"Đại nhân, ngài muốn xử lý chị em nô tỳ thế nào, có thể chỉ rõ không?”
Liễu Như Thị và Cố Hoành Ba mặc trang phục lộng lẫy, sắc mặt kiên nghị hỏi. Hai người họ hỏi như vậy quả thật là cần có dũng khí rất lớn, đối với con gái xuất thân tiện tịch, lúc từ thành Nam Kinh được thái giám trấn thủ Lưu Phúc Lai đưa tới cho Lý Mạnh, trên luật pháp họ đã trở thành vật phẩm riêng của Lý Mạnh.
Vì dựa theo điều luật, nói nô tỳ ca cơ đều được coi là của người ta. Nhưng trong tay kẻ vũ phu kiêu ngạo thì giống như gia súc chăn nuôi bò ngựa, càng huống hồ hôm nay với những vũ phu này, còn có vương pháp gì. Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị khác những cô gái bình thường, ở thành Nam Kinh họ giao du rộng, tin tức phong phú, tất nhiên biết hoàn cảnh những cô gái lấy những vũ phu kia, những võ tướng đó phần lớn đều là người chỉ biết dục vọng như cầm thú.
Con gái gả đi, có người không hợp ý bị đá cho tàn phế, có người còn bị làm lễ vật tùy ý tặng người khác, thật là vô cùng thê thảm, Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị cũng là trong lòng sợ hãi. Cố Hoành Ba nhớ tới ngày đó ở Mi Lâu chậm trễ với Lý Mạnh. Liễu Như Thị lại bị dọa bởi những tin đồn mình nghe được ở Giang Nam.
Nghiêm khắc mà nói, ngày đó bị chậm trễ không phải Lý Mạnh, mà là Cố Hoành Ba, nhưng ở sâu trong dinh thự của Lý Mạnh, cô không khỏi không sợ, cho dù thông minh, truởng thành sớm thế nào cũng chỉ là hai cô gái chưa tới mười bảy tuổi mà thôi.
Mộc Vân Dao không chút che dấu lãnh đạm và ý thù địch, khiến các cô càng không tự nhiên. Mộc Vân Dao nhập môn trước các cô, mặc dù không biết rửa mặt chải đầu lắm, nhưng vẻ mỹ lệ không kém các cô, hơn nữa có vẻ có địa vị rất cao trong phủ này. Vì địa vị cao, thê thiếp ghen ghét mà làm những chuyện tàn khốc, Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị đã nghe rất nhiều rồi.
Hơn nửa năm qua, họ chuyển đi chuyển lại chỗ ở, Lý Mạnh lại chưa từng tới chỗ họ ở, mà Mộc Vân Dao lại tự do ra vào rất nhiều nơi.
Có người nói mỹ nữ như những hoa khôi này sẽ có tính cách cao ngạo thế nào, nhưng thực tế, họ cùng hiểu rất rõ thân phận mình, vận mệnh sau này giống như người phóng túng mà chết Mã Ngọc Lan đã vô cùng may mắn, càng hơn gã cho nhân vật lớn mình không thích nhưng lại có tiền có thế.
Mà cũng quả thật là gã cho nhân vật lớn, tham tuớng không phải võ quan thấp phẩm, hơn nữa còn là một thanh niên tướng mạo không tệ. Thế này còn may mắn hơn nhiều các chị em gả cho mấy lão đầu (người già) hoặc hoạn quan.
Chỉ là sau khi cùng tới Sơn Đông này, những gì gặp phải lại không phải điều các cô tưởng tượng. Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị đã nghe rất nhiều, có chuyện là do chị em cùng nghề nói chuyện phiếm, có chuyện là do ‘‘tiền bối” nói lại, còn có những tin đồn nghe từ khách, đều nói nếu vào trong phủ của đối phương, ít nhất mấy tháng sủng ái là không chạy đuợc. Các cô phải lợi dụng cơ hội này làm quen với hoàn cảnh, xác định địa vị của mình và phương pháp nên áp dụng sau này, dù sao cũng là gái xuất thân nhạc tịch (ca cơ: gái lầu xanh), một khi rời khỏi chốn lạc ca hoàn lương, sẽ mất đi cảm giác mới mẻ và cảm giác tò mò cho đàn ông. Nếu không trong thời gian này củng cố địa vị, vợ lớn ghen ghét, lạnh lùng và thú tính của đàn ông đều khiến hoàn cảnh các cô gái rất thê thảm.
Dù sao với những cô gái này, họ vẫn hi vọng mình hoàn lương, hơn nữa có thể giữ đuợc lâu dài, nhưng thục tế rất nhiều nguời sau khi hoàn lương bị chuộc lại, lại quay về với nơi thanh lâu, hoặc kết cục càng bi thảm hơn.
Sau khi tới Sơn Đông, những gì nhìn thấy, những suy nghĩ hoàn toàn khác với dự liệu của các cô. Đầu tiên Lý Mạnh và các cô cơ bản không giao thiệp, liền để các cô trong nhà này, nếu nói là lãnh đạm hoặc thù cũ, hai nguời các cô hưởng đãi ngộ không thiếu gì so với Mộc Vân Dao bên cạnh cả.
Nếu nói là nam giới, nhìn Mộc Vân Dao ngày nào cũng ra ra vào vào, nhưng cũng không giống, hơn nữa cưới những cô gái Tần Hoài này, đặc biệt là những cô gái ưu tú nhất này, đều là hạng nguời phú quý, trong phủ đệ hào hoa xa xỉ là chuyện nhìn quen lắm rồi, nhưng nhà của Lý Mạnh rất bình dân hóa. Người hầu cũng không giống người theo nhà giàu gì. Hình như là giúp thời gian ngắn, hơn nữa trong mắt các cô rõ ràng là Mộc Vân Dao đối đãi với những hạ nhân vú già này vô cùng khách sáo.
Sau lần dọn nhà này, nhà lại lớn hơn rất nhiều, nhưng phong cách đã lâu vẫn đơn giản như vậy, khiến hai cô gái tới từ nơi phồn hoa và nha hoàn của họ cảm thấy sợ hãi. Còn có mấy khẩu pháo lớn trên tường, tất cả đều không giống những gì họ nghe thấy nhìn thấy trước đây, lại bố trí cho họ ở đây, nếu Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị biết gì đó còn tốt, nhưng các cô lại không biết Lý Mạnh đối đãi với các cô thế nào. Cho dù là tốt hay xấu, còn tốt hơn kiểu im lặng không biết gì này.
Các cô cuối cùng không nhẫn nại đươc nữa quyết ý hỏi tới cùng, nhưng thời cơ họ chọn rõ ràng có vấn đề, chọn lúc Lý Mạnh sắp xuất chinh.
Trên người Lý Mạnh phủ khôi giáp, không phải thiết giáp và giáp khóa, mà là phỏng theo khôi giáp bàn tây dương trong kho vũ khí thái giám Từ Tiếu Sở gửi tới.
Khôi giáp này có quan niệm thẩm mỹ truyền thống phương Đông, không có gì gọi là uy vũ, Lý Mạnh mặc khôi giáp đứng ở cửa nhìn hai cô mặc trang phục lộng lẫy.
Trào lưu trang phục thời Đại Minh từ trước tới nay đều do cô gái trên sông Tần Hoài mang tới. Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị lại càng là nguời nổi bật trong đó, thực tế, bọn họ mặc quần áo, càng giống trang phục cung đình kết hợp phong cách Đường Tống, cũng chính là trang phục tiên nữ trong phim truyền hình thời hiện đại.
Mặc dù sắp xuất chinh, Lý Mạnh vẫn cảm thán vẻ đẹp của hai cô gái này, tuổi mười bảy vốn là tuổi đẹp nhất, con người lại thiên kiều bá mị, có ý trang điểm đúng là vô cùng hấp dẫn, cảnh đẹp ý vui. Nhưng, Lý Mạnh vẫn phải phân biệt một chút mới có thể nhận ra ai là Cố Hoành Ba.
Hắn nhớ không rõ lắm, dù sao lâu rồi không gặp, cô gái lạnh lùng kiều diễm bên cạnh chắc là Liễu Như Thị. Lý Mạnh nhớ mình đã gặp một lần. Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị hỏi xong câu “xử trí thế nào", trong lòng rất thấp thỏm không yên, đặc biệt là nhìn thấy Lý Mạnh mặc quân trang, càng cảm thấy không đúng thời cơ. Lý Mạnh lại không có phản ứng như cười nhạt, quát lớn như trong tưởng tượng của các cô, chỉ lắc đầu nói:
“Nuôi các cô là được rồi, còn có thể xử trí thế nào?”
Nghe được câu này, Cố Hoành Ba không nói gì, Liễu Như Thị lại nói:
“Lão gia, nếu bố trí cho thiếp thân và Cố tỷ tỷ ở trong nhà này, chẳng lẽ chỉ nuôi như vậy, sau này hoặc là thu nhận chị em nô tỳ hầu hạ chăn gối, hoặc tặng cho những đại nhân khác, cho dù một đao giết chết, cũng nên cho nô tỳ lời nói cũng tốt, nhốt trong nhà thế này, đúng là làm người ta điên lên”.
Những lời này lúc đầu còn chút tiến lui, sau là nói thẳng ra, những mỹ nữ làm chuyện gì đều khác với người khác, cô gái như Liễu Như Thị cho dù là khóc lóc om sòm mắng chửi người cũng làm cho Lý Mạnh thấy vô cùng thoải mái. Liễu Như Thị quả là nguời dám nói, lúc này thật là can đảm. Cố Hoành Ba lại vẫn không lên tiếng.
Lý Mạnh suy nghĩ một lát, lắc đầu, cười đáp:
“Nuôi các cô như vậy vẫn không được sao, phủ Thanh châu và phủ Đông Xương đã có chuyện nguời ăn thịt người rồi, các cô vẫn không thỏa mãn? Yên tâm ở lại đây là được rồi, nói chuyện nhiều với Vân Dao, cô ấy rời nhà nhiều năm, trong lòng rất cô đơn, các cô yên tâm ở lại đây đi, Lý Mạnh sẽ không tặng nữ nhân của mình đi đâu”.
Nói xong xua xua tay, tự đi ra cửa, hành động này khiến Liễu Như Thị trợn mắt há miệng, mọi chuyện đều khác với những gì nghĩ truớc đây. Lý Mạnh ra ngoài nửa ngày, Cố Hoành Ba đứng ngây ở đó mới lấy lại tinh thần, nén giận quay đầu nhìn Cố Hoành Ba sẵng giọng:
“Cố huynh, sao vừa nãy tỷ không nói gì”.
Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị ở Nam Trực Đãi cùng có trứ danh riêng, Cố Hoành Ba thường được người ta gọi là “Cố huynh”, còn Liễu Như Thị lại tự xưng là “đệ”, hai bên xưng hô huynh đệ cũng là chuyện bịa. Cố Hoành Ba thấy đối phương nén giận, có chút bất đắc dĩ cười nói:
“Muội muội, vừa rồi người tới gần rõ ràng có chút hoảng hốt, sau đó mới phân biệt ra ta muội, rõ ràng là không nhớ chúng ta”.
Mắt Liễu Như Thị lập tức trừng lớn, tiếp đó cùng không biết làm sao
Sau khi Lý Mạnh ra ngoài lại cưỡi ngựa, không biết vì sao, tâm trạng lại vô cùng thoải mái, dù sao mình nói chuyện với mỹ nữ, nói không động lòng, nhưng Lý Mạnh lại cảm thấy thời đại này cũng chưa chắc không tốt, ít nhất con gái như vậy là người phụ thuộc đàn ông khiến người ta rất thoải mái.
Nhưng Lý Mạnh cũng biết tâm trạng mình tốt lên, không hoàn toàn vì nói chuyện với mỹ nữ, mà là vì chiến tranh sắp tới, trong loạn thế này, đàn ông chỉ có dấn thân vào thiết huyết mới có thể tỏa ra hào quang sáng lán nhất, tất nhiên là máu của kẻ địch dính trên đao kiếm của đàn ông.
Lúc trung tuần tháng mười một, phủ Duyệt châu, huyện Tú Thủy và huyện Ninh Dương đều nói trong vùng bất ổn, gặp phải trộm cướp, công văn cấp báo Tư Dương phủ thành Duyệt châu.
Tổng binh Tào châu - Lưu Trạch Thanh trấn thủ hai phủ Duyệt châu, Đông Xương, tất nhiên là giữ gìn có trách nhiệm giữ gìn đất đai, phủ Duyệt châu vừa đưa tin cầu viện, vừa theo cách nói việc cấp rất không câu nệ ở khu vực phòng thủ, liên lạc với doanh đóng ở Mông Âm - Giao châu, yêu cầu đối phương trợ giúp dẹp loạn.
Đó đều là cách hoàn toàn chính quy, không ai tìm ra tật xấu gì, chỉ có điều, Khúc Phụ Diễn Thánh Công có thể lực rất lớn ở phía bắc Duyệt châu, thái giám huyện Ninh Duơng và huyện Tứ Thủy nghe theo tri phủ Duyệt châu còn xa mới bằng thời gian nghe theo Khổng phủ, dù sao cũng là thiên tai liên tiếp, dần chúng lầm than, đạo tặc nổi dậy như ong, có tình huống thế này là bình thường.
Nhưng Lưu Trạch Thanh để cùng có thực lực của mình, binh mã thủ hạ đều chung quanh Tào châu, còn một nghìn năm trăm binh mà Mã Cương thống lĩnh lại ở Mông Âm, nói một cách tương đối khoảng cách gần đi nhiều.