Thanh Linh đan là đan dược thứ phẩm cấp ba, so với Dưỡng Linh đan mà hội đấu giá ở Thiên Trân các bán ra còn có giá trị hơn nhiều lắm.
Dưỡng Linh đan hữu dụng với võ giả Khí Huyền cảnh mà Thanh Linh đan thì có thể giúp võ giả Ngự Huyền cảnh tăng cấp, với võ giả Khí Huyền cảnh mà nói càng có hiệu quả tốt kinh nguời!
Loại đan dược này với khả năng của Bạch Lưu Cảnh trước đây thì không thể nào có được.
Nhưng Bạch Lưu Phong năm đó giữ lại một viên đan dược như thế bên trong, rồi mất tích sau đó, Bạch Lưu Cảnh tự mình đến Bạch Nhược Ly đó đoạt lại.
Bạch Lưu Cảnh lúc đầu dự định tự mình dùng viên Thanh Linh đan này, nhưng không ngờ nữ nhi ông không có ý chí tiến thủ, không có được Dưỡng Linh đan rồi thì không nói, thế mà còn đắc tội với thái tử điện hạ.
Mắt thấy vị trí quốc trượng gia xác định sắp bay đi, ông cân nhắc lợi hại, chỉ có thể nhịn đau nhức mà lấy ra cho Bạch Nhược Kỳ dùng.
Bạch Nhược Kỳ thấy cha đem bảo bối ẩn giấu lấy ra ngoài liền thấy xấu hổ không ngớt, nàng nắm bình thuốc thật chắc, đáy mắt lóe lên thần sắc kiên định.
"Cha, người yên tâm! Có viên Thanh Linh đan này, nữ nhi nhất định có thể đột phá đến Khí Huyền cảnh tầng chín trong vòng ba ngày! Nếu như có thể bế quan được ba tháng, đột phá cả Ngự Huyền cảnh cũng không phải việc khó khăn gì, Đến yến tiệc đào hoa rồi, nữ nhi nhất định sẽ biểu hiện tốt hơn để cho thái tử điện hạ nhìn thấy được người nào mới xứng đáng vị trí thái tử phi!"
"Chỉ mong như vậy thôi, ngươi nên hăng hái tranh giành, lần này không thể có sai lầm nữa!"
Ngữ khí Bạch Lưu Cảnh nặng nề, sắc mặt nghiêm túc nhưng trong lòng lại cho rằng, con gái của mình nhất định gả cho thái tử điện hạ!
Dù sao, Khí Huyền cảnh tầng chín ở tuổi 15, ở Nam Việt quốc đây trăm năm hiếm thấy, bản thân thái tử điện hạ cũng chỉ có thế.
Nữ nhi nhà Định Quốc công lợi hại hơn thế, điều này cũng không có cách nào đánh đồng với Bạch Nhược Kỳ được!
Sau khi Bạch Lưu Cảnh rời khỏi, Bạch Nhược Kỳ nắm lấy bình thuốc, biểu hiện trên mặt có chút ghê tởm.
Hầu gia phu nhân thấy thế liền hỏi: "Sao vậy? Sao còn không chịu đi tu luyện?"
Bạch Nhược Kỳ cắn răng nói: "Nương nương, coi như con có thể vượt qua con Liễu Y Y, nhưng không phải còn có con tiện nhân Bạch Nhược Ly kia sao? Hôm đó ở Thiên Trân các, nó đã cố ý câu dẫn thái tử, lỡ như nó lấy chuyện hôn ước trước kia mà nói, vậy thì làm sao bây giờ? Lỡ như hoàng thượng nhìn thấy nó đáng thương, đem nó đính hôn cho thái tử điện hạ thật..."
Chẳng biết tại sao trực giác của nàng vẫn nói cho nàng biết rằng trở ngại lớn nhất cũng chẳng phải là Liễu Y Y gì mà là đường muội phế vật nhìn có vẻ yếu đuối đó!
Rõ ràng con tiện nhân kia chắc chắn mặc cho người ta khi dễ ngu ngốc vô dụng, nhưng hết lần này tới lần khác, lần nào cũng tự mình thua bởi con nhỏ đó, cứ như là bị trúng tà!
"Chỉ là đồ vô dụng, thái hậu sẽ không hồ đồ như vậy."
Hầu gia phu nhân nói xong, thấy Bạch Nhược Kỳ vẫn cắn răng nghiến lợi, đành lắc đầu nói: "Một đứa vô dụng khiến con tức giận như vậy sao? Nương nương nói cho con biết, muốn đối phó với nó, thật sự rất đơn giản, ngày hôm đó ở yến tiệc đào hoa con chỉ cần..."
Hầu gia phu nhân nói chuyện càng lúc càng nhỏ tiếng dần, những câu cuối cùng hoàn toàn khẽ nói vào tai Bạch Nhược Kỳ.
Nghe nói thế, mắt Bạch Nhược Kỳ dần sáng hẳn lên.
"Nương nương, vẫn còn có người có biện pháp! Hừ, con tiện nhân kia dám theo con đoạt đan dược, còn quyến rũ thái tử điện hạ của con, lần này nhất định phải cho nó thân bại danh liệt, trở thành trò cười toàn bộ Nam Việt quốc! Ngươi chờ xem!"
...
Thời gian yến tiệc đào hoa trôi qua rất nhanh.
Ngày hôm đó, khí trời rất tốt.
Hoàng Nguyệt Ly dậy thật sớm, hiếm khi ăn mặc kỹ lưỡng được một phen.
Trong cung phái xe ngựa đến đón người, nàng mang theo Thải Vi lên xe, chưa kịp ngẩng đầu nhìn, một tiếng cười lạnh đã truyền tới.