Tiểu hồ ly này thật đúng là không đơn giản, một lần lại một lần khiến cho hắn ngạc nhiên!
Nàng phúc hắc lại giảo hoạt như thế, gan dạ sáng suốt hơn người, lại là thiên tài luyện khí hiếm thấy. Hiện tại, nàng lại bày ra thiên phú tinh thần lực cường đại của mình.
Rốt cuộc còn có cái gì mà tiểu hồ ly này không thể làm được?
Tầm mắt của nam nhân quá mức chuyên chú và nóng rực, Hoàng Nguyệt Ly kỳ quái quay đầu nhìn hắn một cái, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nam nhân khẽ cười một tiếng, giọng nói trầm thấp mà từ tính mang theo mị hoặc độc đáo.
"Không có gì, đi thôi, cuộc đấu giá sẽ sớm mở màn, nếu vẫn không tiến vào, chúng ta có thể sẽ bị muộn!"
Hoàng Nguyệt Ly liền phản ứng lại, "Đúng rồi! Nhanh lên, chạy nhanh lên, ta đã chờ mong nhiều ngày, chuyện quan trọng như vậy, tuyệt đối không thể đến trễ! Ai nha, động tác của ngươi sao lại chậm như vậy? Nhanh lên một chút!"
Nàng vừa thúc giục nam nhân, vừa dậm dậm chân, bước nhanh đi đến của chính của Thiên Trân Các.
Từ đầu đến cuối, nàng không liếc mắt nhìn xem Thái tử và Bạch Nhược Kỳ một cái, phảng phất hai thiên chi kiêu tử đại danh đỉnh đỉnh ở Nam Việt Quốc, chẳng khác gì khất cái ven đường!
Nam nhân buồn cười lắc lắc đầu, chân bước nhanh hơn, đuổi theo.
Tiểu nha đầu thật là...... rõ ràng là chính nàng trêu chọc tới phiền toái, chậm trễ thời gian, còn muốn trách động tác của hắn quá chậm, thật là bá đạo lại ngạo kiều (ngạo: ngạo mạn; kiều: đáng yêu), nhưng lại khiến hắn cảm thấy thật sự rất đáng yêu......
Lúc này đây, thủ vệ Thiên Trân Các cũng không dám ngăn Hoàng Nguyệt Ly lại.
Nhìn thấy nàng và Các chủ đại nhân sau lưng nàng, trong lòng nhóm thủ vệ đều là nghiêm nghị, tràn ngập kính sợ, một đám khom người khom lưng thật thấp, nghênh đón bọn họ đi vào, cũng không dám thở quá lớn.
Cho đến khi hai người biến mất ở phía sau cửa, trên đường phố một mảnh yên tĩnh, mới bắt đầu giống như cái chảo chiên, trở nên vô cùng náo nhiệt.
"Thiên a! Vừa rồi thật sự là khiến ta sợ muốn chết! Nam nhân kia có địa vị gì? Vì sao lại đáng sợ như vậy? Tất cả quần áo sau lưng ta đều bị mồ hôi tẩm ướt!"
"Đúng vậy, thật là quá cường đại, hắn đứng ở nơi đó căn bản không hề nhúc nhích, nhưng phạm vi vài dặm đều lập tức trở nên vô cùng rét lạnh, vừa rồi ta vẫn luôn run rẩy a, thật là đáng sợ!"
"Đừng nói là ngươi, ngay cả Thái tử ở trước mặt hắn, căn bản cũng không dám ngẩng đầu lên!"
"Điều này thật sự là quá không thể tin nổi, không phải nói Thái tử chính là đệ nhất thiên tài của quốc gia sao? Nhìn tuổi của nam nhân kia khẳng định không lớn, nhiều nhất là tầm 20 tuổi, hẳn là cùng độ tuổi với Thái tử đi? Nhưng thực lực của hai người, chênh lệch cũng quá lớn đi!"
"Ài, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*! Thái tử cũng chỉ là lợi hại nhất ở Nam Việt Quốc, cao thủ Nam Thiên Vực có thể còn rất nhiều......"
*Thiên ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (人外有人,天外有天): Nghĩa là trên trời có trời, trên người có người; núi cao còn có núi cao hơn. (No matter how good you think you are, there is always someone out there that is better.)
"Cũng đúng, liệu người nọ có phải là thiên tài của tông môn phụ cận hay không?"
"Ai mà biết được? Ài, Nam Việt Quốc chúng ta ngoại trừ Bạch Lưu Phong của Bạch hầu gia năm đó ra, thật sự chưa có thiên tài nào khác. Thái Tử điện hạ bất quá cũng chỉ là như thế......"
Thái tử nghe đủ loại âm thanh nghị luận truyền đến bên tai, ngón tay thon dài ôm ngực, tức giận đến nỗi toàn thân đều đang run lên!
Sao có thể? Nam nhân này thoạt nhìn cũng chỉ ngang tuổi với hắn, vì sao lại mạnh hơn hắn nhiều như vậy!
Ở trước mặt hắn ta, bản thân hắn chỉ giống như con kiến, hoàn toàn không thể nào chống cự.
Quá mạnh......
Hơn nữa, nam nhân thần bí kia căn bản không hề cố kỵ gì, ngay ở trên đường cái Nam Việt Quốc, nhục nhã hắn không chút lưu tình!
Thái tử nghĩ đến cảnh mất mặt của mình, khi bị người áp chế mà không dám ngẩng đầu lên, đã bị nhiều dân chúng xem ở trong mắt như vậy, còn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, nói hắn "Bất quá cũng chỉ là như thế"!