Hoàng Nguyệt Ly lui về phía sau một bước, cười nói: "Uy phong của Thái Tử điện hạ thật lớn, đây là có tật giật mình? Chỉ cho phép các ngươi nói ta, ta không được nói các ngươi? Lời ta nói chính là sự thật!"
Bạch Nhược Kỳ lã chã chực khóc, nói: "Tam muội, ngươi vì sao lại nói ta như vậy? Loại lời nói này nếu truyền ra ngoài, ngươi là muốn hại tỷ tỷ không thể làm người hay sao?"
Bộ dáng làm bộ làm tịch của nàng ta, Hoàng Nguyệt Ly xem ở trong mắt, thật sự là rất buồn cười!
Thời điểm Bạch Nhược Kỳ nói nàng tư thông với người khác, vì sao không suy xét xem nàng có thể làm người hay không? Hiện tại đổi thành ở trên đầu nàng ta, mới có hành động đáng thương?
Nhưng mà, trong mắt Thái tử, bộ dáng mỹ nhân khóc như hoa lê dính hạt mưa, thật sự là quá đáng thương!
Ngược lại, Hoàng Nguyệt Ly biết rất rõ Thái tử, ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm, còn không chút khách khí với hắn, loại nữ nhân này...... thật sự là quá chướng mắt!
Bạch Nhược Kỳ nói ra một câu, như lửa cháy được đổ thêm dầu, khiến Thái tử càng thêm tức giận.
"Kỳ nhi, đừng khổ sở. Ta sẽ thay ngươi giáo huấn nàng!"
Bạch Nhược Kỳ hiện lên một nụ cười thành công.
Hoàng Nguyệt Ly cười cười, "Quy củ của Thiên Trân Các, không cho phép có người nháo sự trong vùng phụ cận, Thái tử vẫn khăng khăng muốn động thủ ở chỗ này sao?"
Thái tử cười lạnh nói: "Đây là đang ở trên đất Nam Việt Quốc, lời ta nói, ai dám có dị nghị? Đừng nói là bắt người trước cửa Thiên Trân Các, thậm chí là hủy đi Thiên Trân Các, Các chủ cũng không dám lên tiếng!"
"Phải không?"
Hoàng Nguyệt Ly tươi cười nở rộng trên mặt, đôi tay lại bí mật nắm lấy ám khí ở trong lòng ngực.
Thị vệ bên người Thái tử đều là Ngự Huyền Cảnh, ở Nam Việt Quốc đều được xem như là cao thủ, so với đội thân vệ của Võ Uy Hầu phủ càng muốn cao hơn mấy cấp bậc.
Tuy rằng huyền khí độc môn ở trên tay nàng, đối phó với cao thủ Ngự Huyền Cảnh cũng không có bất luận vấn đề gì. Tuy nhiên, bản thân nàng rốt cuộc vẫn không có huyền lực, để thao túng huyền khí công kích, uy lực cũng bị hạn chế, vì thế nên cẩn thận hành sự vẫn hơn.
Nàng sẽ không ra tay một cách thiếu thận trọng. Một khi đã ra tay, cần phải một kích tất trúng!
Bọn thị vệ nghe lệnh, bước vài bước về phía nàng, "Bạch tam tiểu thư, xin mời! Ngài chính là kim chi ngọc diệp xuất thân cao quý, bọn thuộc hạ cũng không muốn thô lỗ với ngài."
Khi tên thị vệ nói điều này, đáy mắt hiện lên vài phần khinh thường.
Tam tiểu thư Bạch gia nổi danh là phế vật, sớm đã lan truyền khắp toàn bộ Nam Việt Quốc, bọn họ căn bản không cho rằng, nàng sẽ có cơ hội phản kháng.
Là thiên kim tiểu thư Hầu phủ thì như thế nào? Có người cha lợi hại thì như thế nào? Nếu không có thiên phú, ở trước mặt người có địa vị như Thái tử, chỉ sợ còn lâu cũng không bằng được thị vệ Ngự Huyền Cảnh bọn họ!
Trong lòng Hoàng Nguyệt Ly cười lạnh, trên mặt lại cố ý hiện lên biểu tình hoảng sợ.
"Ngươi...... các ngươi muốn làm gì?"
Mắt thấy bọn thị vệ đã sắp tới gần bên người nàng, Hoàng Nguyệt Ly đang chuẩn bị ra tay.
Bỗng nhiên, một trận huyền lực như cuồng phong vô cùng mãnh liệt quét đến từ sau lưng nàng.
"Bịch! Bịch!"
Hai tiếng vang lớn truyền đến, hai tên thị vệ Ngự Huyền Cảnh, đều bị đẩy lui ra ngoài!
Hơn nữa, lập tức bay ra xa mấy trượng, thân ảnh màu đen của hai người xẹt qua trên bầu tạo thành một đường cong dài, sau đó mới từ xa rớt xuống ở trên mặt đất.
Người qua đường xung quanh đều ngơ ngác nhìn về phía thị vệ bị ném theo một đường cong, nhất thời đều không kịp có phản ứng.
Thị vệ bên người Thái tử...... chính là cao thủ Ngự Huyền Cảnh, Ngự Huyền Cảnh!
Ở Nam Việt Quốc, cao thủ Ngự Huyền Cảnh là một người trong vạn người. Mỗi người đều có tước vị, là một sự tồn tại khiến người thường đều rất ngưỡng mộ!
Trên thực tế...... cứ như vậy...... bị một chiêu đánh bay?
Hơn nữa nghe âm thanh kia khủng bố như vậy, hai người chắc là đã chấm mặt đất......
Mọi người không khỏi run lên lập cập, thật sự ngẫm lại đều cảm thấy đau thay bọn họ......
Cùng lúc đó, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: "Dám động vào người nữ nhân của bổn tọa, ai cho các ngươi lá gan này?"