“Cổ nhân có câu: Người gặp hoa càng tôn nét hồng. Hiếm thấy có năm nào hoa đào nở đẹp như năm nay, các vị tiểu thư đang ngồi đây đều là những người dung mạo xinh đẹp, tài năng xuất chúng, khiến bổn cung vừa nhìn đã ái mộ.”
Bà dừng lại chút, quay đầu nhìn sang hoàng thượng.
“Chỉ là nếu chỉ uống rượu khó tránh khỏi tẻ nhạt, bổn cung nghe nói, các vị tiểu thư ngồi đây đều có tài nghệ hơn người, chi bằng nhân cơ hội này, thể hiện một chút, cũng coi như khoe sắc cùng hoa đào. Hoàng thượng, mẫu hậu, hai người thấy sao?”
Hoàng thượng nghe xong càng phấn chấn: “Chủ ý này hay, cứ làm theo ý hoàng hậu đi.”
Thái hậu cũng gật nhẹ đầu.
Mục đích của yến tiệc đào hoa này vốn là mời các thiên kim tiểu thư đến, sau đó xem dung mạo, giáo dưỡng của họ, để họ thể hiện tài hoa và thiên phú của mình.
Các tiểu thư ngồi bên dưới đều có chút chấn động.
Nhưng họ đợi ngày này cũng lâu rồi, ai cũng muốn thể hiện thật tốt trước mặt hoàng thượng và các vị điện hạ!
Hoàng hậu lại nói: “Yến tiệc chỉ mới bắt đầu, chúng ta sẽ xem biểu diễn tài nghệ là chính, bất kể có tài năng ca hát, thư họa hay thơ ca, đều có thể biểu diễn, nếu thể hiện tốt, bổn cung, hoàng thượng và thái hậu đều sẽ trao thưởng!”
Tất nhiên không ai dám đưa ra ý kiến khác.
Thái hậu nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên người Hoàng Nguyệt Ly.
“Nếu không ai có ý kiến gì vậy chúng ta sẽ theo đó bắt đầu là được! Trước hết, người đầu tiên ngồi ở vị trí đầu - Bạch tam tiểu thư, ngươi định biểu diễn tài nghệ gì?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào Hoàng Nguyệt Ly, như thể cười trên nỗi đau của người khác.
Ai cũng biết tam tiểu thư của Võ Uy hầu phủ chỉ là một cô gái kém cỏi, không tu luyện được thì thôi, đến cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú mà các tiểu thư khuê các bình thường phải học về cơ bản cũng chưa học qua.
Võ Uy hầu phủ có lẽ định nuôi không nữ nhân này, nên từ nhỏ mới không mời thầy về dạy những thứ đó.
Nhưng bên ngoài lại nói nữ nhân này tính khí nóng này, ngang ngược, khiến các thầy mời về dạy đều tức giận mà bỏ đi!
Trước đây, Bạch Nhược Ly có tham gia mấy cuộc thi của thiên kim tiểu thư, nhưng chỉ có thể nói là bi thảm.
Khi người khác biểu diễn tài nghệ khiến cả sảnh đường hò reo tán thưởng, còn Bạch Nhược Ly đến vũ đạo đơn giản nhất cũng không múa được, không biết khiến cho bao nhiêu người chê cười rồi!
Thế nên, lần này mọi người đều nghĩ ngay, tam tiểu thư nhà Bạch gia lại mất mặt thôi!
Đã thế lại còn mất mặt trước hoàng thượng và thái hậu.
Bạch Nhược Kỳ không nhịn được khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
Ả tiện nhân này được xếp ngồi vị trí đầu tiên, không phải rất đắc ý sao? Cũng không nghĩ lại xem mình có xứng với vị trí này không?
Bây giờ thì hay rồi, đến biểu diễn tài nghệ cũng được xếp đầu tiên, đến thời gian chuẩn bị cũng không có!
Xem nha đầu chết tiệt này làm thế nào?
Bạch Nhược Ly cảm nhận được ánh nhìn từ khắp các hướng, nhưng nàng lại không có chút hoang mang hay lo lắng nào.
Nàng nở một nụ cười dịu dàng, đoan trang, đúng với phong thái của các tiểu thư khuê các, sau đó chậm rãi đứng dậy, hướng về phía hoàng thượng hành lễ như nghi.
“Hoàng thượng, thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, chư vị điện hạ, dân nữ là đích nữ của Võ Uy hầu Bạch Lưu Phong - Bạch Nhược Ly. Nếu hoàng hậu nương nương đã có ý, Ly nhi cũng xin được thể hiện chút tài mọn.”
Hoàng hậu nhìn nàng một cách ngạc nhiên.
Lần đầu tiên nghe về nàng, hoàng hậu chỉ nghe danh nàng thất học vô lễ.