Đôi mắt Bạch Nhược Kỳ lóe lên một chút may mắn.
Tại sao ả không sớm nghĩ ra chứ! Lưu thái y nói nhiều hơn nữa, chẳng qua phá hủy danh tiếng của ả, thực sự muốn trị tội ả, phải có bằng chứng cụ thể, dựa vào khẩu cung là vô ích!
“Thế nào? Nói không ra lời? Nếu đã không có chứng cứ, chính là ngươi vu khống! Ngươi nói đi, tại sao hãm hại bổn tiểu thư? Người bôi xấu danh tiếng của ta, có mục đích gì? Có phải có người muốn làm thái tử phi, nên phái ngươi đến hại ta?”
“Ta... ta không có vu cáo! Người muốn làm thái tử phi mà hại người khác, chính là ngươi!”
“Thế bằng chứng đâu? Ngươi lấy ra xem nào?”
“Ta... ta có thể thề với trời, mọi câu nói đều là sự thật, nếu không sẽ bị trời đánh!”
“Ngươi vừa rồi đã phạm tội khi quân, thề có tác dụng gì?”
Lời chất vấn của Bạch Nhược Kỳ, mỗi một câu càng sắc bén hơn, Lưu thái y vốn dĩ không phải là đối thủ của ả.
Hoàng Nguyệt Ly cũng hơi nhíu mày.
Bạch Nhược Kỳ nói đúng một điểm, Lưu thái y không đưa ra được bằng chứng, hôm nay không thể định tội ả được. Đường đường là thiên kim hầu phủ, nếu bị định tội chỉ dựa vào vài lời của một tên thái y đang mang tội, đó mới thực sự trở thành trò cười!
Tuy nhiên, mục đích hôm nay của Hoàng Nguyệt Ly cũng đã đạt được.
Bạch Nhược Kỳ hôm nay đã mất hết mặt mũi, mà còn trước mặt bao nhiêu thiên kim tiểu thư, hầu như tất cả đại thần Nam Việt quốc đều có con gái ở đây.
Ra khỏi cổng cung điện này, chuyện xấu hổ hôm nay của ả sẽ lan rộng khắp đất nước, và sau đó hoàn toàn trở thành đối tượng tất cả mọi người âm thầm chế giễu, và không còn kiêu ngạo làm băng sơn mỹ nhân nữa.
Hơn nữa, hình tượng đẹp của Bạch Nhược Kỳ trong lòng thái hậu cũng đã hoàn toàn tan vỡ.
Ngay cả khi không có chứng cứ không thể định tội, nhưng trong lòng thái hậu đã rõ ràng sự thật trái phải của chuyện này.
Thái hậu tuyệt đối không đồng ý cho một người phụ nữ rắn rết như vậy tiến cung trở thành thái tử phi!
Hoàng đế rất hiếu thảo với mẹ, nếu thái hậu phản đối quyết liệt, khả năng Bạch Nhược Kỳ trở thành thái tử phi gần như bằng không!
Mục đích của nàng, vốn dĩ là ngăn cản Bạch Nhược Kỳ trở thành thái tử phi.
Nếu đã như vậy...
Nàng chơi khăm Bạch Nhược Kỳ lần cuối một chút có lẽ cũng đủ rồi.
Hôm nay vừa giả vờ ngất vừa diễn kịch, gần như khiến cơ thể tiểu la lỵ yếu đuối này của nàng mệt rồi, có chút buồn ngủ... vẫn nên kết thúc sớm thôi!
Hoàng Nguyệt Ly ngáp nhỏ một cái.
Sau đó, mắt nàng hé mở ra một khe, miệng phát ra tiếng rên “hừ”.
Thái hậu ngay lập tức nhìn sang phía nàng.
“Ly nhi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi? Thế nào? Ngực còn khó chịu không?”
Hoàng Nguyệt Ly lắc đầu, xoa ngực, dường như rất khó khăn mà ngồi dậy.
“Ly nhi, con mau nằm xuống, đừng đứng lên!”
Hoàng Nguyệt Ly lắc đầu nói: “Thái hậu, Ly nhi không sao, vừa nãy... vừa nãy những lời của nhị tỷ và Lưu thái y, con đều nghe thấy rồi...”
Bạch Nhược Kỳ lập tức cười lạnh:
“Tốt, nếu ngươi đã nghe thấy, còn có gì để nói? Ngươi có thể lấy chứng cứ ra thay cho Lưu thái y không?”
Hoàng Nguyệt Ly nhìn ả, lại nhìn thái hậu, sau đó từ từ lắc đầu.
“Không, muội không thể, muội không có bằng chứng nào cả.”
Bạch Nhược Kỳ vừa nghe, gần như nhảy lên vui mừng:
“Không có bằng chứng, vậy ngươi thừa nhận ngươi hãm hại ta?”