cười, ra vẻ không bận tâm nhưng trong lòng rất khó chịu.
Nhưng hiện giờ ông ta thông suốt rồi, mỉm cười đợi bọn họ rời đi mới tiến lên nói:
- Đại soái, lão phu trước khi đi ngủ đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, cảm thấy không chậm trễ được nên đặc biệt tới tìm đại soái.
Thấy biểu hiện khác thường của Nhan Kế Tổ, Lý Mạnh hơi ngẩn ra, rồi lập tức bừng tỉnh, cười lớn mấy tiếng nói:
- Nhan đại nhân là người nhà, có điều gì cứ nói.
Người như vậy tới quy thuận, dù là sớm hay muộn, Lý Mạnh đều hoan nghênh.
……………
- Đại tướng quân, với chuyện binh mã tôi là người ngoài, nhưng cửa ải của nước Minh ở trước mặt rồi, thế nào cũng phải chuẩn bị.
Lúc này ở quan ngoại Đồ Lí Sâm có chút nghi hoặc nói, trong cả quân đội Đại Thanh chỉ có hắn mới có tư cách nói câu này.
A Ba Thái đối với Đồ Lí Sâm bối lặc thân thích họ hàng của hoàng đế phải hết sức khách khí nghe đối phương nói như vậy, liền cười đáp:
- Đồ Lí Sâm bối lặc nghĩ việc này thành khó khăn rồi, ta đi theo hoàng đế và thân vương vào nước Minh bao nhiêu lần, đám người Hán căn bản không dám đánh nhau, thấy đại quân Mãn Mông của chúng ta không quỳ xuống cầu xin thì bỏ chạy sớm rồi..
Chính lúc đang nói thì từ xa nghe thấy có người hô:
- Đại tướng quân, quân Minh ở Giới Lĩnh Khẩu thấy tiên phong của chúng ta tới đã bỏ chạy rồi, xin đại tướng quân hạ lệnh nhập quan.