Nam nhân này ăn đậu hủ nàng xong rồi, còn dùng giọng điệu ghét bỏ như vậy, nhấn mạnh rằng nàng khiến hắn cảm thấy chướng mắt!
Tốt! Tốt lắm! Vô cùng tốt!
Nàng cũng đứng lên, chỉ chỉ ngoài cửa, cười như không cười, nói: "Một khi đã như vậy, ngươi còn ăn vạ nơi này làm gì? Biệt viện này của ta rất đơn sơ, nói vậy cũng chướng mắt ngươi đi?"
Nàng nâng cằm lên, tươi cười mang theo lạnh lẽo, trong mắt hàm chứa lửa giận, cũng bởi vậy mà rạng rỡ kinh người.
Nam nhân nhìn vào đôi mắt lung linh rực rỡ kia, cảm thấy chính mình tựa hồ đã bị mê hoặc.
Hắn luôn cảm thấy, ánh mắt này thật quá quen thuộc, phảng phất như cách đây rất nhiều năm phía trước, hắn cũng đã từng bị một đôi mắt như vậy mê hoặc, bị hãm sâu trong tươi cười giảo hoạt mà quyến rũ của nàng.
Kể từ lúc đó, hắn luôn khao khát nó ngay cả trong giấc mơ của mình.
Ngay cả khi lên tận cùng trời xanh, xuống tận cùng hoàng tuyền, rốt cuộc không cách nào chạy thoát......
*Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (Nguyên văn: 上穷碧落下黄泉): Nghĩa, lên tận cùng trời xanh, xuống tận cùng hoàng tuyền (âm phủ, sâu dưới lòng đất). (thoroughly up in the blue beyond, down in the Yellow Springs (below the earth).) {Edit & Dịch: Emily Ton}
Nhưng, hắn và tiểu nha đầu này, rõ ràng chỉ vừa mới biết nhau cách đây mấy ngày phía trước mà thôi.
Trong khi nam nhân bị phân tâm, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Nguyệt Ly, cũng càng thêm thâm trầm khó dò.
Mặt khác, Hoàng Nguyệt Ly lại trở nên bực bội vì bị hắn nhìn chằm chằm.
Màu sắc ánh mắt lim dim này là có ý gì? Nhìn vẻ ngoài của nam nhân này, chẳng lẽ thật sự là kẻ biến thái??
Sau một lúc lâu, nam nhân mới hồi phục tinh thần lại, quét một vòng trên gương mặt đang căng chặt của nàng, môi hơi câu lên.
"Có vẻ như ngươi thực sự không hề chào đón bổn tọa?"
Hoàng Nguyệt Ly cười đáp lại, "Nếu Các chủ đại nhân không xông vào phòng ta giữa lúc đêm khuya, còn ấp a ấp úng và không thể hiểu nổi như vậy, có khả năng ta sẽ hoan nghênh ngươi."
Nam nhân lười biếng nói: "Sao ngươi có thể đổ lỗi cho bổn tọa đây? Chính ngươi mới là người không hiểu đạo lý đãi khách. Bổn tọa tới lâu như vậy, ngay cả một ly trà ngươi cũng chưa pha, làm sao ngươi có thể trông mong bổn tọa sẽ nói tin tức cho ngươi?"
Hoàng Nguyệt Ly nói: "Điều này đơn giản, Thải Vi......"
Nàng nâng cao giọng nói, đang muốn gọi Thải Vi đi pha trà đãi khách.
Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, bỗng nhiên trên môi nóng lên, một ngón tay trắng như ngọc đã ấn ở trên môi nàng.
Nam nhân cúi người, tiến đến trước mắt nàng, cười nhẹ nói: "Gọi nha hoàn làm gì? Bổn tọa...... muốn uống trà do ngươi tự pha."
Hơi thở cường đại đầy nam tính, tấn công vào mũi của nàng. Môi mỏng thanh lãnh và tao nhã cách gần như vậy, phảng phất giống như chỉ cần nam nhân nghiêng đầu, lập tức có thể hôn lên gương mặt nàng.
Trên mặt Hoàng Nguyệt Ly, nháy mắt đã nhuộm màu đỏ, ngay cả hô hấp cũng rối loạn vài phần.
Nàng hất tay nam nhân ra, nói: "Pha trà thì pha trà, làm gì phải động tay động chân? Bất quá nơi này của ta chỉ có nước lạnh, ngươi muốn ta pha trà, chỉ có thể uống trà lạnh."
Nếu không phải bởi vì thực tế nàng còn phải dựa vào hắn để bán huyền khí, nàng...... nhẫn!
Nhưng món nợ này nàng sẽ nhớ kỹ, sớm muộn gì hắn cũng phải trả giá đại giới!
Nam nhân nhìn thấy bộ dáng có vẻ bình tĩnh của nàng, đã đoán ra được ý nghĩ của nàng.
Nhưng hắn cũng không có gì phải lo lắng, tiểu hồ ly này đã chú định là không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Nếu sau này hai người ở bên nhau, tiểu hồ ly muốn động móng vuốt khi nhàm chán, hắn không ngại phối hợp cùng chơi với nàng, bắt lấy nụ cười Vương phi của hắn.
Hắn thuận theo tay của Hoàng Nguyệt Ly, bằng cách nghiêng người về phía sau, đồng thời nói: "Có vấn đề gì không?"
Ánh mắt hắn chợt lóe, vươn bàn tay to với khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng đặt ở trên nắp ấm trà, chỉ qua vài lần hô hấp, khói nhẹ liền thoát ra ngoài từ nơi vòi ấm.
Hiển nhiên, nước trong ấm trà đã là nước sôi.