Tuy nhiên, đó cũng không phải là điều quá khó đối với Hoàng Nguyệt Ly.
Loại hộp liền mạch này, chính nàng đã từng tạo ra hàng trăm chiếc, rất rõ ràng cơ chế bên trong.
Nàng đặt chiếc hộp thẳng xuống, quan sát hoa văn trên nắp hộp một chút, sau đó thật cẩn thận ấn vài lần theo một số phương hướng khác nhau.
Chiếc hộp phát ra một tiếng vang nhỏ "lách cách".
Trái tim Hoàng Nguyệt Ly nhảy lên, nàng biết rằng chiếc hộp đã được kích hoạt.
Tuy nhiên, nàng còn chưa kịp cao hứng, phía trên chiếc hộp bỗng nhiên loé lên một luồng ánh sáng nhẹ, đối mặt với ánh mặt trời, cơ hồ không thấy rõ lắm.
Hoàng Nguyệt Ly phản ứng rất nhanh, lập tức lắc mình xông ra ngoài cửa phòng.
Ngay sau đó, trong thư phòng truyền đến ba tiếng vang lớn "bịch bịch bịch", một trận chấn động kịch liệt, trực tiếp phá nát cửa thư phòng và cửa sổ.
Không chỉ có như thế, dòng khí cường đại còn chạy luôn ra khỏi cửa phòng.
Hoàng Nguyệt Ly không kịp trốn tránh, bị phun một đầu màu đen và màu xám, gần như rơi thẳng xuống mặt đất, quả thực là chật vật bất kham!
Nàng bị dòng khí đẩy lên một khoảng cách khá xa, bị thổi khắp trong viện mới dừng lại.
Nàng đứng thẳng eo, xoa xoa mồ hôi trên mặt, nhưng phát hiện tay mình dính một mảng màu đen, đột nhiên trái tim cảm thấy nguy hiểm!
Kiếp trước của Hoàng Nguyệt Ly chính là luyện khí sư cấp 9, loại hộp liền mạch cấp 9 này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chẳng lẽ nàng đã phán đoán sai?? Không chỉ thất bại trong việc mở ra, mà còn kích hoạt cơ quan ẩn trong đó??
Sao điều này có thể xảy ra?
"Thật sự quá tà môn! Rốt cuộc, ta đã làm sai ở đâu?"
Hoàng Nguyệt Ly bĩu môi, oán giận một câu, đang nghĩ tiếp tục quay lại tìm hộp.
Thải Vi đã chạy tới, ngăn ở trước mặt nàng.
"Tam tiểu thư, tam tiểu thư, chờ một chút! Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với ngài vậy? Đầu tiên là phá hết toàn sân, thiếu chút nữa lại phá luôn thư phòng, ngài thật sự...... thật sự không có vấn đề gì chứ?"
Thải Vi thật cẩn thận hỏi, giọng nói không dám quá cao, giống như sợ kích thích đến nàng.
Khóe miệng Hoàng Nguyệt Ly cong lên.
Nàng biết bản thân mình hôm nay đã làm một loạt các động tác có chút kỳ quái, tuy nhiên, nha đầu này cũng không cần biểu lộ ra vẻ mặt giống như nàng đang bị bệnh đi?
.....Editor: Emily Ton.....
"Chi chi --! Chi chi --!"
Vào lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng chim hót thanh thúy, một con chim nhỏ màu đỏ vàng có lông xù xù xiêu xiêu vẹo vẹo bay đến, dừng ở trên tay áo của Hoàng Nguyệt Ly.
Trong miệng nó còn ngậm một cái chân gà còn lớn hơn so với thân mình nó, đã được nướng thơm ngào ngạt và mềm ngon, lại còn đang chảy dầu mỡ xuống.
"A, Vượng Tài! Vừa rồi nô tỳ nhìn thấy lồng sắt trống rỗng, tìm nó đã lâu, nguyên lai là đến phòng bếp đi tìm cái ăn! Dễ thương, rất thông minh, rất đáng yêu......"
Thải Vi mang vẻ mặt kinh ngạc lẫn cảm thán.
Hoàng Nguyệt Ly lại giận sôi máu!
Bởi vì chỉ có nàng mới nghe hiểu âm thanh của tiểu phá điểu kia, vài tiếng kêu chi chi đó có ý rõ ràng là nói: Xấu nữ nhân, quá ngu xuẩn. Đó là hộp Huyết Vũ Khiên Ty (血羽牵丝), căn bản không phải mở ra như vậy! Còn không biết xấu hổ tự gọi mình là luyện khí sư cấp 9 cái gì! Ngu xuẩn ném về đến nhà!
Ánh mắt không có chút thiện cảm của nàng quét về phía tiểu phượng hoàng.
Hùng hài tử (chỉ đứa trẻ hư hỏng không biết nghe lời) này cố tình còn không biết chết sống, đắc ý lắc lắc đầu nhỏ, dầu trên chân gà đều chảy lên tay áo của nàng.
Hoàng Nguyệt Ly một tay xách nó lên, ném cái chân gà qua một bên, sau đó xách nó, lại vào thư phòng.
Nàng vừa mới nói Thải Vi hãy rời khỏi đây, tiểu phượng hoàng đã rơi xuống đất và biến thành tiểu hài tử với khuôn mặt bánh bao đáng yêu, nhào về phía ngoài cửa.
"Chân gà của tiểu gia! Trả lại chân gà cho ta! Chính ta đã nếm trải cả buổi trưa ở trong phòng bếp, chọn một cái đùi gà mềm nhất!"