Trong một khu nhà trong thành Đức châu, một gia bộc cung kính bẩm báo với tuần phủ Sơn Đông - Nhan Kế Tổ. Trước mặt Nhan Kế Tổ đang bày thức ăn còn có bầurượuđangấm, thần sắc củ chỉ đều vô cùng thư giãn, chính vào sáng sớm hôm nay, Nhan Kế Tổvẫn lo sợ không yên, buổi tối về nhà lòng đầy thoải mái.
Nghe thấy gia bộc bẩm báo như vậy. tuần phủ Nhan Kế Tổ đưa tay gắp thức ăn, cười nhạt nói một câu:
“Ồ. người nàycũngbiếthổ thẹnsao?”
Gia bộc này lại thấp giọng bổ sung:
“Lão gia. chiều nay bắc thành đã bị binh mã Lý tham tướng phong tỏa rồi. Binh mã tổng binh đều bị áp giải ra ngoài thành rồi. khi binh mã Lý tham tướng tản đi, bên đó cũng truyền tới tin tự sát”.
Nhan Kế Tổ nghe thấy thế, tay gắp thức ăn cứng đờ bất động, nhưng tiếp đó vẫn gắp thức ăn bỏ vào miệng, uống ngụm rượu, rồi chậm rãi nói:
“Thật khôngnhìnrađược võ phu này lại hung ác cay độc như vậy...”
Tuần phủ Nhan Kế Tổ trầm ngâm, không nói thêm gì nữa, chỉ phất tay cho gia bộc đó lui xuống, có những lời tất nhiên khôngthể nói nhiều trước mặt người hầu rồi.
“Như vậy cũng tốt. tránh triểu đình khiển trách xuống, nếu Khâu Lỗi bị xử phạt, vẫn phải nịnh nọt sau lưng, cũng thật phiền phức, hiện giờ đại tướng Sơn Đônghổ thẹntự sát rồi, một đại tướng bị chém đầu, Lão Nhan và chúng ta đều thống lĩnh có công, bằng không sao có thể có những binh lính vũ dũng trung liệt như vậy, chết hay, chết rất hay”.
Giám quân thái giám Lưu Nguyên Bân không kiêng kỵ như vậy, trực tiếp chỉra mấu chốt câu chuyện với thủ hạ.
Hôm sau, Nhan Kế Tổ liền viết bài văn văn vẻ, thương tiếc Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi, nói người này như một trung thần võ tướng trên trời dưới đất hiếm có. Dân chúng Sơn Đông đều đau xót vì Khâu tổng binh tự sát. Bài văn này mặc dù là tiễn Tổng binh Khâu Lỗi lến trời, nhưng cũng là kết luận sự thật người nàytựsát.
Hơn nữa bên tuần phủ cũng hạ lệnh, binh mã Khâu Lỗi đóng ngoài thành, tạm thời về quản hạt của phân thủ tứ phủ tham tướngLý Mạnh.
Không tới hai nghìn binh lính ngoài thành bị đánh cho tan tác, theo hai trăm người một đội tách ra, tới các nơi trong Giao châu doanh làm phụ binh và phu tử, không có võ trang gì, ngày nào cũng chỉ vận chuyển nặng, cũng không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
Gia quyến của Khâu Lỗi và mấy trăm con em đội quânđồng hương ở Dịch huyện bị binh lính, của Lý Mạnh ở phủ Lai châubao vây rồi tước vũ trang, những gia đinh đều bị phân tán, gia quyến còn lại của Khâu Lỗi lại được bố trí trong Dịch huyện phủ thành Lai Châu, dù sao Lý Mạnh cũng không động tới số vàng bạc Khâu Lỗi vơ vét được, đủ cho người nhà sống cuộc sống thoải mái. Quan quân Giao châu doanh đã hứa, đảm bảo sự an toàn của họ, tất nhiên cũng có điều kiện, đó chính là không được lộn xộn
Đại đội nhân mã quân Thanh luôn phòng vệ cẩn thận, dọc Đường vội tới hướng bắc, cho tới khi qua Thiên Tần tam vệ mới yên tâm, lại bắtđầucướp bóc súc vậtcủangườidân trong vùng.
Binh mã các nơi Đại Minh đều vô cùng cẩn thận, không có bất cứ “liều lĩnh” với “manh động” nào, vì đại đội nhân mã quân Thanh cản phía sau, nên quan quân vâng mệnh truy kích, khoảng cách gần nhất cũng cách ngoài năm mươi dặm, phía trước có gió thổicỏ lay gì là lập tức rút lui.
Tôn Truyền Đình dẫn quân vào cần vương Bắc Trực Đãi được nhậm chúc Tổng đốcbảo an, nhưng cũng dụng binh bất động, không dám truy kích.
Sùng Trinh ngày mười bảy tháng hai năm mười hai, quân Thanh mang súc vật cướp bóc được ra khôi cửa khẩu Thanh Sơn, Đại Minh trêndưới đều thở phào, kinh thành đã bình yên vô sự.
Sau khi xác định quân Thanh đã đi khỏi, tuần phủ Sơn Đông - Nhan Kế Tổ và giám quân Lưu Nguyên Bân không vội quay về thành Tế Nam. người trong thành Tế Nam và châu huyện chung quanh đều bị quânThanh cướp không còn gì, cho dù quay về, rất nhiều chuyện hoàn toàn không có cách nào làm được, đơn giản là đóng ở thành Đức châu nơi khôngcó tổn hại gì.
Hơn nữa giữa thành Đức châu và kinh thành thư từ qua lại vô cùng nhanh chóng, hiện giờ chính là thời gian quan trọng, tin tức truyền đi và tin về. càng nhanh càng tốt.
Phân thủ tứ phủ tham tướng Lý Mạnh ra sức tấn công Thát Lỗ, tin tức chém đầu gần nghìn người mặc đùđãpháingười cấp báo tin lên kinh thành, nhưng vì thủ cấp Thát Lỗ làm chứng cứ vẫn đang trên đường, nên phía kinh thành nhất thời vẫn chưa trả lời.
Khi quân Thanh tàn sát ở Bắc Trực Đãi và Sơn Đông, binh mã Đại Minh lưỡng lự không tiến lên Trước, không có hành động gì, nhưng quân Thanh vừa ra khỏi khẩu Thanh Sơn, quan văn võ tướng tấu chương báo công lại đúng như tuyết rơi bay về phía triều đình. Tham tướng này nói mình chém mấy trăm thủ cấp, người kia nói mình chém hơn trăm người. Nếu cộngcả số thủ cấp này lại.e là số đầu của quân Thanh cũng không đủ dùng, còn phải tính thêm cả bên ngoài vào.
Tất nhiên các quan lại bộbinhcũngbiếtnhững điều đó.nên mới cần có trình tự kiểm tra thủ cấp như vậy, rất nhiều võ tướng hoàn toàn không báo thù cấp lên, tấu chương báo công bị bác bỏtrả về. Những võ tướng này còn không đến mức mang đầu dân chúng tới lừa bịp kinhthành.
Ngược lại Sơn Đông tin tức nhanh nhẹn đã biếtGiao châu doanh đãđạichiến với Thát Lỗ, hơn nữa còn chém Hơn bảy trăm người, đều là Thát Lỗ thật, đúng là đại công.
Bị Thát Lỗ ở Sơn Đônghãm hại, có chiến quả hoành tránh bày ra trước mắt, dân chúng Sơn Đông đều cảm thấy thoải mái, Hơn nữa Tổng binh Sơn ĐôngKhâu Lỗi vì xấu hổ chiến cuộc bất lợi mà tự sát, tin tức di thư lúc sắp chết tiến cử hiền tài phân thủ tú phủ tham tướng Lý Mạnh làm Tổng binh Sơn Đông cũng dần dần truyền ra ngoài.Thấy ruộng đấtGiao châu doanh trải rộng Sơn Đông, thương đoàn Linh vệ làm ăn phát đạt, mọi người đều không tách khỏi buôn bán muối lậu được. Lý Nhị Lang lại sắp làm tổng binh Sơn Đông, mọi người đều có ý nịnh nọt, đều tới thành Đức châu chúc mừng quân công, đó chẳng qua chỉ là một cách tới kếtgiao quan hệ mà thôi.
Chỉ là người tới chúc mừng tặng quà, thái độ khiêm nhường, Lý Mạnh cũng tươi cười đối đãi, nhưng nói tới công lao đại chiến với Thát Tử, Lý Mạnh lại không muốn nói nhiều, luôn là đối phương khơi mào trước, Lý Manh lại chú ý những gì họ nói.
Tới mấy lần như vậy, thậm chí có người hoài nghi thủ cấp của Thát Lô cũng là tâng bóc lên, ba tháng, những thân vệtùytừng của tuần phủ và giám quản ít nhiều cũng đều phát tài, nguyên nhân chính là do hoài nghi những đại chủ thân sĩ kia, các đại diện của đại tộc phú thương mua chuộc được họ, muốn hỏi thật già chuyện thủ cấp ngày đó.
Những người này sau khi có được tin chắc chắn, lại đánh giá Lý Mạnh cao hơn nhiều, có đại công như vậy mà không kể công cao ngạo, so với những võ phu lỗ mãngkiêu ngạo ương ngạnh,khiêm tốn khácngười như Lý Mạnh, tiền đồ sau này tất nhiên rộng mở, hiện giờ đã có nền tảng như vậy, sau này còn tới mức nào nữa?
Bon họ không biết được suy nghĩ thực sự của Lý Mạnh, trên thực tế Lý Mạnh luôn hổ thẹn, tự trách mình. Sau khi quân Thanh rút khỏi, tổn thấtsơ bộ được thống kê rất nhanh. Quân Thanh xâm nhập một nghìn ba trăm dặm, công chiếm một phủ, một châu, ba mươi huyện, hai quan, giết chết hai Tổng đốc Đại Minh, năm mươi người thủ bị trở lên , bắt hơn hai mươi vạn người, những cực khổ và tổn thấttài sản mà dân chúngTrung Nguyên phải chịu đựng càng không thể tính hết.
Trong thành Đức châu, trong các huyện phủ Sơn Đông, hễ là binh lính Giao châu doanh, tráng đinhđồn điền điền trang, mọi thành viên phụ thuộc Giao châu doanh, ai nấy tinh thần lên cao, thiên hạ nhiều binh mã như vậy, cũng chỉ có Giao châu doanh có thắng lợi như vậy, đây đúng là phóng đại chí khí, là thành viên Giao châu doanh ai nấy mặt mày rạng rỡ. Không chỉ riêng mình cảm thấy như vậy, cho dù người ngoài cũng giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Mặc dù quân phía dưới cao ngạo hưng phan, Lý Mạnh lại có biểu hiện rất lạnh nhạt. Hắn không tâng bốc công lao, công lao này có thật, không không cần phải có vẻ hư giả. chỉ có điều trong đêm khuya không người, Lý Mạnh vẫn cảm thấy vô cùng hổ thẹn và tự trách mình, hắn luôn nghĩ thế này 'nếu những người khác vượt thời gian tới thời đại này. có thể làm tốt hơnhắnkhông.
Sau trận chiến gần phủ huyện Tề Hà. Lý Mạnh quả nhiên tâm trạng tốt hơn như thùng nước lạnh dội từ trên đầu xuống, cảm giác tự trách mình tan biến, thì ra sau khi gặp được thực chiến mình lại như vậy.
Sau khi binh mã Giao châu doanh tập hợp ở thành Đức châu, tuần phủ và thái giám giám quân vừa nghiêm lệnh Giao châu doanh đóng ở Sơn Đông, vừa đau khổcầu khẩn Lý Mạnh không nên đánh, đểSơn Đông bình yên. có lúc tự Lý Mạnhnghĩ, lúc đó mình có suy nghĩ nương nhờ bậc thểm này không, nghiêm túc mà nói,e là có chút thất vọng.
Hơn một vạn binh mã Giao châu doanh, trong Sơn Đông, tác chiến nội tuyển, tiếp tế mau lẹ thuận tiện. Mạng lưới tình báo dày đặc, ưu thế tai mắt tình thông, còn đánh ra trận điển hình như vậy, nếu người không quen thuốcBắc Trực Đãi, khi bị Thát Lỗ tác chiến phá hoại hầu như không còn gì, sẽ có mấy phần thắng?
Không có phần thắng, toàn quân tán loạnngược lại lại nắm chắc mấy phần. Không có cả vạn tinh binh tướngmạnh của Giao châu doanh, không tồn tại địa vị của Lý Mạnh. Hiện giờ hắn cũng là địa chủ giàu có của vùng Sơn Đông. Nếu không có lực lượngGiao châu doanh này, hắn có thể bức Khâu Lỗi tự sát, chẳng lẽ người khác không bức được hắn sao?
Nhưng nếu như mình truy kích, có thể cứu thêm một người không? cùng với thế lực của mình ngày càng lớn mạnh, Lý Mạnh thường bảo mình không nên chỉ lo cho thân mình, cũng nên lo cho thiên hạ, tới thời đại này, hơn nữa đã đi tới nước này, lẽ nào không nên thay đổi thời kỳ đen tối sắp đến sao? Nhưng tới cuối cùng lại không làm gì cả, không thay đổi gì cả....
Trong lịch sử không có Lý Mạnh, sử sách có ghi thế này ‘‘mồng chín tháng ba năm mười hai Sùng Trinh, quân Thanh rút khỏi từ Thanh Sơn, lui về Liêu Đông, quân Thanh vào được nửa năm. Lấn hai nghìn dặm, xa nhất từ Nam đến phủ Duyệt châu, chiếm một phủ, ba cháu, năm mươi lăm huyện, hai quận, giết hai Tổng đốc,hơn một trăm thủ bị trở lên , bắt giữ hơn bốn mươi sáu vạn người, hơn bốn nghìn lượng vàng, hơn chín mươi bảy vạn bạc trăng.
Trên thực tế, lịch sử đã thay đổi rồi, chỉ là không ai biết mà thôi.