Ngón tay mảnh mai của Hoàng Nguyệt Ly nâng ly rượu, đưa đến bên miệng thêm một lần nữa.
Bạch Nhược Kỳ nhìn chằm chằm vào cử động của nàng, hận không tự mình cầm ly, rót rượu vào miệng nàng!
Ả không ngừng thầm nói trong lòng: uống nhanh, uống nhanh, uống nhanh lên!
Sau đó, tay Hoàng Nguyệt Ly ngưng lại, lại đem ly để bên môi:
“Nhị tỷ…”
“Muội… muội lại muốn gì?” Hơi thở Bạch Nhược Kỳ không thông thuận nữa, lên lên xuống xuống đúng là đang chơi khăm ả đây mà!
Hoàng Nguyệt Ly cười thầm trong lòng, trên mặt lại cười mỉm: “Nhị tỷ, tỷ cũng uống đi chứ, sao chỉ có mình muội uống vậy?”
“… À, được, tỷ uống, tỷ cũng uống, muội đừng khách sáo nữa, uống nhanh đi!!”
Bạch Nhược Kỳ chuyên tâm nghĩ lừa Hoàng Nguyệt Ly uống rượu, hoàn toàn không biết rằng chiếc ly trong tay ả mới là bị bỏ thuốc.
Để cổ vũ Hoàng Nguyệt Ly, ả không ngần ngại làm mẫu trước, ngẩng đầu uống hết rượu trước, rồi nhìn chằm chằm vào Hoàng Nguyệt Ly với ánh mắt đói khát.
Hoàng Nguyệt Ly hoàn toàn chắc chắn, nếu nàng tiếp tục không uống, có lẽ Bạch Nhược Kỳ thật sự sẽ nhào qua chuốc nàng!
Lần này, cuối cùng nàng cũng nâng ly và uống cạn ly rượu.
Cùng với hành động của nàng, Bạch Nhược Kỳ cuối cùng thở ra một hơi dài, đồng thời nổi lên cảm giác sảng khoái đã trả được thù.
Hừ hừ, tiểu tiện nhân, nếu đã uống ly rượu này, thì hôm nay… có kịch hay để xem rồi! Qua hôm nay, nha đầu chết tiệt này không những không thể gả cho thái tử, sợ rằng cả đời này cũng không thể gả cho ai, thật hả lòng hả dạ!
Ai bảo tiểu tiện nhân này dám động vào ả chứ? Đáng đời!
Hai người uống hết ly rượu, đều không bỏ đi, mà gia nhập nhóm chị em của Tề nhị tiểu thư, cùng với bọn họ tám chuyện thiên hạ.
Bạch Nhược Kỳ bình thường mắt mọc trên đầu, rất ít giao thiệp qua lại với thiên kim tiểu thư gia thế không bằng ả, hôm nay thế mà hòa nhã dễ gần như vậy, cùng với bọn họ nói cười vui vẻ, khiến cho Tề nhị tiểu thư được sủng ái mà lo sợ.
Chỉ có Hoàng Nguyệt Ly biết. Nhị tỷ của nàng đang chờ xem trò cười của nàng!
Chỉ sợ là Bạch Nhược Kỳ mơ cũng không ngờ tới, ả hôm nay chính là tự đem đá đập vào chân mình!
Tuy nhiên, ngay cả Hoàng Nguyệt Ly cũng không hiểu, Bạch Nhược Kỳ đang giở thủ đoạn gì, dưới con mắt của quần chúng, ả vẫn có thể bỏ thuốc độc hay xuân dược cho mình ư?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Bạch Nhược Kỳ đã mất kiên nhẫn để đối phó với những thiên kim tiểu thư này, nhưng không biết vì sao, Hoàng Nguyệt Ly vẫn ngồi đó, đến giờ vẫn không có một chút phản ứng gì.
Khi Võ Uy Hầu phu nhân đưa thuốc cho ả có nói rằng thời điểm phát tác của thuốc phụ thuộc vào tu vi của người uống.
Võ sư có tu vi cao, luôn mất thời gian rất lâu mới phát tác, nhưng đối với người bình thường mà nói, nhiều nhất là thời gian một chung trà liền có phản ứng.
Bây giờ đã qua nửa giờ, cho dù là một võ sĩ khí huyền cảnh cửu tầng cũng phải có hiệu quả rồi, phế vật kia sao vẫn không có gì khác thường?
Không phải thuốc mất hiệu lực rồi chứ?
Bạch Nhược Kỳ hơi nhíu mày, trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Đúng lúc này, ả đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói ở bụng.
Ả không kịp đề phòng, không nhịn được kêu lên “a” một tiếng, trán đầy mồ hôi lạnh, ôm bụng cuộn tròn người lại.
“Nhị tỷ, tỷ sao vậy?”
“Này? Bạch nhị tiểu thư, chuyện gì đã xảy ra? Ngươi bị ốm à?”
“Ta… ta đột nhiên bị đau bụng…” Bạch Nhược Kỳ cắn chặt răng, vẫn chưa nhận ra chuyện gì đã xảy ra