Tháng tám năm Sùng Trinh thứ mười một, nhiệt độ khác hẳn năm ngoái, cách nói cái gì mà nắng gắt cuối thu càng không cần nhắc tới, địa phương ở gần bờ biển thì càng như vậy. đoàn người đi trên quan đạo. phàm là người có điều kiện đều mặc y phục vài dày, che kín cả người.
Chú cháu Đặng gia tới từ Bình Độ châu là diêm phiến tử tiêu thụ muối tư Linh Sơn nhà bọn họ cũng là cường hào của trấn Đình Khẩu, quan hệ với Giao châu doanh trước giờ luôn rất tốt, dựa vào muối Linh Sơn này. mặc dù thu hoạch từ điền địa trong năm gặp đại tai này cực ít. nhưng thu hoạch không ngờ lại tốt hơn năm ngoái không ít.
Khi thúc thúc hơn ba mươi tuổi, đứa cháu vẫn là hậu sinh mười lắm tuổi, lần này theo thúc thúc tới trấn Phùng Mãnh lấy muối, chủ yếu là để mở mang kiến thức.
ở trấn Đình Khẩu thuận theo thủy lộ tới thành Giao châu, ở thành Giao châu tới trấn Phùng Mãnh, vị thúc thúc đó cũng đi lại nhiều lần rồi. các hỏa kế dưới tay không cần phân phó cũng biết nên làm thế nào. ở xa mã điếm mướn một cỗ xe ngựa lớn. cùng nhau tới trấn Phùng Mãnh.
Chuyện mua muối của phía Đặng gia cũng rất đơn giản, thậm chí là không cần tự mình tới mua. chỉ cần giao tiền ở trên trấn, vận chuyển muối trên đường thủy của Giao châu doanh vừa hay đi qua bến đở cửa trán Đình Khâu, có thể thuận đường đưa giúp.
"Lão thúc, thành Giao châu này thực sự là rất khá, so với phủ thành thì còn phồn hoa hơn nhiều."
Ngỗi trên xe lớn, đứa cháu rất cao hứng cảm thán, lão thúc của Đặng gia thì khoanh chân ngồi bên cạnh, mỉm cười trả lời: "Giao châu doanh này chính là trung tâm của muối Sơn Đông, thương hộ buôn bán muối đi qua đi lại rất nhiều, lại có có nhưng địa chủ buôn bán. bọn cướp đường hoàn lương, thương khách thiên nam hải bắc tụ tập tới. đương nhiên là mạnh hơn nhiêu những phủ huyện đổ nát khác rồi."
Đứa cháu nghe thấy vậy thì gật đầu liên tục. lão thúc của Đặng gia thò tay ra xoa đầu đứa cháu, khàn khàn cười nói: "Tiểu tử này. đợi khi chúng ta giao tiền xong rồi. lão thúc sẽ dẫn ngươi về, chơi thêm hai ngày đi."
Tâm tính của trẻ con. tất nhiên là hưng phấn đáp ứng. nói nói đi đi. sau khi xuất thành được mấy dặm. đi vào địa hình nhấp nhô. quan đạo giống như là đổi núi cắt xẻ vậy. người cứ tiến về phía trước.
người trên quan đạo không nhiều, tiểu hài theo ra ngoài có chút buồn chán địa hình hai bên nhìn thì biến hóa đa đoan nhưng chẳng qua chỉ đổi núi và cây thấp, nhìn mãi cũng chán.
Đi được không xa. đột nhiên có tiếng kèn sắc nhọn vang lên ở phía đổi núi, đứa cháu đột nhiên trở nên hưng phấn, có động tĩnh lớn như vậy. không phải là việc tang lễ thì cũng là gánh hát. xe lớn đi chậm dẩn. đứa bé hưng phấn nhảy xuống xe nhìn về phía có tiếng kèn.
Và nhày xuống xe liền nghe thấy thúc thúc của nó ở đằng sau hét lên: "Đừng đi, giữ nó lại."
Nửa câu trước là quát đứa cháu, có điều Đứa nhỏ chạy nhanh quá cũng không thế nào nghe được câu này. câu sau là quát bọn hỏa kế. mấy tên hỏa kế động tác cũng rất nhanh, đuổi theo giữ nó lại, vội vàng kéo về. Đứa cháu muốn nổi giận, nhưng thấy thúc thúc của mình sắc mặt trầm xuống, lập tức không dám lên tiếng nữa.
"Lão thúc, phía đó có náo nhiệt mà, xem một cái có sao đâu."
"Cháu lần đầu tiên tới đây thì biết cái gì. phía đó không có náo nhiệt gì đâu, là luyện binh đó."
Đứa cháu có chút không phục, có điều thấy sắc mặt âm trầm của thúc thúc, cũng không dám nói nhiều, các hỏa kế cũng không lên tiếng, bầu không khí có chút trầm muộn, có điều lập tức lại nghe ra có chút không đúng, tiếng vang ở phía đổi núi tuy là tiếng kèn. nhưng lại không thổi thành nhịp điệu, lại có trường điệu sắc nhọn kéo dài.
Hơn nữa sau khi vang lên một tiếng, tiếp theo lại không vang lên nữa. mà là tiếng trống chỉnh tề. còn tiếng động đều đặn khác, cùng với tiếng người quát hiệu lệnh.
Xem ra không phải là chuyện vui gì rồi. chỉ là đứa cháu này cũng rất bực bội. thầm nghĩ quân binh không phải là dựa vào tiếng chiêng trống mà tiến lui sao?
Sau khi thúc thúc của nó hét lên. đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, chưa đi được mấy bước, lại thấy có hai kỵ binh xuất hiện ở trên sườn núi cạnh quan đạo. từ trên cao nhìn xuống, thấy cờ cắm trên xe lớn. cũng không để ý tới nữa.
Nha môn tri châu của Giao châu hiện giờ. Ngô tri châu thật sự là xuân phong đắc ý. hắn cũng tính là người tin cậy của tham tướng Lý Mạnh có tòa núi này để dựa vào. Giao châu dân chính xử lý cũng rất thuận tay, thuận lợi vô cùng.
Hơn nữa tri châu trước kia đều phải phân quyền với đồng tri, dẫu sao thì một là lục phẩm một là tòng lục phẩm, vốn đều là chức chính phó. có điều đồng chí tân nhiệm Chu Dương lại toàn lực lao vào việc truân điền, điền trang truân điền này phân bố cả bốn phủ Đăng. Lai, Thanh. Duyện công việc của Chu Dương này và tiểu lại thủ hạ cơ hồ là tương đương với chức trách của nha môn bố chính sử ti.
Dầu sao thì Sơn Đông tổng cộng có sáu phủ, quan hệ giữa đồng tri Chu Dương và Lý Mạnh còn vượt quá quan hệ giữa Ngô tri châu và Lý Mạnh. Ngô tri châu mừng vì một mình nắm đại quyền, cho nên đối với hành vì của Chu Dương cũng không nghe không hỏi.
Mỗi ngày. Chu Dương đều tới bên này điểm danh, sau đó thì tới tuần kiểm ở trong thành nghiệm chứng trạch viện, mấy chục nhân vật loại sư gia trướng phòng, tổng hợp văn thư báo cáo mà các điền trang đưa tới. còn có rất nhiều chuyện tương quan hẳng ngày. đều là do những người này tập hợp hạch toán.
"Thật sự là phải cảm tạ tổng binh Tào châu Lưu đại nhân rồi."
Chu Dương mỉm cười ở bên trong trạch viện của tuần kiểm diêm chính, phòng này vốn là thư phòng của Lý Mạnh, hiện tại là phòng làm việc của Chu Dương và Ninh Kiền Quý. thư án của hai người đối diện với nhau.
Nghe thấy câu đùa của Chu Dương. Ninh Kiền Qúy đặt bút xuống, mỉm cười trả lời: "Lưu Trạch Thanh này ở Tào châu kinh doanh nhiều năm. đại đa số điền địa đều năm trong tay Khổng phủ, thật không biết Lưu Trạch Thanh này làm sao mà rút ra được từ trong tay của Diễn Thánh Công."
"Có điều như vậy lại cho chúng ta không ít tiện lợi. Duyên châu truân điền chỉ có thể ở phụ cận Ninh Dương và Tứ Thủy mới có điền địa. còn địa phương khác thì Khổng gia chỉ nguyện ý bán ra lương thảo chứ không nguyện ý nhường điền địa, nếu không Lưu Trạch Thanh mua nhiều thổ địa điền sản như thế này. thật sự là vào không được!"
Diễn Thánh Công Khổng phủ chính là hậu duệ của đệ nhất thánh nhân cổ kim mấy ngàn năm, lịch đại triều đình đều phải đối đãi khách khí, cấp cho quan chức tước vị, phụng dưỡng thật tốt.
Diễn Thánh Công tuy chỉ là một tước vị thanh quý, nhưng lại khác hẳn với những phiên vương thân quý được nuôi như lợn ở trong thành, Diễn Thánh Công còn kiêm nhiệm cả chức vị huyện lệnh huyện Khúc Phụ, địa vị tôn quý vô cùng, lại có thực quyền, tuy nói là thực quyền của huyện lệnh, nhưng cho dù là tuần phủ Sơn Đông cũng phải cung kính đối dãi. nói rằng là vương quốc độc lập của khu vực Khúc Phụ cũng không quá.
Tuy nói là truyền thừa của thánh nhân, có điều mấy ngàn năm truyền xuống cũng chưa chắc đời đời đều có tông sư đại gia giỏi Nho học. trên thực tế, dùng từ đời đời đều không có mà nói thì thỏa đáng hơn.
Nghiên cứu học vấn không truyền xuống, nhưng bản sự vơ vét của cải thì những quan viên quyền qúy này học rất giỏi. Khổng phủ không cần phải lo lắng tới thay đổi triều đại. phương pháp tốt nhất để vơ vét của cải ở Sơn Đông vào thời đại này mà nói. không gì ngoài mua dât đai, làm ruộng thu lương.
Với quyền thế và ảnh hưởng, cùng với tài phú tích góp đời đời của Khổng Phú, bắt đầu từ thời của Thái Tổ Chu Nguyên Chương. Khổng Phủ chính là địa chủ lớn nhất của cả phủ Duyện châu, nói chuẩn xác hơn là cả tỉnh Sơn Đông, tới thời Sùng Trinh. Khổng phủ cơ hồ có thể đã mua hết cả điền địa của Duyện châu vào tay.
Tình hình đất đai Sơn Đông cực kỳ nghiêm trọng, chính sách truân điền của Lý Mạnh là phải mua điền địa từ những đại địa chủ này. Nhưng tình huống của Khổng phủ thì có chút khác biệt, không thể dùng sức. Khổng phủ cũng không sợ uy hiếp, coi đất đai như mệnh căn của mình vậy, một phân cũng không nguyện ý nhường.
Đã thế phủ Duyện châu này lại là phủ có diện tích lớn nhất của Sơn Đông, cũng là địa phương có đất đại màu mỡ nhất, năm có đại hạn. lưu dân, cư dân càng lúc càng nhiều, Lý Mạnh cần chỗ đất này để truân điền, an trí cho lưu dân cơ dân. Song phựotng mấy lần trạnh chấp, đều không có kết quả. Khổng Tam Đức dẫu sao cũng không phải là ếch ngồi đáy giếng như những người khác trong Khổng phủ, chỉ có thể thông qua việc bán lương với giá thấp để an ủi nộ khí của Giao châu doanh.
Song phương giằng co. Lý Mạnh một lần muốn động thủ tập kích, nhưng Khổng phủ này là thánh điện tinh thần của nhân sĩ thiên hạ, đụng vào là sẽ tạo thành ảnh hưởng và hậu quả mà mình không chịu được.
Có điều vào cục diện này. lại có người đột nhiên lén lút báo tin. nói là ở khu vực Tào châu và Tào huyện có một lượng lớn lương điền chuẩn bị nhượng lại. sau khi hỏi tử tế mới phát hiện, ngày đó đánh lên Tào châu. Giao châu doanh chỉ là cầm vàng bạc trong nội thành của Lưu Trạch Thanh đi. còn khế đất thì vẫn lưu lại đó.
Tổng binh Tào châu Lưu Trạch Thanh hành sự hoàn toàn mang phọng cách của thổ phỉ ngày đó chính là từ trong tay Khổng phủ cưỡng bức lấy ra một mảng điền địa lớn ở phía tây nam phủ Duyện châu, hơn nữa còn làm cả khế đất. Lưu Trạch Thanh vừa chết. gia quyến của hắn sống khó khăn nên muốn bán những điền địa này với giá thấp, ở phủ Duyện châu người có thể mua được chỗ điền địa này cũng chỉ có Khổng phủ mà thôi, có điều tin tức này lại bị hào tộc địa phương thân cận với Lý Mạnh biết, lén lút truyền tin tới.
Chuyện này chỉ cần là để Lý Mạnh biết, tất nhiên sẽ không để Khổng phủ lấy chỗ điền địa đó về. gia quyến của Lưu Trạch Thanh tất nhiên cũng hiểu nên lựa chọn như thế nào. huống chi Lý Mạnh cũng cấp đủ tiền.
Đất ruộng của mấy nơi Ninh Dương. Tứ Thủy, Vấn Thượng, Vấn Thành, Tào châu vì vậy mà nối liền thành một mảng, đồng thời. điền trang Truân điền của Lý Mạnh ở bổn phủ Đăng, Lại, Thanh. Duyện cũng nối liền thành một mảng, chính sách truân điền của Giao châu doanh gần như hoàn thành tất cả bản đồ.
Tường Tử lĩnh là một quan ải ở ngoài tám mươi dặm phía đông thành trì huyện Mật Vân. quan ải này hai bên đều là vách đá. chỉ có chỗ quan khẩu là có thể thông suốt trong ngoài. Quan khẩu là dùng thạch đầu thành từ đá lớn xây thành, tường thành cao gần ba trượng, dày một trượng năm thước, trên tường thành quan khẩu có đại pháo, ở chỗ phía trước quan khoảng hai dặm có một phong hỏa đài.
Bên này tới gần kinh sư lại là quan khẩu của Bắc Trực Đãi và thảo nguyên tái ngoại, cho nên được coi là trọng địa quân sự. lại có quân binh nhiêu như mây đóng giữ. ngày đêm đề phòng.
Đương nhiên, những cách nói này chẳng qua là cách nói của trên văn thư của triều đình, trên thực tế, người Mông Cổ trên thảo nguyên. Hán nhân của Bắc Trực Đãi chỉ cần đút cho quan binh thủ quan ít tiền là có thể ra vào thoải mái. Vào những năm Thiên Khải còn náo loạn chuyện binh sĩ thủ quan đem binh khí bán cho người Mông Cổ. đổi lấy dê bỏ kiếm lời.
Thời tiết ở chỗ cửa ải cực kỳ lạnh, gió bắc từ cực bắc thổi tới. các binh sĩ ở quan khẩu là một trong những người phải hứng chịu trước tiên, tuy nói là tháng chín, nhưng gió lạnh đã có chút thấu xương, binh sĩ ở quan khẩu có thể trốn trong nhà thì đều trốn trong nhà, không nguyện ý ra ngoài, còn các binh sĩ ở trên quan ải và trước cử thành thì đều tìm nơi khuất gió để trốn, ấm được tí nào hay tí đấy.
Chỗ tránh gió trên đầu thành tất nhiên là lỗ châu mai và thành lâu. chỗ tránh gió ở dưới thành tất nhiên là phía sau cửa thành, binh sĩ gác ở trên phong hỏa đài xem ra cũng như vậy. mặc dù là chỗ gần hay là chỗ xa, nhìn phía trên quan ải này giống như là không có người vậy.
Tình huống này bắt đầu từ trận tuyết đầu tiên vào tháng chín, ngày nào cũng vậy. có thể lười biếng thì lười biếng, hiện tại người Mông cổ ở trên thảo nguyên đã là phế vật. bị quan quân Kế trấn đánh cho hoa rơi nước chảy, cũng không có chuyện gì phải lo lắng.
Án chiếu theo sách yếu lĩnh của các quân binh thủ thành, khi chân trời có ánh sáng, các binh sĩ sẽ dậy thao luyện chỉnh lý vũ khí ở quan khẩu và các loại công sự phòng ngự. nhưng quy củ này đã gần một trăm năm không có ai tuân thủ rồi.
Doanh phòng ở dưới quan ải đã lụp xụp vô cùng, nhà cửa đầy bùn đất. nóc nhà phủ rơm rạ. cửa sổ thủng lỗ chỗ. tùy tiện lấy vải nhét vào để ứng phó.
Mặt trời vừa nhô lên . bên trong doanh phòng vang lên tiếng cãi nhau: "Tiền lão tam. ngươi đi đốt củi đi. lò sưởi tắt từ nửa đêm rồi."
"... Tại sao lão tử phải đi, ta đi hai ngày rồi. ngươi đừng có sai ta nữa!"
"Ngươi thua tiền chưa trả, còn không thật thà đi làm cho lão tử đi hả. còn nói nữa là lão tử lấy roi ra đánh chết ngươi đấy."
"Đi đi, ta đi được chưa nào, gần đây làm gì có củi. ngươi chỉ chỗ đi..."
"Tới phía phong hỏa đài lấy một ít phân trâu làm củi đốt, phía bọn họ còn dư đó. nửa tháng trước không phải là phân chia một đống ư?"
Tiền lão tam miệng vừa lầm bẩm chửi vừa đi ra khỏi doanh phòng, khi đi ra liền đóng sầm cửa. một trận bụi đất từ khung cửa rơi xuống, bên trong lại có người gân cổ lên chửi mấy câu. Tiền lão tao cũng không cầm binh khí của mình, mặc một cái áo da dê cơ bản đã không còn lông, bước xuống dưới thành, lại nhìn thấy mấy binh sĩ đang canh gác đang dựa vào tường chợp mắt ở hốc cửa thành, lập tức mắng để hả giận: "Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi sao vẫn chưa mở cửa thành, còn mong tên buôn bán dê trâu Đóa Nhan đó qua quan khẩu để chúng ta kiếm ít tiền đấy?"
"Tam ca. trời sáng vẫn chưa được một tiếng, huynh gấp cái gì. các huynh ở trong doanh phòng ngủ một đêm. bọn ta thì tuần tra uống gió ở bên ngoài, hơn nữa, bảy tám ngày nay. người từ phía bắc tới tổng cộng không tới hai người, lấy đâu ra nhiều người vào quan ải như vậy. năm nay đúng là chán thật!"
Tiền lão tam suy nghĩ một lát rồi cũng không lên tiếng, thầm nghĩ thời tiết quỳ quái như thế này. ngủ thêm một lát cũng được, trên thành lâu lại có cái kho nhỏ để tránh gió. vừa hay tới đó đánh một gìấc. Thế là lười biếng bước lên tường thành, tới đầu thành. lại phát hiện cảnh tượng ở đây chẳng khác gì dưới thành.
Binh sĩ phụ trách quan sát ở đầu thành cũng không thấy đâu, xem ra đều tìm chỗ đánh một gìấc rồi. Tiền lão tam lại mắng một tiếng, phái tiến tới thành lâu.
Thường có văn nhân ca tụng cảnh sắc sa mạc. phong cảnh tái ngoại, loại tráng lệ khác hẳn cảnh tượng ở trung nguyên này nếu mới thấy thì quả thật là chấn động nhân tâm. khiến người ta ca ngợi. Nhưng đối với lão binh thủ vệ biên ải hơn chục năm mà nói. cảnh tượng trơ trụi này thật sự là chẳng buồn nhìn thêm lấy một lần.
Tiền lão tam bước mấy bước, luôn cảm thấy ngoài tiếng gió bên tai ra còn có thanh âm kỷ lạ khác, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía bắc. Binh sĩ gác ở đầu thanh so ới binh sĩ ở dưới thành thì chẳng hơn được là bao. một đám nấp trong thành lâu ngủ khò khò. một tên bả tổng mót tiểu tỉnh dậy bước ra thành lâu. vừa hay thấy Tiền lão tam ngây ngốc đứng đó. không khỏi cười mắng: "Lão Tiền, muốn vào ngủ thì vào đi. ở nơi này làm cột gỗ cho gió thổi à!"
Tên bả tổng đó hỏi một tiếng, thân thể của Tiền lão tam run lên. sau đó bắt đầu run lẩy bẩy. giơ tay ra chỉ về phương bắc rồi hét lên: "Thát tử... Thát tử. mau... mau đốt lửa cảnh báo."
Tên bả tổng vội vàng nhìn về phía đó. ở xa xa xuất hiện một đám nhân mã đen kìn kịt ép về phía Tường Tử lĩnh.
Lúc này là ngày hai mươi hai tháng chín năm Sùng Trinh thứ mười một, một ngày trước.
Thanh Sơn khẩu ở hướng đông bắc Kế trấn cũng gặp tình cảnh tương tự.
"Nhất Công, phía Sơn Tây vẫn không có tin tức à?"
"Sấm vương người quen ở phía đó nói. nửa năm nay tất cả binh khí đo tư phường sản xuất ra ở Sơn Tây đều bị Cao Thịnh Hợp thu hết. đều bán ra bên ngoài."
Nghe người bên cạnh bẩm báo, hán tử cao to ngồi trên ngựa thầm than một tiếng, có điều trên mặt lại không có biểu tình gì. hơi dừng lại một chút, ở trên ngựa quay lại cao giọng quát đội ngũ ở phía sau hắn: "Các vị huynh đệ. chỉ cần là ra khỏi Thiểm Tây tới Hà Nam, ngày tháng của chúng ta sẽ tốt hơn. có người chuẩn bị lương thảo cấp dưỡng ở đó đợi chúng ta rồi!"
người ở trên ngựa được gọi là sấm vương hô một tiếng, đội ngũ vốn không có tiếng động gì, bất kể là bộ tốt hay là kỵ binh đều lớn tiếng hoan hô theo. Thời tiết lạnh lẽo. nhánh đội ngũ này rất nhiều người áo không che được thân thể. binh khí cầm trong tay đều là gậy gỗ nông cụ. nhưng bọn họ tin hán tử vừa hô to này, người đó chính là sấm vương Lý Tự Thành vang danh thiên hạ, đại nhân vật đệ nhất đẳng trong các tỉnh nam bắc.
Các hương thân nghèo khổ ăn không đủ no. chính là vị sấm vương trượng nghĩa này dẫn mọi người đánh nhau với quan phủ. đánh ra một đường sống cho mọi người.
Sấm vương đội mũ nỉ màu đỡ trên mặt vẫn đầy vẻ tự tin giục ngựa chạy trong đội ngũ một vòng, sĩ khí vốn xuống thấp cực kỳ biến thành cao vút. Cao Nhất Công ở trên ngựa nhìn tỷ phu của mình ở xa xa, trong lòng khâm phục vô cùng, Sấm vương sở dĩ là sấm vương, chính nhờ loại tính cách và hành sự này khiến mọi người theo hắn, cùng với loại Ý chí vĩnh viễn không nhận thua đó. bất kể là lúc nào. hắn cũng đều có thể khiến sĩ khí của mọi người tăng vọt.
Nhưng Cao Nhất Công lại biết rằng, tình huống lần này đã cực kỳ quẫn bách rồi. Ba tháng kể từ sau cầm tiền từ phía Lý Mạnh về, vốn cho rằng có vàng thật bạc trắng, các Tấn thương của Thái Nguyên xa xôi có thể đáp ứng bán binh khí cho. nhưng vẫn không có một chút nào. tới sau cũng chỉ có thể vơ vét một số cửa hàng nhỏ. căn bản không có tác dụng quá lớn.
Thiếu thốn binh khí, quan quân Đại Minh trước sau vây chặn càng lúc càng chặt chẽ hơn. các cuộc chiến đấu to nhỏ xảy ra liên tục. cuộc chiến đấu ở Tần Phồn khiến trang bị của quân đội Sấm doanh tổn hại rất lớn. nhưng lại không được bổ sung, khiến chiến lược thụt lùi rất nhiều, tạo thành mối tuần hoàn ác tính. Tháng tư khi vượt qua Hoàng Hà, tử chiến với quan quân, giữa các doanh đội mất đi liên hệ. sấm vương Lý Tự Thành dẫn một bộ phận nhân mã tiến vào Hán Trang, sau đó mới từ từ tụ tập lại.
Sau cuộc chiến đấu ở Thao hà. cốt cán của bán đội Sấm doanh đã có mất mát, mà những dân quân Thiểm Tây khác thì liên tiếp bị Tôn Truyền Đình đánh bại, không thể phối hợp. Lý Tự Thành xuất lĩnh sấm doanh muốn tới Tứ Xuyên, nhưng bị tuần phủ Tứ Xuyên Phó Tông Long dẫn binh ngăn cản chỉ có thể lại lui về Thiểm Tây.
Tuần phủ Thiểm Tây Tôn Truyền Đình và tổng binh đại tướng thuộc hạ rút ra được bài học từ những lần trước giáo chiến với sấm doanh, bèn đóng vững đánh vững, chặn đánh từng bước, không dám mạo hiểm đột tiến. Mà sấm doanh quân giới không đủ. cốt cán rời đi. từ tháng tư cơ hồ không có một lần nào giành được thắng lợi. chỉ có thể chạy loanh quanh ở cảnh nội Thiểm Tây. Cục diện quẫn bách như vậy. đám đại tướng năm đó cộng xưng Cửu bộ liên quân trực tiếp đầu hàng nhà Minh.
Tới giữa tháng chín, tháng mười, sấm vương Lý Tự Thành biết rằng nếu cứ tiếp tục ở Thiểm Tây như vậy thì tất nhiên là tử cục. sau khi cùng với đám thuộc hạ thân tín Điền Kiến Tú. Lưu Tông Mẫn. Cao Nhất Công thương nghị hợp kế. quyết tâm từ đông Quan ra khỏi Thiểm Tây. vào Hà Nam. mờ lại cục diện, khởi tử hồi sinh.
Có điều Cao Công Nhất lại có suy đoán khác, sau khi vào Hà Nam. có thể thuận theo Hoàng Hà tiến về phía Sơn Đông, tham tướng Lý Mạnh ở phía đó tuy nni là không biết rốt cuộc có Ý nghĩ gì, nhưng không giống như là có lập trường địch ý khắc tới với sấm doanh, nếu Sấm doanh có thể dạo chơi ở Hà Nam. dựa lưng vào Sơn Đông, không chừng có thể có được chi viện.
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, sấm vương là gàn bướng nhất, đây là nhận thức chung của triều đình Đại Minh, căn bản không thể chiêu hàng, càng đừng nói tới có lai vãng với quan quân.
Lý Tự Thành đã phóng ngựa một vòng. lại quay về trước đội ngũ, đội ngũ sau tràng cổ động vừa rồi. rõ ràng tốc độ hành quân tăng nhanh không ít. Đội ngũ của Sấm doanh ngày hôm trước mới vừa giao chiến với đội ngũ của quan tổng binh Tào Biến Giao, khó lắm mới thoát khỏi đối phương. đội ngũ sĩ khí xuống thấp, tốc độ hành tiến không nhanh được, chỉ sợ bị đối phương đuổi kịp. Sấm vương Lý Tự Thành vừa rồi mới cổ động một hồi. cũng khiến mọi người tăng nhanh cước bộ.
Cao Nhất Công đi ở phía sau, lại nghe thấy sấm vương dùng giọng nói rất thấp lầm bẩm: "Ra khỏi Đồng Quan có thể..."
Còn chưa nghe rõ thì đội ngũ ở phía sau có chút xao động, một kỵ sĩ hớt hả phi tới trước mặt Sấm vương, hổn hển nói: "Sấm vương! Tào Biến Giao lại đuổi tới rồi."
Đúng vào lúc này. đất ở hai bên đường đột nhiên rung chuyển, vô số quan binh hò hét xông ra.
Tháng chín năm Sùng Trinh thứ mười một. quân Thanh xâm nhập, thân vương Đa Nhĩ Côn cũng Bối Lặc Nhạc Thác chia nhau dẫn đại quân, ở Tường Tử lĩnh, Thanh Sơn khâu tiến vào Bắc Trực Đãi. uy hiếp kinh sư.
Tháng mười, bộ đội của sấm vương Lý Tự Thành từ Đồng Quan vào Hà Nam. tam biên tổng đốc Hồng Thừa Trù. tuần phủ Thiểm Tây Tôn Truyền Đình bố trí phục binh, trước sau giáp kích. Sấm doanh đại bại, Lý Tự Thành chỉ dẫn mười tám kỵ bọn Điên Kiến Tú, Lưu Tông Mẫn đột vây, vợ và con gái thì thất lạc.