Đội hình trường mâu này là được tổ thành bời những người được phái đến từ doanh trại Giao Châu và những tráng đinh tinh nhuệ được chiêu mộ đến từ bọn hải tặc, sức chiến đấu cơ bản cũng là không kém quá nhiều so với bộ đội chính quy của doanh trại Giao Châu, sau khi tập trung thành trường mâu trận, cũng là không có tiếng chiếng trống để làm tiết tấu cho nhịp bước chân, chỉ là các binh sĩ cùng nhau đồng thành hô lớn để làm tiết tấu.
Trong những tiếng hô lớn như thế này, những hải tặc này bước từng bước lớn về phía trước, không gì có thể cản nổi vừa nãy còn là đánh giáp lá cả quấn lấy nhau, hỏa khí và cung tên hoàn toàn không thể sử dụng được, các hải tặc đột nhiên thay đổi trận hình, dùng trường mâu để đột kích từ một phía, bên quan binh hoàn toàn không kịp phản ứng gì.
Nhìn thấy đối phương lao đến trước mặt với khí thế như vũ bão. phản ứng lúc này của binh lính Từ Châu chính là bỏ chạy toán loạn, những tên chạy chậm thậm chí còn không có cơ hội chống đỡ. trực tiếp ngã xuống dưới mũi trường mâu.
Những hải tặc đang loạn chiến ở bên ngoài thì áp sát xung quanh trường mâu trận để đánh ra mé ngoài, vòng bao vây khó khăn lắm mới có được của quan binh liền lập tức bị đánh thúng một lỗ lớn.
Đội ngựa chính là lượn lờ ở vòng ngoài, nhưng đều không tìm được cơ hội và không gian để lao vào. đang lúc tên thống lĩnh bên phía quân Từ Châu cảm thấy nóng ruột không yên. thì phát hiện ra vòng bao vây của quân mình đã bị đối phương phá vỡ.
Những hải tặc thủ hạ của Dương Tứ đã từng có nhiều lần thao luyện đối với tình hình trước mắt hiện nay. trường mâu trận được đưa ra. khi quan binh đang vội vàng chỉnh đội hình trong sự hỗn loạn, thì đội trường mâu lúc này đứng nghiêm tại chỗ. sau đó quay người, đội phía sau biến thành đội phía trước, còn những hải tặc không thuộc vào trường mâu trận thì bám theo ở phía sau. người lĩnh đội lại là phát ra mệnh lệnh; những hải tặc tay cầm trường mâu đều hò hét một cách có tiết tấu. rồi lại là bước từng bước rộng xông quay lại.
Bị các hải tặc đục thủng mất một lỗ, cũng không đến nỗi là thất bại hoàn toàn quan quân các cấp của quân Từ Châu mặc dù nhìn mà chán nản những vẫn là cố gắng tập trung quân binh, cục diện như hiện nay. thiệt thỏi một chút cũng là không sao. chỉ cần không hỗn loạn, thì vẫn là còn cơ hội lật ngược thế cờ.
Nhưng ai cũng không thể ngờ. sau khi các hải tặc xông ra ngoài, không ngờ vẫn có thể xoay người một cách dễ dàng như thế này. không những thế. sau khi đồng loạt quay ngược về sau. mà đội hình lại không hề có chút gì hỗn loạn cả.
Một người tiến về trước lùi về sau một cách tùy ý là không khó. nhưng một đại đội mấy trăm người không ngờ có thể trăm người như một. điều này quả thực là làm người ta phải kinh ngạc, ở thời hiện đại. học sinh tiểu học sau khi học xong nội dung đội hình đội ngũ đều có thể dễ dàng làm được điều này. nhưng đối với thời đại này mà nói. muốn làm được điều này nếu không phải là bách luyện cường binh thì không thế nào, tài trị quân của Thích Kế Quang nổi tiếng cả thiên hạ. nhưng trong cuốn binh thư của ông còn nói đại quân khi tiến về trước, cần phải tiến chậm, cứ mỗi mười bước thì đều cần phải dừng lại để chỉnh hàng, để tránh hỗn loạn.
Doanh trại Giao Châu được huấn luyện đội hình đội ngũ của quân đội thời hiện đại. không những thế còn là ngày nào cũng được huấn luyện mới có thể làm cho các binh sĩ đạt đến được hiệu quả này. và hiệu quả này đã phát huy được tác dụng lớn nhất có thể của nó trên chiến trường ngày hôm nay.
Những quan binh vẫn chưa hoàn toàn được tập trung này bị trường mâu trận xông ngược trở lại. các quan quân hạ cấp đã không còn có thể duy trì được đội hình, cái lỗ hổng vừa bị đục thủng lại một lần nữa bị đục thủng.
Trường mâu trận này gần như không hề dừng lại. trực chỉ xông vào phía bên trong, những quan binh mặt đối mặt với trường mâu trận, mỗi người cần phải đồng thời đối mặt với 5 hàng trường mâu. chưa nói độ dài của binh khí là không đủ kể cả là có võ nghệ cao cường, nhưng trong loạn quân thì cũng là không biết phòng bị như thế nào.
Những người ở mặt chính diện với trường mâu trận thì chỉ có hai phương án để lựa chọn, lùi hoặc là chết, không những thế. ở hai bên của trường mâu trận thì toàn là hải tặc. họ dựa vào bức bình phong là đội trường mâu. sau đó tấn công sang hai bên. ra sức mở rộng vòng vây.
Giống như một vật sắc nhọn cắm sâu vào trong da thịt, mũi nhọn không ngừng đâm vào trong, càng ngày càng sâu. mà vật nhọn này còn móc vào cả những mảng thịt ở xung quanh, gây ra vết thương càng lớn hơn.
Trường mâu trận xông lên phía trước khoảng 100 bước, khi đội hình trường mâu trận có chút tán loạn, chiến cục giằng co cuối cùng cũng xuất hiện sự thay đổi. quân Từ Châu đã không còn có thể cầm cự được, toàn quân sụp đổ.
Tên thống lĩnh quân Từ Châu đó đã tập hợp đội ngựa đến bên cạnh mình, nhìn thấy những cây trường mâu dày đặc như rừng rậm, nhưng lại là không có cách nào hạ quyết định có nên cho ngựa xông vào hay không, đây rốt cuộc là đám hải tặc chui từ đâu ra mà lại có thể mạnh đến như thế này. Loạn binh chạy toán loạn về mặt phía Tây. đội ngựa cũng có chút không thể duy trì được đội hình, sắp sửa bị tàn binh làm cho loạn, tên thống lĩnh này cũng không muốn tiếp tục đánh như thế này nữa.
Cũng may lần này thương vong không nhiều, nhưng đám bại binh này cần phải được tụ tập lại, nếu như binh lính không tụ lại được với nhau, thực lực sẽ bị tổn hại. như vậy thì sẽ là kết cục được không bằng mất.
Người thống lĩnh này thở dài một hơi. xoay ngựa lại. đuổi theo phía sau đám tàn binh, nhưng trong lòng của vị thống lĩnh này. nhìn những binh sĩ sử dụng trường mâu vừa nãy tả xung hữu đột trong trận địa. đội hình hoàn toàn không bị loạn, nếu như đội ngựa lao đến tấn công, dựa vào đội kỵ binh không được huấn luyện đến nơi đến chốn của mình, có chiếm được thế thượng phong hay không quả thực là rất khó nói.
Rất nhiều hải tặc vẫn đang chém giết trong biển máu. hoàn toàn không biết quan binh tấn công họ đã bị đánh cho chạy toán loạn, thấy đối thủ trước mặt đang muốn bỏ chạy. các hải tặc còn là muốn đuổi theo truy kích, nhưng bị những người đằng sau gọi quay lại. trường mâu trận được xem là lực lượng nòng cốt của hải tặc từ đâu đến cuối đều giữ được trạng thái tâm lý vô cùng bình tĩnh.
Rất nhiều người đầu óc choáng váng, nhất thời không phản ứng ra được, mất một lúc sau mới biết là quân nhà mình đã chiến thắng, những hải tặc tráng đinh được Dương Tứ tập trung lại này. trước đây đều từng làm những trò như giết người phóng hỏa đốt nhà. cũng đều từng nhìn thấy máu. nhưng một trận chiến lớn như ngày hôm nay thì âu cũng đều lần đầu tiên trải qua.
Những hải tặc này cảm thấy sợ hãi trong lòng, nhưng hoàn toàn không có ý muốn tháo chạy, chỉ là dựa vào những thứ được huấn luyện ngày thường để tiến hành cuộc chém giết với kẻ địch, phát hiện ra những quan binh nhìn thì có vẻ đáng sợ đó âu cũng không phải là vô địch gì cả. bên mình hoàn toàn có thể chống đỡ được, và đó chính là hiệu quả của công việc huấn luyện thường ngày.
Những hải tặc trẻ tuổi tản mạn không có kỷ luật này. bị quan quân và hệ thống huấn luyện của doanh trại Giao Châu rót vào người một số thứ những thứ này từ từ thẩm thấu vào sâu trong tận xương cốt của họ, làm cho họ càng ngày càng mạnh, trở thành một chiến sĩ đạt tiêu chuẩn.
Sau khi các binh sĩ của Từ Châu dần dần bị đánh bại. bầu không khí trên chiến trường dần dần trở nên yên tĩnh, những người đứng trên tường thành để theo dõi trận chiến đều há hốc môm kinh ngạc nhìn xuống phía dưới, chiến cục vốn dĩ phát triển theo hướng có lợi cho phía quan binh, ai ngờ đột nhiên những hải tặc này tiến lui vài lần là quan binh lập tức thua toán loạn.
Đột nhiên, những hải tặc trên chiến trường liền gào thét hô hào những tiếng kêu vang dậy trời đất. nhưng sự hò hét của họ cũng có thể nghe ra được một chút gì đó không giống nhau, hải tặc trong trường mâu trận thì dùng trường mâu gõ xuống đất một cách có tiết tấu, rồi hò hét theo tiết tấu đó. còn những tên hải tặc bên ngoài thì hò hét ầm ĩ một cách hưng phấn, bất luận nói như thế nào. những hải tặc đó sau khi trải quan lần chiến đấu này. sự non nởt của họ đã được tẩy rửa đi rất nhiều, cũng coi như được xem là chiến sĩ thực thụ rồi.
Nhưng sự hưng phấn vui mừng của những hải tặc này cũng là không duy trì được lâu. Dương Tứ hắng giọng hét lớn một câu:
“Đừng có hú nữa, yên tĩnh cho ta một chút, đốt sạch những con thuyền đầu trên sông Diêm Vận Hà. đào đập ngăn nước biển ra. lúc trời tối thì chúng ta đi. tên nào không làm xong, lão tử vứt tên đó trên bờ cho tha hồ mà hú”.
Những hải tặc này vốn dĩ đang vui mừng hớn. đột nhiên tên nào tên nấy sắc mặt nghệt ra. chán nản. bảo họ đi liều chiến còn được, chứ bảo họ đi làm việc thì quả thực là không gì chán nản hơn.
Trên tường thành Hải Châu, những muối thương và những người có liên quan đều sắc mặt xám xịt nhìn dõi theo phía sông Diêm Vận Hà ở phía không xa. những làn khói trắng bốc lên từ những con thuyền, lại có người hì hục đào bới ở chỗ con đập chặn nước biển, đồng muối lại phải mất một thời gian mới có thể khỏi phục lại được bình thường, nếu cứ như thế này, làm không tốt có khi đồng muối này sẽ bị hỏng hoàn toàn.
Có lẽ do chiến đấu làm hao tổn thể lực, cho nên lần này những hải tặc không phá hoại những kho muối gần sông Diêm Vận Hà nữa. mà sau khi đốt cháy thuyền và đào thủng đập chắn nước thì liên lên thuyền rời khỏi đó.
Đồng muối Hải Châu lần thứ hai bị tập kích. Cán Du và Huệ Trạch chưa đến ba ngày sau liền biết được thông tin này. quan binh thương vong gần 600 người, quân Từ Châu thua thảm hại. ngay sau khi biết được thông tin. quân Từ Châu đóng ở Cán Du và Huệ Trạch lập tức rút quân vào đóng trong thành, không dám đóng quân ở bên ngoài thành nữa. không những thế, những muối công làm việc ở ngoài đồng muối cũng là tháo chạy mất gần 20%.
Tình hình hiện nay đối với những muối thương của vùng Lưỡng Hoài mà nói, đâỵ đã không còn là vấn đề có thể đuổi kịp tiến độ giao hàng hay không, mà là vấn đề đồng muối có thể giữ được hay không, cũng chính là có quan hệ đến cái gốc rễ của các muối thương này.
Gần một vạn quan binh bị đánh bại. bờ biển Nam Trực Lệ giống như một hộ nhà giàu bị hòng cổng, để mặc cho tặc nhân ra vào. lúc này thì đã không chỉ còn là vấn đề của các muối thương nữa, Hoài An phủ phái người chạy một mạch đưa tin cấp báo đến thành Nam Kinh, cả Giang Nam chấn động, thái giám Lô Cửu Đức không thể ngờ rằng lần thăng chức này của hắn ta lại mọc ra nguồn họa như thế này.
Theo lý mà nói. phụ trách thủy quân của Nam Trực Lệ thì có Tào Giang Ngự Sử. công tác phòng vệ đường sông và bảo vệ vận chuyển đường thủy đều do hắn phụ trách, cũng chỉ là trong tay hắn ta có một ít thủy quân nhưng những thủy quân này rách nát đến mức không thể rách nát hơn. có thể điều ra ngoài được hay không còn khó nói. chứ đừng nói gì đến việc chiến đấu với hải tặc ở trên biển.
Thái giám trấn thủ Nam Kinh tân nhiệm Lô Cửu Đức cũng biết, binh mã của phủ Phụng Dương, phủ Lô Châu, phủ An Khánh là không thể động tới được, bởi vì hắn chính là đến từ phía bên đó. binh mã của ba vùng này đều được đặt để phòng bị loạn quân của Trương Hiến Trung và Lã Như Tài ở khu vực Hồ Quảng, nếu như điều động một cách bừa bãi. dẫn đến việc đối phương nhân cơ hội mà đánh vào. Hoàng Lăng ở Phụng Dương nếu như có tổn thất gì nữa. thì chắc chắn sẽ là đại tội đáng bị tru di cửu tộc.
Nhưng ảnh hưởng của các muối thương ở Kinh Thành và ở thành Nam Kinh là cực lớn. nếu như không nhanh nhất có thể có biện pháp xử lý. thì chỉ sợ cái chức thái giám trấn thủ này của hắn cũng là khó mà yên thân được.
Thượng tuần tháng 11 năm Sùng Trinh thứ 12. quan binh và tặc binh ở khu vực Hồ Quảng đã là đánh nhau ầm ĩ. các muối thương vùng Lưỡng Hoài ở phía này sầu não khô sở. hải tặc thì tiêu diêu ở trên biển, không biết lúc nào lại đến đồng muối quấy nhiễu, sản xuất không được khỏi phục, thu nhập của năm nay chỉ sợ sẽ là sụt giảm nghiêm trọng.
Khoái mã gia cấp. tin tức về việc hải tặc hoành hành ở Nam Trực Lệ đã là được cấp báo vào đến kinh thành, đại loạn giặc Oa ở Đông Nam thời Gia Tĩnh gần như là làm động đến nền móng của đất nước, các quan trong triều vẫn là nhớ rõ như in.
Nghe thấy nói phía Nam lại xuất hiện tình trạng như vậy, thái độ của tất cả mọi người là cực kỳ thống nhất với nhau, không thể qua loa đại khái được, lập tức điều động binh mã đi tiêu diệt, mối loạn giặc Oa năm đó chính là phát triển từ những dấu hiệu vô cùng bé, do không có ai quan tâm. cho nên mới biến thành đại họa sau này. không được để sai lâm giống như vậy xuất hiện nữa. cần phải bóp chết ngay từ trong nổi.
Mấu chốt của vấn đề là ở chỗ. biết điều binh từ đâu đến để tiêu diệt hải tặc. bởi vì có trợ lực của các muối thương ở trong đó. chỉ ý và biện pháp xử lý của triều, đình về vấn đề hải tặc là đặc biệt nhanh, khoảng 15 ngày sau. phúc đáp của triều đình đã được đưa quay trở lại thành Nam Kinh.
Các muối thương vùng Lưỡng Hoài quả thực là đã rất sốt sắng, bởi vì sự lỡ dở trong công tác sản xuất, đã được truyền ra bên ngoài, nói là các muối thương Hà Nam và Sơn Tây đã dự định chuẩn bị mua muối ở Lỗ Địa. thị trường đã có dấu hiệu dần dần mất đi, điều này quả thực là động vào cái gốc rễ của họ.
Hiện nay ưu thế của bên phía quan tổng binh Lý Mạnh ở Sơn Đông liền được thể hiện ra. muối của Sơn Đông được sản xuất tiêu thụ. đều có lực lượng vũ trang chuyên môn phụ trách bảo vệ. doanh trại Giao Châu của Lý Mạnh bản thân nó có mối quan hệ không thể mật thiết hơn với muối quan và muối lậu. nếu như muốn làm điều gì đó với muối lậu của doanh trại Giao Châu, thì không chỉ là chuyện về vấn đề làm ăn. mà trên thực tế còn là đang đối đầu với lực lượng vũ trang khổng lồ của doanh trại Giao Châu.
Mà các muối thương của vùng Lưỡng Hoài mấy trăm năm nay đều làm ăn theo kiểu thái bình, mối quan hệ của họ với quan phủ là cực kỳ tốt. công việc đảm bảo sự an toàn cho việc buôn bán và sản xuất vận chuyển muối đều dựa vào quan phủ và binh mã để duy trì. Các muối thương không muốn dùng tiền kiếm được để vứt vào việc nuôi binh, càng huống hồ họ căn bản là không có cách nghĩ này.
Nhưng thời kì này binh hoang mã loạn, ngay đến quan phủ cũng không điều động nổi binh mã. càng đừng nói là những muối thương như bọn họ. không những thế. điều động được rồi thì có thể làm sao. đánh mấy trận với hải tặc. thua đến tối tăm mặt mũi.
Các muối thương quả thực là nóng ruột, đợi đến khi lời phúc đáp của triều đình từ kinh thành về đến Nam Kinh, tiền bạc của họ được rải ra với số lượng lớn. chỉ cần ai có thể giải quyết được cục diện hiện nay. họ sẽ còn có hậu tạ.
Những ngày trước đó. các muối thương của vùng Lưỡng Hoài cũng là muốn nghe ngóng tình hình trên biển một chút xem rốt cuộc là hải tặc ở đâu đến đồng muối gây rối kể cả là đánh không lại. bỏ tiền ra để mua sự yên tâm cũng được, nhưng những sự việc trên biển này. gần như là đều nằm trong sự khống chế của Trịnh Gia. trước đây các muối thương căn bản là không thèm để ý đến Trịnh Gia, còn gây ra cho Trịnh gia rất nhiều phiền phức, hiện giờ muốn lợi dụng Trịnh Gia để tìm hiểu sự việc, chỉ cần nghĩ thôi cũng sẽ biết Trịnh Gia sẽ có phản ứng như thế nào.
Người chủ trì các sự vụ của Trịnh gia ở Nam Trực Lệ là Trịnh Sa không hề khách khí, làm mặt lạnh với đối phương, không thèm quan tâm.
Ngày 13 tháng 11. phía giáp biển của đồng muối Hải Châu lại một lần nữa xuất hiện đội thuyền, những muối công đang tu sửa trên bờ đều hoảng hốt tháo chạy.
Tin tức được truyền đến Dương Châu vào ngày 15. ngày 17 truyền đến thành Nam Kinh, lần này thì nóng ruột không chỉ có các muối thương, các vị đại lão của Nam Trực Lệ cũng là kinh hãi dị thường, thành Nam Kinh đương nhiên là vẫn còn binh mã tinh nhuệ, nhưng số binh mã này đều được dùng để đảm bảo sự an toàn của thành Nam Kinh, ai cũng không muốn đưa những binh sĩ này ra bên ngoài, ngộ nhỡ hải tặc đến Nam Kinh thì phải làm thế nào.
Muối thương của vùng Lưỡng Hoài càng là giục gấp. những quan viên có muối quan hệ với những muối thương này dưới sự thúc giục của những ông chủ tiền bạc, liên hệ với trên dưới thành Nam Kinh, cũng đốc thúc bên trên lôi ra một bản kế hoạch để giải quyết chuyện này.
Thái giám trấn thủ Nam Kinh, binh bộ thượng thư Nam Kinh, thủ bị Nam Kinh đều tụ tập lại với nhau để thương nghị làm thế nào để giải quyết mối họa hải tặc hiện nay ở vùng Lưỡng Hoài.
Hội nghị như thế này đã không còn là hội nghị thường lệ của ba người bọn họ. mà còn triệu tập thuộc hạ của từng người và những quan viên cao cấp khác để cùng nhau bàn bạc.
Có tiền mua tiền cũng được, tai mắt của những muối thương vùng Lưỡng Hoài ở thành Nam Kinh này là bất kì ai cũng không thể nghĩ ra được, phần lớn nội dung và kết quả của mỗi lần hợp bàn. các muối thương này đều có thể biết được trong thời gian sớm nhất, các muối thương vì để ứng phó với chuyện này. đã phái đại biểu riêng của mình đến thành Nam Kinh, mang theo số lượng bạc cực lớn.
Mục đích rất đơn giản, hoặc là tiêu diệt một cách triệt để bọn hải tặc quấy nhiễu đồng muối, hoặc là phái đi quân đội đáng tin cậy đến đóng ở đồng muối, để cho hải tặc không dám đến nữa.
Những hải tặc này là đến từ phía Bắc. không những thế mục đích của chúng là phá hoại đồng muối, các muối thương cũng lờ mờ đoán được kẻ đứng sau là ai. các hải tặc liều sống liều chết đánh bại hai đội quan binh, một chút tiền tài cũng không cần. Hải tặc mà chỉ biết phá hoại đồng muối, đúng là lấy đâu ra loại hải tặc đần độn như vậy.
Hiện giờ chỉ có hai người đáng để hoài nghi, kẻ bị tình nghi số 1 chính là quan tổng binh Sơn Đông - Lý Mạnh. trong tay hắn có thị trường muối lậu bao trùm cả một tỉnh, lại là từng có mấy lần xung đột với các muối thương vùng Lưỡng Hoài, nếu như đánh gục được các muối thương vùng Lưỡng Hoài, thì lợi nhuận từ việc buôn muối lậu của hắn sẽ được tăng lên rất nhiều, và động cơ này của hắn là rõ ràng nhất.
Một người khác là một vị muối thương nào đó. đồng muối của vị muối thương này nằm ở Cán Du. lần này bọn hải tặc lại không tiếp tục quấy nhiễu nữa. mọi người cứ luôn cảm thấy có chút cổ quái, muối thì thường là nhà này bán ít một chút thì nhà khác bán nhiều một chút, phá hoại đồng muối của nhà khác thì mình có thể kiếm thêm được tiền tài.
Nhưng có phải là do Lý Mạnh làm hay không thì họ cũng là không có cách nào đi hỏi và cũng không có cách nào có thể nghe ngóng được, vùng Sơn Đông mà Lý Mạnh khống chế hiện giờ hoàn toàn không phải là cái nơi rách nát trước đây nữa, tất cả những địa chủ cường hào lớn của địa phương đều nghe theo mệnh lệnh của quan tổng binh Lý Mạnh, đội quân chính quy của doanh trại Giao Châu, các muối đinh được vũ trang và các đội hộ vệ bảo vệ cũng là rất nghiêm ngặt, nếu như đến đó nghe ngóng tin tức, rất dễ bị gán vào tội thám tính tình hình quan binh mã bị bắt ngay.
Lúc này không giống với năm đó. sau sự kiện Lưu Trạch Thanh, các muối thương của vùng Lưỡng Hoài đều cảm thấy sợ hãi. cũng chỉ là làm ăn kiếm tiền phát tài, vứt vào đó nhiều mạng người như vậy, quả thực là làm người ta thấy lành lạnh trong lòng.
Hiện giờ Lý Mạnh đã là quan tổng binh của Sơn Đông, càng ngày càng khó nhằn. mà hiện nay các muối thương của vùng Lưỡng Hoài chỉ là sợ đắc tội với Lý Mạnh, thù mới hận cũ cùng tính một thể. cứ tránh xa thì vẫn là hơn. cho nên cũng là không dám làm gì xúc phạm đến hắn. sự kiện hải tặc lần này. họ mặc dù nghi ngờ. nhưng sau mấy lần phái người đến nghe nghóng mà không có thông tin gì. thì cũng là không có động tĩnh gì thêm.
Lần hội nghị ngày hôm nay cuối cùng thì cũng có kết quả. điều làm các muối thương của thành Nam Kinh cảm thấy vô cùng kinh ngạc là, hôm nay cuối cùng thì cũng cho họ một phương án giải quyết. không những thế người để xuất ra chủ ý này hoàn toàn không phải là người đại diện mà họ dùng lượng lớn tiền để mua chuộc, mà là hữu thị lang của binh bộ Nam Kinh - Ngô Gia Vệ.
Hữu thị lang của binh bộ Nam Kinh - Ngô Gia Vệ là người mới được thăng chức vào năm ngoái. Nam Kinh binh bộ. còn là hữu thị lang, nói thực cũng chả phải là quan viên gì ghê gớm. Các muối thương vùng Lưỡng Hoài cũng chỉ là mang đến biếu một chút tiền thường lệ, cũng là không có sự tiếp xúc gì sâu. ai ngở trong lần hội nghị ngày hôm nay. lại là người này để xuất ra được phương án giải quyết.
Phương án của vị binh bộ thị lang này rất đơn giản. Lính ở Phụng Dương. Lô Châu và An Khánh không thể điều động, lính ở Nam Kinh cũng không thể điều động, vậy thì tại sao không điều động binh mã từ bên ngoài đến vùng Lưỡng Hoài để trấn giữ. hiện nay trong các tỉnh ở xung quanh, nơi duy nhất có thể điều động binh mã cũng chỉ có Sơn Đông, quan tổng binh Sơn Đông vừa mới đánh thắng trận, không những thế hiện nay Bắc Trực Lệ và Sơn Đông đều không hề có việc gì cần phải dùng đến binh mã. Phía Sơn Đông cũng là vô cùng thái bình, việc điều động Lỗ quân cũng là vô cùng thích hợp. Không những thế đường bộ của Sơn Đông với Hoài Bắc là nối liền với nhau, kiểu gì thì cũng tiện hơn giao thông từ Nam Kinh đến đó. thủ bị Nam Kinh và binh bộ thượng thư Nam Kinh Lý Bang Hoa có cũng được mà không có cũng chẳng sao. dù gì thì việc không cần điều động binh mã của Nam Trực Lệ. cũng tránh được việc phiền phức khi điều động binh mã rồi thì tính toán quân lương, chỉ cần trình bản tấu này lên kinh thành, để cho hoàng đế và các quan nội các quyết định là được rồi.
Trong lòng họ cũng hiểu, chỉ cần không để triều đình phái quân xuất tiền, người được nhắc đến còn là vị đại tướng gần đây vừa lập được Đại công, không những thế còn là chuyện vặt vănh bình định hải tặc. triều đình chắc chắn sẽ không phản đối. điều cần phải lo lắng chỉ là xem thái độ của Lý Mạnh là như thế nào mà thôi.
Người duy nhất không đồng ý với phương án này là thái giám trấn thủ Nam Kinh - Lô Cửu Đức, mối quan hệ giữa Lý Mạnh với thái giám tiền nhiệm Nam Kinh hoàn toàn không phải là bí mật gì. tuy nói Lô Cửu Đức không hề có mối quan hệ gì với việc thay đổi chức vụ lần này. nhưng không thể đảm bảo rằng Lý Mạnh sẽ có cách nghĩ của riêng hắn. mình hiện nay trấn thủ ở Nam Kinh, hà tất phải tự tìm sự không vui vẻ.
Càng huống hồ chuyện của đồng muối Lưỡng Hoài cũng là có quan hệ gì với mình, chi bằng cứ treo như vậy. để cho những tên buôn muối đó cống cho mình thèm chút bạc còn hơn.
Kết quả là vị binh bộ thị lang Ngô Gia Vệ đó liền đứng dậy. nói một cách khảng khái:
“Những năm Gia Tĩnh, mấy chục tên giặc Oa đi nghênh ngang bên dưới thành Nam Kinh, cổng thành đóng kín mít. không dám xuất thành đánh một trận, trở thành trò cười cho thiên hạ, các nơi của Giang Nam bị giặc Oa hoành hành, cũng có giặc Oa từng tiến sát đến khu vực Hoàng Lăng ở trung đô. suýt chút nữa thì thành đại họa, tin tức truyền đến từ phía thành Hải Châu các vị đại nhân chắc là cũng thấy rồi đấy. đó là gần 1 vạn tên giặc, quân lính của Từ Châu đã là sợ hãi. nếu như còn không điều động binh mã đến để phòng bị. bọn giặc Oa này sẽ càng thêm hống hách, thâm nhập sâu vào trong đất liền, đến lúc đó thì biết xử lý thế nào?”.
Những lời này của ông ta nói rất có lý. những người có mặt đều gật đầu. Lô Cửu Đức vừa nãy tỏ thái độ phản đối cũng là im lặng không nói gì. không những thế mọi người đều biết Ngô Gia Vệ có xuất thân từ Phúc Kiến, không có mối quan hệ thiệt hơn gì với các muối thương vùng Lưỡng Hoài và Lý Mạnh, lời nói thẳng thắn như thế này. chắc là xuất phát từ công tâm.
Ngô Gia Vệ đưa mắt nhìn quét qua một lượt những người trong phòng, biết lời nói của mình đã tác động được đến mọi người, thế là hắn liền trầm giọng xuống, chậm rãi nói:
“Các vị đại nhân, hạ quan có từng đọc qua một số văn thư trong binh bộ. tin tức các nơi báo lên cũng là không ít. hiện nay ở trung đô Phụng Dương tuy có đại quân canh giữ. nhưng đều ở các mặt Hồ Quảng, Giang Tây. còn bên phía Đông thì không có quân lính, nếu như hải tặc đánh đến. tiến vào từ phủ Hoài An. sau đó trực tiếp đánh đến trung đô. đến lúc đó thì sẽ là mối đại họa tày trời a”.
Hải tặc thâm nhập vào đất liền, đánh trực tiếp đến Trung Đô ở Phụng Dương, trong hiện thực thì cũng là không có khả năng lắm. vùng đất trù phú nhất của Nam Trực Lệ đều tập trung ở ven sông Diêm Vận Hà. phía bên phủ Phụng Dương có quân đội hùng hậu trấn giữ. không những thế đều hoàng trang, nhà dân thì căn bản cũng không có thứ gì đáng để cướp bóc cả, các hải tặc cũng là sẽ không chủ động làm điều ngu ngốc.
Nhưng tính khả năng trên lý luận cũng là không thể không để phòng, vạn sự không có gì là tuyệt đối cả. nếu như thật sự xuất hiện tình trạng này thì phải làm thế nào. thậm chí có người để xuất chuyện này ngay trên triều đường thì lại làm sao. đương kim hoàng đế Sùng Trinh không phải là người có lòng khoan đung, chỉ sợ đến lúc đó...
Vừa nghĩ đến khả năng này. tất cả những người có mặt trong phòng, bao gồm cả thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức trong đó. tất cả đều khẽ rùng mình, những năm này. những quan viên đại tướng bị rơi đầu không được xem là thiểu số. những quan viên nhất phẩm. nhị phẩm mắc tội bị giết có không dưới 10 người, ở những năm Vạn Lịch và Thiên Khởi làm quan làm đến trên cấp tứ phẩm, cũng là không cần phải lo lắng điều gì. có thể yên ổn mà làm quan đến già. hướng vinh hoa phú quý cả một đời.
Nhưng tại những năm Sùng Trinh, vị thánh thượng này vô cùng hà khắc, không những thế đầu óc còn là có chút vấn đề. các đại quan trong triều và ở địa phương thường vì những việc không có liên quan gì đến mình mà bị giam vào ngục. Đất Thiểm Tây đại loạn. Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung tung hoành 5 tỉnh, tội danh này càng là thực thực tại tại. nếu như là ở triều trước, thì còn có cách nói là mang tội lập công, nhưng ở triều này thì là bị bắt lại hỏi tội giết luôn.
Làm quan ở Nam Trực Lệ này tuy tiền đồ không lớn lắm. nhưng được cái yên ổn không những thế còn kiếm chác được nhiều, cũng chỉ là cầu cho chức quan được làm lâu lâu một chút, điều động quân Sơn Tây vào Lưỡng Hoài, người bực bội sẽ chỉ là quan tổng binh Sơn Đông - Lý Mạnh. vậy thì hà tất phải ngăn cản.
Những người bên trong phòng đều lõi đời. đôi bên đánh mắt nhìn nhau, lập tức cùng nhau đưa ra quyết sách, thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức ho một tiếng, nói:
“Ngô thị lang nói rất có lý. việc này là việc đại sự. không thể chậm trễ. tôi cùng với thượng thư Lý đại nhân thủ bị Từ đại nhân cùng nhau viết một bản tấu. trình lên thiên tử. các vị đại nhân thấy thế nào?”.
“Công công nói rất đúng, chính là nên làm như vậy”.
“ừm. còn cần phải xem quan tổng binh Sơn Đông có quan tâm đến đại cục không, có điều thiên tử hạ chỉếu, chắc ông ta cũng là hiểu mình nên làm gì...
Những vị cao quan trong phòng đều mỗi người phụ họa theo một câu. đồng thời nhìn thần sắc của binh bộ hữu thị lang Ngô Gia Vệ cũng là tràn đầy sự tán thành. chắc là vị quan viên này cũng là người hiểu biết, hiểu được cần phải tiến lui có mức độ. Mặc dù đám đông tán thành với ý kiến của hắn nhưng hắn vẫn là trầm tĩnh như không, ngồi ở đó. không hề có vẻ gì của sự đắc chí cả. quả thực là hiếm có. sau này chắc chắn sẽ có thành tựu không nhỏ.
Nếu đã là thương định, vậy thì mọi người cũng là lập tức viết tấu chương, phái khoái mã đưa đến kinh thành, hiện nay ngoài sự kiện hải tặc ở khu vực Nam Trực Lệ, Sơn Đông. Bắc Trực Lệ ra thì những nơi khác cũng được xem là thái bình.
Càng huống hồ. các muối thương cũng là rất nóng ruột về chuyện này. bên này vừa bàn bạc ra kết quạ, liền lập tức có khoái mã xuất thành phóng thẳng đến Dương Châu báo tin, cũng chỉ là mất thời gian nửa ngày, bên phía các muối thương liền nhận được tin tức, mười mấy nhà muối thương có tư cách quyết định sự việc lập tức tập trung lại với nhau để bàn bạc chuyện này.
Kết quả cuối cũng không quá phức tạp. còn có thể làm sao. chỉ có thể chấp nhận, kể cả chuyện này là do tổng binh Lý Mạnh đứng đằng sau. điều động binh mã của tổng binh Sơn Đông đến. Lý Mạnh chắc chắn sẽ không tự mình đánh vào mặt mình, chuyện này nói đến cùng, thì vẫn là có liên quan đến việc mất tiền.
Đem tiền tài mình kiếm được chia cho tổng binh Sơn Đông tuy là tiếc đứt ruột, nhưng vẫn là tốt hơn là không kiếm được gì. còn về việc sau này sẽ chịu thiệt thỏi như thế nào. thì trước mắt cũng là không quan tâm nữa.
Nói ra thì tình hình hiện này cũng quả thực là làm cho người ta cười khóc không xong, kết quả có được từ cuộc hợp bàn của các vị đại quan của Nam Kinh, quan văn phụ trách việc này đầu tiên là cứ vứt ở đó đã. sau khi phái thủ hạ cưỡi khoái mã vượt sông mang đến để các muối thương trong thành Dương Châu xem qua. rồi sau khi các muối thương bàn bạc thấy khả thi thì mới chính thức viết thành tấu chương, rồi cho khoái mã đưa đến kinh thành.
Đương nhiên, chuyện này chủ yếu cũng là do các muối thương này thúc đẩy. các quan viên của thành Nam Kinh còn là cực kỳ thực thà chất phác, cũng biết là đã nhận bạc của đối phương rồi thì cần phải có câu trả lời làm đối phương hài lòng.
Lý Mạnh cướp đoạt thị trường muối lậu kinh doanh nhiều năm của các muối thương ở Sơn Đông, còn giết rất nhiều con em và những người có liên quan đến các muối thương vùng Lưỡng Hoài, nói hai bên có mối thù không đội trời chung cũng không phải là nói quá. sự kiện hải tặc lần này cũng có thể suy đoán ra Lý Mạnh chính là kẻ đứng đằng sau chỉ huy.
Nhưng cục diện lúc này cũng chỉ có cách mời Lý Mạnh xuất đầu. như vậy thì các muối thương có thể tiếp tục sản xuất bình thường được, còn nếu như cự tuyệt Lý Mạnh thì chỉ sợ họ sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.
Đây cũng biện pháp khi không còn biện pháp nào, cho nên người để xuất ra phương án này là binh bộ hữu thị lang Nam Kinh Ngô Gia Vệ nhận được sự đáp tạ với 3000 lượng bạc.
Khoái mã gia cấp. nhất lộ bất đình, ngày 23 tháng 11 đến được kinh thành, ngày 25 tháng 11 trong nội các liền có kết quả. không hề có dị nghị gì với bản tấu của binh bộ Nam Kinh, nha môn trấn thủ. nha môn thủ bị. hoàng đế Sùng Trinh cũng là lập tức phê chuẩn đóng dấu. hiện giờ mọi ánh mắt của thiên hạ đều dồn về công việc bình loạn ở Hồ Quảng, quả thực là không ai muốn xuất hiện thêm sự hỗn loạn nào nữa. phía địa phương để xuất ý kiến, tự nhiên cũng là phê chuẩn luôn.
Ngoài ra. bắt đầu từ ngày hải tặc làm loạn, triều đình và những người bên ngoài khi nhìn vào những công văn cấp báo thì cũng đều chỉ nhắc đến việc hải tặc quấy nhiễu ở các châu phủ. hoàn toàn không để cập đến đồng muối.
Còn nữa. mấy năm trước, khi Lý Mạnh đến thành Nam Kinh để hoạt động, hẳn không biết thái giám trấn thủ Nam Kinh lúc bấy giờ là Lưu Phúc Lai. nên đã ủy thác giới thương nhân Bát Mân của Trịnh Gia giúp hắn đút lót trên dưới, Trịnh gia tìm đến một quan viên thân cận với nhà họ. là viên ngoại lang của binh bộ.
Mấy năm sau. tên viên ngoại lang này tự nhiên cũng là được thăng quan, hiện giờ đang là binh bộ tả thị lang của thành Nam Kinh, họ Ngô. tên là Gia Vệ. năm ngày trước khi tham gia hội nghị lần này. giới thương nhân Bát Mân có đưa cho hắn 6000 lượng bạc.