Cho đến khi bỗng dưng được ngồi lên vị trí thái giám trấn thủ Nam Kinh, sau ngày đó lập tức một bước lên trời, mặc dù Lô Cửu Đức không biết mấu chốt trong đó. nhưng dù sao cũng là chuyện tốt.
ở vị trí thái giám trấn thủ Nam Kinh chưa tới ba ngày, liền phái người tặng một phần lễ trọng cho đại thái giám của Tư lễ giám ở kinh thành Vương Thừa Ân. đây gần như đã dùng hết tám phần gã để dành trong mấy năm.
vốn đại thái giám Vương Thừa Ân là vì lúc hạ Lưu Phúc Lai thì tìm một nhân tuyển như Lô Cửu Đức, Tư lễ giám và ngự mã giám một văn một võ, giữa hai bên đều có chút mâu thuẫn, có điều khoản lễ trọng này đưa tới. Vương Thừa Ân phát hiện Lô Cửu Đức này cũng biết điều, định để gã ở trên vị trí đó.
Có điều Lô Cửu Đức cũng may mắn. ở vị trí thái giám trấn thủ Nam Kinh hai tháng, bạc xài ra đã về lại toàn bộ trong tay của mình, hơn nữa còn nhiều hơn mấy thành.
Nam Trực Lệ đích xác là thái bình, bên trung đô Phụng Dương, phủ Lư Châu, phủ An Khánh thì có đại quân trú đóng, phía bắc là binh mã Sơn Đông, phía nam là Chiết Giang, dưới sự bao quanh, bên này căn bản không có chuyện binh đao gì. thường ngày cũng thanh nhàn vô cùng, ở đất phồn hoa GiangNam này cũng được hưởng thụ theo.
Nhưng cuộc sống thái bình này của Lô Cửu Đức cũng không còn mấy ngày nữa, ngày 13 tháng 6 năm Sùng Trinh thứ 13. nha môn trấn thủ Nam Kinh nhận được cấp báo. nói là có giặc cỏ từ phủ Quy Đức Hà Nam đột nhập nam Trực Lệ.
Lúc tin tức này được thân binh truyền tin báo lên. Lô Cửu Đức đang ở bên trong dinh thự vừa nghe nhạc uống rượu.vừa tiếp mấy thái giám bên trong thành Nam Kinh, nghe được tin này, Lô Cửu Đức đứng ngơ ngác trong đó. chén rượu trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành cũng không phát hiện.
Binh mã Nam Trực Lệ ngoại trừ trấn thủ Nam Kinh, trung đô Phụng Dương và mấy yếu điểm ở Trường Giang, còn lại đều bố trí ở Hồ Quảng và phủ Nam Dương Hà Nam cùng biên cảnh nam Trực Lệ.
Hôm đó Trương Hiến Trung dẫn loạn quân đột nhập trung đô Phụng Dương, đốt hoàng lăng, uống rượu cuồng hoan ba ngày, kết quả quan quân văn võ các cấp của nam Trực Lệ. bọn thái giám giám quân, bị chặt đầu và lột chức hàng loạt. Kẻ đến sau đương nhiên không muốn giẫm lên vết xe đổ. kết quả ở phía tây nam Trực Lệ bây giờ. tụ tập quân đội hùng hậu. phòng ngự tầng tầng.
Mặc dù Trương Hiến Trung bây giờ đang chật vật chạy trốn ở Tứ Xuyên, nhưng bất cứ lúc nào cũng đều có thể lùi về Hồ Quảng, cho nên trọng tâm phòng ngự nam Trực Lệ chính là đặt ở ba phủ Phụng Dương. Lư Châu, An Khánh. Đặc biệt là Lư Châu và An Khánh, càng trọng điểm hơn.
Ngược lại ở chỗ tiếp giáp ba tỉnh Hà Nam. Sơn Đông, nam Trực Lệ. phòng ngự lại không nghiêm mật như thế, Bởi vì bên kia chưa từng có loạn tặc nào đột nhập. Bên Từ Châu Bởi vì là đầu mối then chốt, xưa nay đều đóng quân hùng hậu, lại thêm phòng hộ bên kia, binh mã Sơn Đông và Hà Nam cũng có chức trách, cho nên Lô Cửu Đức luôn không quá chú ý bên kia.
Nhưng hôm nay cấp báo đột nhiên tới. thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức mới kịp phản ứng. Binh Từ Châu đoạn thời gian trước bị đả thương tới gân cốt. Hà Nam thì nghe nói binh lực toàn bộ tập trung ở vùng Dự Tây Dự Nam. còn Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh kia thì lại chưa bao giờ để ý tới chuyện bên ngoài. Rõ ràng là chỗ đóng quân hùng hậu. bây giờ lại trống không nhất.
Hôm nay nhận được cấp báo. cũng không chỉ nha môn trấn thủ này. Thủ bị Nam Kinh và Binh bộ Thượng thư Nam Kinh tất nhiên cũng đều nhận được tin do Từ Châu bên kia truyền tới.
Tình thế đại khái rốt cuộc cũng biết rõ, nói là lưu khấu Đại Cổ từ hướng phủ Khai Phong dọc theo bờ Hoàng Hà một mạch đi về phía nam. quan binh của phủ Quy Đức tổng cộng mới có năm trăm người, đều co đầu rụt cổ ở bên trong phủ thành không dám đi ra ngoài, mà ở phủ Quy Đức lại lệch hướng Hoàng Hà. nên ở vùng Vĩnh Thành tiến vào nam Trực Lệ.
Vào bên trong thành Nam Kinh hễ là võ tướng thấy tin này đều mắng to. lưu khấu này không ngờ lại có vận khí tốt như vậy. xuyên qua từ khe hở giữa hai nơi Từ Châu và phủ Phụng Dương, đại binh của phủ Phụng Dương trong lúc vội vã không phân phối kịp.
Còn binh mã Từ Châu Bởi vì từng chịu thất bại, trước mắt phải bảo vệ đường thủy quan trọng này. binh lực cũng rất khẩn trương, cũng không dám chia ra mà xuôi nam. lỡ như bị đối phương chặn đứng đường lui. thuỷ vận chịu ảnh hường, vậy chuyện càng bết bát.
Ba người binh bộ Thượng thự. Thủ bị và thái giám trấn thủ sau khi hợp nghị, lại thêm ý kiến của chư vị đại tướng trong thành Nam Kinh, cho ra kết luận, nói là giặc cỏ này chính là dân đói. lưu dân vì cầu thực mà tới. nhất định là muốn đi tới nơi giàu có. Phủ Phụng Dương. Từ Châu và phủ Hoài An cũng sẽ không là mục tiêu bọn chúng đình trú. Địa phương Giang Bắc có thể đi được, đặc biệt là ở phạm vi bên trong nam Trực Lệ. mục tiêu chính là phủ Dương Châu.
Liền lập tức phái binh ngăn lưu dân ở phía bắc phủ Phụng Dương, hai nơi trung đô Phụng Dương và Nam Kinh. đều xuất binh mã. họp lực chặn đường, tiêu diệt triệt để.
Đối với sức chiến đấu của nhóm lưu khấu này. Lô Cửu Đức và đại tướng quân đội bên trong thành. Nam Kinh đều không xem trọng lắm. binh mã nam Trực Lệ tiêu diệt hết nhóm lưu tặc này. vẫn cực kỳ dễ dàng.
Ba người Nam Kinh sau khi hợp nghị, liền trực tiếp phân phối binh mã các nơi nam Trực Lệ. sau đó thình chỉ ở kinh thành, lúc này từng đạo quân phát công văn ra ngoài, huân quý mang binh trong thành và quân tướng ngoài thành, đều chinh lại binh mã. vội băng thành vượt sông, đi tới tiếp giáp phủ Dương Châu và phủ Phụng Dương trước.
Nhưng công văn điều binh phát sau năm ngày. Từ Châu lại có người dùng khoái mã truyền tin, tin lần này khiến mọi người bên trong thành. Nam Kinh. lại trợn mắt há hốc mồm. Lưu dân Đại Cổ sau khi qua Từ Châu, không xuôi nam. mà ngược lại đi về phía biển đông, hướng phía bắc phủ Hoài An.
Dựa theo việc đưa tin này thì cần thời gian qua về, bây giờ có lẽ những lưu dân này đã qua Tức Thiên, bọn họ đi tới đó làm gì?
Đây không phải là vấn đề lớn. vấn đề chân chính là đại quân đều đã chạy tới phía tây phủ Dương Châu, đều đã tập họp ở vùng Hư Di. Tứ châu, nếu lại điều binh chỉ sợ thời gian sẽ không kịp. sợ là chờ tới khi kiếm ra kế sách, bên này đã sắp vào phía bắc phủ Hoài An.
Có điều sốt ruột thì sốt ruột, nhưng không hoang mang bằng đoạn thời gian trước đó. biển rộng phía đông chính là tử địa, phía bắc Phủ Hoài An lại là nơi dân phong cường hãn gia đinh và tư binh của đại tộc cũng sẽ tạo không ít lực cản với bọn lưu khấu, hơn nữa bên kia còn có binh mã Sơn Đông trú đóng ở Hoài Bắc.
Cả đám tin tức từ phía bắc truyền tới thành Nam Kinh không ngừng, lại thông qua con đường tin tức trong sáng trong tối truyền tới tai hạng người giàu sang ở Nam Trực Lệ. bây giờ sốt ruột nhất chính. là diêm thương trong thành Dương Châu, thật vất vả mới thoát khòi tai họa cướp biển, sao giờ lại tới lưu khấu, hơn nữa những lưu khấu này không đi những chỗ giàu có kia, sao lại đặc biệt đi về phía Hoài Bắc.
Bên kia đều là diêm trường và trang viên sản xuất muối, là sinh mạng của các diêm thương!
Thiên hạ đại tai. nam Trực Lệ cũng không phải là không có tai. vì Nam Kinh, và Phụng Dương có nhiều hoàng thân quốc thích, phủ huyện còn lại thì nhiều quý quan, sát nhập thổ địa là một trong những chỗ lợi hại nhất của Đại Minh, nông dân không đất phá sản quả nhiên là không ít. có lưu dân Đại Cổ từ Hà Nam chạy tới. những bình dân nam Trực Lệ không sống được này cũng đều rối rít đi theo.
Ai cũng không ngờ chính là. sau khi qua Tức Thiên, quy mô lưu dân vốn chưa tới vạn người, đột nhiên biến thành gần ba vạn đã thành đại họa.
Phủ Hoài An vội vàng tụ tập hơn bốn nghìn binh mã đi ngăn cản trước. Nhưng trước mắt bọn lưu khấu sẽ lập tức tới những diêm trường ở Hoài Bắc của bọn diêm thương, nên bọn diêm thương đều tức giận.
Hơn bốn nghìn binh mã này. bị bọn lưu khấu đánh bại. không hề trì hoãn được chút nào. Ngay cả quan tướng đều chết trong loạn quân, binh sĩ may mắn trốn được về nói. trong tặc binh có rất nhiều mã tặc. sau khi khai chiến loạn mã vọt tới. căn bản không thể ngăn cản được, kế tiếp thường là sụp đổ.
Bọn lưu khấu này dù hồ đồ thế nào. dù trước kia lậm vào tuyệt cảnh thế nào. chuyện này cũng không trọng yếu. Trước mắt mà nói. mấu chốt nhất chính là bảo vệ diêm trường vùng Hải Châu.
Bọn diêm thương đương nhiên là ngồi không yên. bây giờ binh mã có thể chiến đấu nhất ở vùng Hải Châu và Cống Du là ai. Đương nhiên là năm nghìn bộ chúng của quân Hoài Bắc doanh. Giao Châu. Năm nghìn bộ chúng này. một nghìn quân binh đều có thể đứng vững ở sự vây công của mấy nghìn mã tặc. những lưu khấu này có là cái gì.
Quan viên Phủ Hoài An. sứ giả nha môn Diêm Vận Sứ Hải Châu, thủ hạ của bọn diêm thương, đều đi tới chỗ đóng quân của quân Hoài Bắc. thỉnh cầu chi binh mã này xuất binh, đón đánh cường đạo.
Trương Giang năm nay chỉ mới hai mươi mấy tuổi, nhưng diễn xuất lại như tay lõi đời dẫn binh nhiều năm, miệng đầy giọng quan, nói gì là "Quân mã mà bản tướng dẫn dắt chính là quân khách, phạm vi phòng thủ chính là thành trì Hải Châu, các vị hương lão yên tâm. có bản quân ở thành trì Hải Châu tất nhiên không cần lo. chỉ là những chỗ khác thì..."
Thành trì Hải Châu có thể thủ tốt, nhưng tri châu Hải Châu và Diêm Vận Sứ không có chút cao hứng gì. thành trì như Hải Châu thủ tốt cái rắm. diêm trường, diêm đường bên ngoài, thuyền diêm thương vận muối trên bờ sông mới là đầu to chân chính, những chỗ này nếu bị hủy, chỉ sợ muối vùng Lưỡng Hoài nửa năm sau ra hàng sẽ chịu ảnh hưởng.
Trước mắt phía tây Hồ Quảng đã bắt đầu dùng muối Tứ Xuyên, ngăn hơn trăm năm, cũng đang xảy ra vấn đề ở khoảng thời gian này. nếu lần này bị phá hoại, chỉ sợ ngay cả nam Trực Lệ cũng phải ăn hàng muối của tỉnh ngoài.
Nhưng mặc kệ bọn diêm thương và quan phủ khuyên như thế nào. Trương Giang vẫn sừng sững bất động, còn nói rất hiên ngang lẫm liệt như "Bản tướng là do Tổng binh Lý đại nhân cắt cử, thuộc thống lĩnh của Nhan Tuần phủ Sơn Đông, không nghe mệnh lệnh chỗ khác" chặn họng những người này.
Bọn diêm thương bây giờ thật sự là bàng hoàng không kế. đặc biệt là thấy thủ lĩnh muối Lưỡng Hoài. Phương gia ở Dương Châu đều thu xếp dùng tư binh, gia tướng nhà mình, còn chiêu mộ trang đinh đi bảo vệ diêm trường, diêm điền, nên bọn họ càng thêm luống cuống.
Bọn diêm thương trước mắt có hai cách, một là phái người hoạt động trong thành Nam Kinh, khiến những đại tướng, quan lớn kia thúc giục binh mã ở Hư Dị mau chóng chuyển hướng về Hoài Bắc. nhưng binh này đã điều chỉnh mục tiêu mấy lần. tướng lãnh mang binh đều tỏ vẻ không thể chạy được nữa, những binh sĩ này chạy qua chạy lại. rất dễ sẽ chạy loạn, lúc Thiểm Tây và Hồ Quảng diệt tặc. binh mã các nơi đều có chỗ khó xử như vậy. theo không kịp bị tụt lại phía sau. ngược lại liền thành phỉ tặc.
Những quân binh tụt tán loạn lại phía sau đến dân gian, chỉ sợ càng tai họa hơn bọn lưu khấu, cách này không sử dụng được trong lúc gấp gáp. Cách thứ hai chính là đi chiêu mộ mã tặc để đánh những lưu khấu này.
Chiêu mộ mã tặc tới đánh lưu khấu, điều này nói tiếp thật sự là có chút buồn cười, có điều diêm thương Trần Vũ năm đó cũng từng làm như vậy, nhưng đây cũng không phải là một cách hợp với tình hình hiện nay. dù sao cũng là nước xa khó cứu được lửa gần.
Thành Thuật Dương bị lưu khấu Đại Cổ vây công, có điều quân coi giữ. dân tráng của thành Thuật Dương trèo lên thành cố thủ. mà bọn lưu khấu này không có năng lực công thành, cũng chỉ có thể hô hào mấy ngày dưới thành mà thôi.
Bọn lưu dân gần như chết đói ở Hà Nam. sau khi vào Hoài Bắc. được người ta dẫn đắt liên tục đánh vỡ mấy đại trang viên và trại bảo ở nông thôn, kiếm được rất nhiều tồn lương và vật phẩm, bên này mặc dù cũng phải liều mạng chiến đấu, nhưng so với Hà Nam thì vẫn còn có thể ăn no bụng.
Trong trại tù binh, ở dưới thành Khai Phong, có mấy "hương thân" và "người nhiệt tâm" hô hào nào là "Hoài Bấc giàu có. đông đúc, chỉ cần đi tới chỗ này. ít nhất cũng có thể ăn no".
Đối với bọn lưu dân nghèo đói này. ăn no bụng chính là hạnh phúc không gì sánh bằng, rất đáng vì mục tiêu này mà bán mạng liều chết chiến đấu.
Vây công Thuật Dương không thành công, thậm chí có không ít lưu dân nam Trực Lệ ở phủ Phụng Dương tự theo đại đội rời đi. Nhưng còn lại khoảng hơn hai vạn người, ai cũng bị hô hào đến độ trong lòng đẩy lửa nóng, thành Hải Châu là thành trì giàu nhất trong thiên hạ, chỉ cần mở được thành trì này. tất cả mọi người có thể không lo ấm no.
Đối mặt với cục diện như vậy. bọn diêm thương đúng là tức giận. Con trưởng Phương gia Phương Ứng Trung triệu tập diêm thương đồng liêu mật nghị sau đó một ngày, người mang tin cưỡi khoái mã xuất phát từ Dương Châu, đi về phía Hải Châu.
Bọn lưu khấu rời thành Thuật Dương đi Hải Châu, dọc theo quan đạo tiến vào. sau khi từ phủ Quy Đức ở Hà Nam tiến vào Nam Trực Lệ. những lưu khấu này vẫn luôn không gặp trở ngại gì. nhưng lần này lại gặp đại phiền toái. Rời khỏi thành Thuật Dương khoảng bảy mươi dặm. gặp quân Hoài Bắc của doanh Giao Châu đang bày trận chờ đợi.
Quân Hoài Bắc của doanh Giao Châu lần này đo Thủ bị Trương Giang tự mình dẫn đội. Súng hỏa mai và hỏa pháo đều mang đi. chỉ để một nghìn người ở lại giữ.
Lúc dưới thành Khai Phong, bọn lưu khấu còn có rất nhiều người là tay mơ lần đầu tiên ra chiến trường. Nhưng đi tới đoạn đường này. rất nhiều người đã lão luyện rất nhiều. ít nhất thấy máu không sợ. dám giơ đao kiếm lên giết người.
Nhưng tiến bộ như vậy. đối mặt với quân chính quy của doanh Giao Châu còn xa mới bằng. mặc dù bọn chúng đối mặt chính là bộ đội tân binh là chính, nhưng càng chết chính là. bọn mã tặc trước kia vẫn luôn là nòng cốt xông tới trước, lần này lại chạy trốn trước.
Một mã tặc trốn. cả đội ngũ bọn lưu khấu liền tán loạn. Đợi tới khi bộ đội doanh Giao Châu vọt tới trước mặt, mấy vạn giặc cỏ trông có vẻ uy phong hiển hách lập tức sụp đổ hoàn toàn.
Tin thắng lợi truyền ra, vùng Giang Bắc của nam Trực Lệ đều thở phào nhẹ nhõm, đều phán đoán một lần nữa với quân Hoài Bắc doanh Giao Châu, binh mã Sơn Đông này quả nhiên là có thể chiến đấu. mấy vạn lưu khấu khiến binh mã Hà Nam và nam Trực Lệ đau đầu lâu như vậy. không ngờ bốn nghìn quân Hoài Bắc chỉ đánh một trận mà thắng.
Cũng có tin đồn nói. công hội muối ở Dương Châu hứa cho Trương Giang hai mươi vạn lượng bạc. hứa bao toàn bộ phí quân tư trong lần tác chiến này. Chỗ tốt lớn như vậy. mới khiến cho Trương Giang đồng ý dẫn quân xuất chiến, lần này đánh thắng, xem ra xài bạc này coi như là đáng giá.
Có điều, vùng Giang Bắc nam Trực Lệ đã sớm lơi là. lưu khấu bị đánh tan cũng không phải bị tiêu diệt toàn bộ. mà chia làm đội ngũ lớn nhỏ. phân tán hết ở các nơi phủ Hoài An công kích thôn trại, quấy rầy diêm trường, diêm điền. Bây giờ bởi vì xé chẵn ra lẻ, những tiểu đội lưu dân này cũng linh hoạt cơ động, bắt đầu gây khủng hoảng ở chỗ phủ Hoài An, nhưng bây giở chỗ phủ Hoài An đã triệt để thối nát.
Trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, có năm diêm trường bị đốt cháy, thậm chí có trang viên ở nông thôn của một diêm thương bị đánh phá, chết rất thảm.
Hiện nay quan binh tập kết vùng Hu Dị cuối cùng cũng có thể tới phủ Hoài An trấn áp loạn dân, nhưng những binh mã của bọn họ căn bản không thế nào quản được chô lớn như phủ Hoài An, chỉ có thể cố thủ mấy thành trì
Bọn lưu dân sau khi phân tán căn bản không có uy hiếp gì với thành trì, nhưng bọn diêm thương ở phủ Hoài An cũng không phải dựa vào thành trì để kiếm tiên sinh vàng, tất cả diêm trường và diêm điền đều ở ngoài thành trì
Sau lần đánh tan kia. Thủ bị quân Hoài Bắc Trương Giang không muốn xuất kích tùy ý nữa, nói là "hiện giờ đất Hoài Bắc không yên ổn, chức trách của bản vương là bảo vệ thành Hải Châu bình an, nếu lại tùy ý ra quân chỉ sợ đại soái nhà ta sẽ không bỏ qua cho ta" vân vân, đường đường chính chính là nói lý do này, bọn diêm thương cũng không thể làm gì được.
Hơn nữa lần này khiến bọn họ thấy kỳ quái chính là. lần trước là xài một số tiền lớn mới khiến cho Trương Giang xuất chiến, nhưng bây giờ giá tiền mặc kệ cao bao nhiêu, Trương Giang vẫn không động tâm chút nào. ngược lại còn có dấu hiệu trở mặt.
Lúc này, điều duy nhất khiến người ta than may mắn chính là Phương gia. nếu không có Phương gia mấy trăm năm gần đây làm ra quy mô lớn như vậy. diêm trường Phương gia lại phần lớn ở gần thành Hải Châu, bên này có đại quân hộ vệ của quân Hoài Bắc doanh Giao Châu, bọn tặc binh lưu khấu cũng không dám tới quấy rầy.
Bởi vì sản xuất, vân vân. vẫn luôn ổn định, sản lượng ở các diêm trường, diêm điền của diêm thương Dương Châu đều rất lớn. hàng năm vì để không xảy ra mấy chuyện ép giá. cạnh tranh, trước đó đều có thương nghị hiệp định, phân chia số phân ngạch, hiện nay rất nhiều diêm trường diêm điền do địa phương hỗn loạn, ngay cả một hạt muối cũng không thể vận chuyển được.
Phương gia cũng giống bọn diêm thương có diêm trường, diêm điền cạnh Cống Du và Hải Châu, nhưng trong lần hỗn loạn này không hề chịu thiệt, ngược lại còn chiếm không ít tiện nghi, số phân ngạch xác định lúc đầu, nếu mấy nhà kia không thể sản xuất ra muối hàng, tất nhiên cũng liền không còn giá trị.
Bởi vì lần hỗn loạn này. người được lợi không riêng gì mấy diêm thương Lưỡng Hoài, trước mắt muối vận trên bến tàu của châu Tế Ninh cũng đắt như tôm tươi, hàng loạt hàng muối do diêm trường các nơi Sơn Đông sản xuất từ đường thủy tụ tập đến bến châu Tê Ninh này. sau đó thông qua đường thủy vận chuyển đi các nơi tiêu thụ.
Diêm thương Dương Châu là dạng người đứng đầu nhất trong phú hào của thiên hạ, nhưng đại gia đại hộ. mặc dù thu vào rất lớn. nhưng chỉ cũng không nhỏ.
Bây giờ việc buôn bán hàng muối bị ảnh hưởng, tình cảnh của những diêm thương bị liên lụy trực tiếp liền khó khăn lập tức. cuối năm ngoái và đầu năm nay. hải tặc quấy rầy diêm trường. Tình hình kinh tế đã chịu tổn hại không nhỏ. lại thêm "phí bảo vệ" của công quán kia, vốn đang trông cậy vào việc sản xuất bình thường năm nay bù lại vào lỗ hổng, nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy. rất nhiều nhà liền chịu không được.
Trên thực tế trong nhà những diêm thương, phú hào này cũng có một vấn đề liên quan tới tài chính. Một khi thu vào và chi ra không cân bằng. thì sẽ có nguy cơ bị phá sản. Bây giờ nguy cơ này đã tới.
Vào tháng 7 trong thành Dương Châu, câu nói đầu tiên mà người rảnh rỗi ở trong quán trà nói nhiêu nhất là "Nhà dột mà cứ gặp mưa dầm". Càng là những diêm thương quy mô còn hơi nhỏ. càng chịu thiệt lớn nhất trong loạn lưu khấu lần này. nhà thì đã thôi việc không ít hạ nhân và hầu gái. Nhà thì bán đồ cổ. tranh chữ cất trong nhà đi, vân vân.
Người rảnh rỗi ngoại trừ thảo luận về chuyện này, còn trăm miệng một lời mà khen Phương lão thái gia nhân nghĩa, một mặt dùng tiền cứu trợ đông liêu gặp nạn, mặt khác còn phái người hoạt động quanh thành Nam Kinh và kinh thành, định tiêu trừ triệt để nạn trộm cướp ở phủ Hoài An.
Người ngoài nhìn là như thế, nhưng mấy diêm thương gặp kinh tế khó khăn thì lại có khổ tự mình biết, sự hỗ trợ của Phương gia cũng không phải là từ thiện không cần trả giá. Bỏ ra một phần bạc. sẽ lấy đi một phần cổ phần. Những diêm thương này đều nhân vật yếu thế không có bối cảnh, vốn cũng không có quyền lên tiếng. Giờ phút này bị đối phương nhân lúc cháy nhà mà đi hỏi của, cũng chỉ có thể cắn răng mà nhận bạc.
Nếu không nhận thì phải thôi việc hạ nhân, hầu gái trong nhà, bán tranh chữ, đồ quý giá tô truyền mấy năm nay dựa vào thân phận quan thương để làm ăn không còn con đường nào khác, chờ phí tổn nén tới mức thấp nhất, bán sạch hàng tồn trong nhà, chẳng lẽ phải tự mình đi làm công, bỏ thê thiếp...
Hơn nữa Phương gia cũng vận dụng quan hệ của các nha môn diêm thương Dương Châu là quan doanh (quan phụ trách việc kinh doanh buôn bán cho triều đình), nếu không có muối để bán. vậy quan phủ và nha môn quan phủ cũng có thể hủy bỏ tư cách diêm thương của ngươi, đến mức đó. thì chỉ có vạn kiếp bất phục chân chính, còn không cũng chỉ có thể đáp ứng.
Vào cuối tháng 7. rốt cuộc cũng đã quyết định được cách giải quyết loạn dư phỉ càng ngày càng lớn. trước mắt cách duy nhất có thể làm hơn nữa còn có hữu hiệu chính là mời binh mã Sơn Đông vào phủ Hoài An dẹp yên.
Phương gia đều có không ít người quen ở kinh thành và Nam Kinh, lần này gần như huy động toàn bộ. binh mã Sơn Đông trấn thủ Hoài Bắc trên thực tế đã mở một tiền lệ. hơn nữa còn có sự tích Tả Lương Ngọc đóng quân ở phủ Nam Dương nhiều lần mang binh vào cảnh nội Hồ Quảng diệt tặc. binh mã Sơn Đông này vào phủ Hoài An trừ phiến loạn cũng là chuyện bình thường.
Đầu tháng 8 năm Sùng Trinh thứ 13. Trần Lục ở châu Tế Ninh đã huy động chín nghìn binh mã của quân Duyệt Châu xong, định tự mình dẫn đại quân đi Hoài Bắc diệt tặc trước, trấn thủ Duyệt Châu thì do lão doanh chiếu cố. vì thế Lý Mạnh một lần nữa tăng cường quân bị. biên luyện chín nghìn trang đinh, vào phòng giữ phủ Duyệt Châu.
Nhìn thì có vẻ khắp nơi đều loạn, nhưng trên thực tế đều ở trong kế hoạch, lúc Lý Mạnh từ thành Khai Phong trở về, gần như đã dự liệu được kết quả này, trong phòng ngự ở giữa Phụng Dương và Từ Châu có một khe hở. cái này chỉ cần quan sát tình thế bên kia thì sẽ rõ.
Do những thành viên dưới trướng Hoàng Bình cổ động dẫn đắt ở bên trong bọn lưu khấu, mang nhóm lớn lưu dân đi về phía bắc của Nam Trực Lệ. những mã tặc lâm trận bỏ chạy kia đều là bọn mã phỉ. cướp đường ở cảnh nội Sơn Đông và Hà Nam, nếu những diêm thương kia có thể dùng tiền thuê, doanh Giao Châu cũng dùng tiền thuê giống thế. những mã tặc ở dưới sự chỉ huy của quân sĩ Sơn Đông, trở thành hạch tâm chân chính bên trong mấy cường đạo.
Sự dẫn quân ra trận của Trương Giang đương nhiên cũng là một phần của kế hoạch. Bọn lưu khấu sau khi tán loạn, bọn mã tặc và lưu khấu đều chia ra làm tiểu đội chừng nghìn người hoạt động, lần này cung cấp đồ cấp dưỡng, chỉ đường cho bọn chúng đều do nhân viên của Phương gia ở Hoài Bắc. cho nên sản nghiệp của những diêm thương có căn cơ không sâu. bối cảnh thấp kém đều bị nhắm đả kích chính xác.
Sau khi làm xong hết thảy những chuyện này. còn lại là Phương gia lợi dụng quan hệ ở trong quan trường để làm chút chuyện biết thời biết thế. ví dụ như binh mã Sơn Đông nhập cảnh quét sạch cường đạo, đây là yêu cầu rất cấp thiết, ai cũng không tìm ra được sơ hở gì.
Còn lúc nào tiêu diệt hết phiến loạn, đó cũng không phải là vấn đề doanh Giao Châu có thể khống chế. chỉ cần đóng quân ở phủ Hoài An ngày nào. phủ Hoài An sẽ ở dưới sự khống chế của Lý Mạnh ngày đó. địa bàn của hắn lại bước vào một chân ở tỉnh giàu có và đông đúc nhất Đại Minh, nhưng những chuyện này đối với hắn cũng không quan trọng.
Lý Mạnh chỉ muốn nhanh trở lại phủ Tế Nam của mình, Bởi vì. hắn đã làm cha...
Trung tuần tháng 6 Lý Mạnh đã tới châu Tế Ninh, nghe bẩm báo của chưởng quỹ cửa hàng Linh Sơn xong, liền tụ hội mấy ngày với thương gia giàu có nhà cao cửa rộng của phủ Duyệt Chầu như Khổng Tam Đức.
Lúc vừa định lên đường rời đi, bên Tế Nam có người mang tin cưỡi khoái mã tới gấp. nhưng phái khoái mã gấp cũng không phải chỉ một con ngựa, quật ngựa liều mạng chạy như điên, mà là cứ mấy chục dặm thiết lập dịch trạm, người mang tin không ngừng đổi ngựa ở mấy trạm mà đi. như vậy ngựa có thể đảm bảo tốc độ rất nhanh, liên tục không ngừng.
Đại Minh vào năm Thiên Khải vẫn duy trì hệ thống không khác lắm, năm Sùng Trinh vì tiết kiệm tiền mà xóa mất, kết quả tin tức các nơi không nhanh không nói. một dịch tốt bị bãi bỏ. bị cuộc sống bức bách, chỉ đành phải tạo phản. Người này chính là Lý Tự Thành.
Lý Mạnh sau khi dần dần nắm giữ quyền lực Sơn Đông, bắt đầu khỏi phục lại dịch trạm.
Nhưng mỗi dịch trạm này cách vài chục dặm sẽ có ngựa thay phiên, nên ngựa chắc chắn không thể chỉ có một con. Còn phải chuyên chăn nuôi, tổn hao thật sự khổng lồ. Tài lực doanh Giao Châu cũng không dư thừa, cũng chỉ có thể thiết lập lộ tuyến ở giữa trọng địa các nơi của doanh Giao Châu.
Nếu đã tổn hao khổng lồ. thì hễ lúc sử dụng, đều quân tình trọng đại, nhưng sử dụng lần này lại vì mình có hậu nhân.
Hơn nữa tên truyền tin gặp ở nửa đường này. sau khi gặp đội ngũ Lý Mạnh, lưu tin lại. cũng không về ngay, ngược lại lại đi về phía châu Tế Ninh, bảo là cũng muốn để người bên Tế Ninh biết "đại sự" này. Hơn nữa còn nói. ở Tế Nam đều phải người truyền tin cưỡi khoái mã đi gấp các nơi đến đại tướng doanh Giao Châu phân trấn giữ các nơi. và các gia tộc quyền thế thân thiết với doanh Giao Châu.
Vợ sinh con trai cho mình. Lý Mạnh tất nhiên là mừng như điên, để tâm phúc và thân bằng hảo hữu của mình biết, đây cũng là chuyện theo lý thường nên làm.
Nhưng cũng không cần phải dùng khoái mã gấp như vậy. lúc này chính là lúc gây dựng sự nghiệp, vì chuyện riêng của mình có cần hao phí lớn như vậy không, mà phạm vi thông báo này không khỏi hơi rộng. Trong lòng Lý Mạnh thầm nghĩ:
"Ta đã có con. trong nhà cao hứng là đúng, còn để nhiều người như vậy biết làm gì. chẳng lẽ định tặng lễ khắp nơi sao. ai đưa ra chủ ý này. trở về nhất định phải khiển trách một chút mới được!"
Có người nối nghiệp, lúc này Lý Mạnh có thể nói là mừng rỡ như điên, cái này nói là tức giận cũng không đúng, chi bằng nói là cách làm không thể lý giải mà thôi.
thời đại khác nhau, giai tầng khác nhau, thái độ xử trí và tâm tính đối với chuyện như vậy cũng khác nhau, sau khi tin tức này truyền tới đội ngũ đang về Tế Nam của Lý Mạnh Lý Mạnh phát hiện thái độ đối đãi của những tướng lĩnh tâm phúc như Vương Hải và Thang Nhị, mấy quan quân hậu bị của doanh thân binh trong đội ngũ với mình cũng có biến hóa vi diệu.
Lý Mạnh không biết miêu tả ra sao. có lẽ có thể biểu đạt là càng kính cẩn nghe theo hơn. Lý Mạnh biết rõ thủ hạ của mình, đặc biệt là Vương Hải. Thang Nhị. còn cả bọn quan quân hậu bị được tuyển doanh thân binh, đều cung kích và trung thành tận tâm với mình, loại trình độ trung thành này dùng từ "trung thành một lòng" để hình dung càng thêm chuẩn xác.
ở mức trung thành này. còn thêm cái kính cẩn nghe theo, chuyện này thật đúng là hơi cổ quái, có điều Lý Mạnh thật đúng là cảm xúc này.
Chỉ là không biết vì sao mà biến hóa thành ra như thế. lúc còn một ngày nữa là tới Tế Nam. sứ giả Trần Lục phái ra và sứ giả Khổng Tam Đức phái ra, ở phía sau đuổi tới. lễ trọng tất nhiên không cần phải nói hơn nữa còn nói rất nhiều lời chúc mừng, từ quy cách lễ vật đến lễ tiết chúc mừng, đều long trọng cực kỳ.
Lý Mạnh rốt cuộc cũng cảm thấy chuyện này giống như không phải chuyện riêng của mình, có thể nhìn ra ai cũng đều trịnh trọng cực kỳ.
Sau khi trở lại thành Tế Nam. lại nói tiếp đây là lần đầu tiên Lý Mạnh thấy nhà mới của mình ở thành Tế Nam. có điều hắn lại chẳng quan tâm tới chuyện này, thay y phục sạch sẽ xong liền vọt vào nhà, đi gặp Nhan Nhược Hiên và con của mình ngay.
Đứa nhỏ vừa mới sinh vẫn chưa rõ mặt. nên thật không thể nói là đẹp hay xấu, nhưng ở trong mắt Lý Mạnh đây là đứa nhỏ đẹp nhất trên đời này, loại cảm giác quan hệ huyết thống không cách nào miêu tả nhưng thật sự tồn tại.
Nhan Nhược Nhiên thì lại khóc một trận ngon lành, trượng phu vẫn luôn chinh chiến ở ngoài, chính nàng ở nhà lo liệu nội vụ. lại mang bầu. có thể nói là vất vả dị thường, nhưng vẫn còn phải làm ra tư thái tỉ mỉ có lẽ tiết trước mặt người ngoài, lần này người mong nhớ và chỗ dựa trong lòng đã về, tất nhiên là thả lỏng mà bật khóc, khiến Lý Mạnh rất áy náy.
thời gian gặp mẹ con chưa lâu. mà phủ Tổng binh Sơn Đông, thậm chí thành Tế Nam đều bắt đầu náo nhiệt lên. khoái mã thông báo gấp tới các nơi. có mấy người gần đó đã chạy tới, hơn nữa khách điếm các nơi ngoài thành Tế Nam còn tiếp nhận khách nhân không ngừng.
Với chuyện này thì Lý Mạnh vẫn có chút hồ đồ như cũ. có qua có lại là không sai nhưng thái độ của mọi người với chuyện này lại trịnh trọng dị thường, có mấy khách nhân ngay cả hôn lễ và lễ nhậm chức Tổng binh của gã đều không tham gia. nhưng lần này lại tự mình tới. với thắc mắc của hắn. lão thái giám giải thích vô cùng đơn giản:
"Hiện giờ. cơ nghiệp của ngươi đã vững..."