Chẳng may thái tử chú ý đến bọn họ thì sao? Nhất định không được để thái tử cho rằng bọn họ hài lòng, là hạng nữ nhân nông cạn bị ngoại hình thu hút!
Chỉ có Hoàng Nguyệt Ly, từ đầu đến cuối đều không nhìn thái tử lấy một cái, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào vị Dự vương điện hạ kia.
Ban sáng ở trong rừng đào chỉ là nhìn thoáng qua một cái, không thấy rõ lắm, bây giờ ở khoảng cách gần, nàng mới phát hiện hắn đã gầy đi rất nhiều so với mấy ngày trước, thần sắc càng thêm lạnh nhạt, gương mặt tuấn tú kia thậm chí còn xuất hiện vẻ tiều tụy.
Cao thủ cấp bậc như Dự vương rất mẫn cảm đối với lực chú ý của người khác.
Ánh mắt Hoàng Nguyệt Ly luôn dán vào người hắn, hắn không thể nào không cảm nhận được.
Thế nhưng hắn từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại nhìn nàng, trực tiếp đi đến vị trí của mình, mặt không cảm xúc ngồi xuống.
Thái tử quay đầu, dường như nói vài câu gì đó với hắn.
Dự vương gật gật đầu, lười biếng quét ánh mắt nhìn các thiếu nữ ở phía dưới, ánh mắt kia không dừng lại trên người Hoàng Nguyệt Ly một giây nào cả, thế nhưng lại nhìn Bạch Nhược Kỳ mấy lần, còn để lộ ra biểu cảm như có điều suy nghĩ.
Hoàng Nguyệt Ly tự nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Làm gì vậy chứ?
Mặc dù... mặc dù lúc hai người họ tách ra đã náo loạn một trận có chút không vui... được rồi, rất là không vui...
Nhưng mà... nhưng mà hắn cũng không cần phải như thế chứ, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng, còn làm ra vẻ như chẳng hề quen biết nàng.
Rõ ràng trước ngày hôm đó, hắn đã thề thốt sẽ loại bỏ tất cả các chướng ngại, nhất quyết theo đuổi nàng cho bằng được mà!
Rõ ràng trước đây, mỗi lần hắn nhìn thấy nàng, ánh mắt luôn rực lửa cứ như muốn thiêu đốt nàng, khiến nàng chẳng thể nào trốn tránh được.
Tại sao mới chớp mắt một cái, lại biến thành lạnh nhạt như vậy chứ?
Ánh mắt Dự vương nhìn nàng so với nhìn những nữ nhân khác chẳng hề có chút khác biệt nào...
Đương nhiên, hắn làm như vậy cũng không sai, dù sao cũng đã bị cự tuyệt rồi, cứ mãi đeo bám không phải là hành vi của quân tử, kéo dài khoảng cách là chuyện nên làm.
Nhưng mà...
Hoàng Nguyệt Ly cắn môi, ngay cả nàng cũng không phát hiện ra gương mặt hiện giờ của bản thân có bao nhiêu phần khó coi.
Lúc nãy bị người ta hãm hại, tam tiểu thư vẫn có thể trấn định thong dong, vui vẻ nói cười, nhưng giờ phút này nàng giận đến mức tay cũng phát run, nước trà suýt chút nữa rơi vãi xuống bàn.
Nàng quay đầu nhìn Bạch Nhược Kỳ, rất nhanh tìm lấy một lý do cho mình.
Ừ, đúng rồi, cho dù Dự vương đã từ bỏ nàng, nhưng cũng không thể nào nhìn trúng Bạch Nhược Kỳ đúng không?
Mắt nam nhân đó có tật sao? Sao có thể nhìn trúng nữ nhân nham hiểm xảo quyệt như Bạch Nhược Kỳ?
Thân là... ừ, thân là bằng hữu của Dự vương điện hạ... Bọn họ chắc cũng xem như là bạn bè chứ nhỉ... Nàng đương nhiên không thể để mặc Dự vương bị nữ nhân như Bạch Nhược Kỳ kia mê hoặc.
Hoàng Nguyệt Ly nghĩ như vậy, khóe môi nàng giãn ra.
Nếu như Dự vương thật sự có hứng thú với Bạch Nhược Kỳ, nàng nhất định sẽ ngăn cản hắn!
Lần này đến đây tổng cộng có sáu vị hoàng tử, tất cả đều chưa có chính phi.
Sau khi mấy vị hoàng tử an tọa, đám thiên kim tiểu thư cũng ngồi xuống vị trí của mình.
“Thật không ngờ, hôm nay sáu vị điện hạ đều đích thân đến đây... xem ra, yến hội này nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt!”
Tiếng nói này có chút quen tai.
Hoàng Nguyệt Ly quay đầu nhìn, quả nhiên chính là nhị tiểu thư Tề Đường Nhi của Trấn Nam tướng quân phủ, nàng chính là cái loa nhỏ thích buôn chuyện khắp kinh thành này.
Trấn Nam tướng quân cũng là trọng thần của Nam Việt quốc, vậy nên vị trí của Tề Đường Nhi cũng rất cao, chỉ xếp thứ tư, sau Bạch Nhược Kỳ và Liễu Y Y mà thôi.