Vừa nãy hắn liều mạng tranh cãi là để thái hậu quên đi chuyện gọi thái y khác đến, định tội Bạch Nhược Kỳ trước, nào ngờ lại bị Thục phi chen ngang vào.
Tiếp theo hắn phải làm sao đây?
Lưu Y Chính như ngồi trên bàn chông, hoảng loạn đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Làm như vậy... có phải là quá độc ác?
Nhưng ai bảo Bạch Nhược Kỳ hãm hại hắn trước? Như vậy không thể trách hắn được!
Không bao lâu, Lý cô cô mang theo người của Thái Y viện đến.
Không chỉ có bốn vị thái y, mà ngay cả chính viện sứ, phó viện sứ cũng tới, tổng cộng sáu người tất cả.
Thái hậu phân phó: “Các người lần lượt bắt mạch cho Bạch nhị tiểu thư, xem xem nàng rốt cuộc tại sao lại bị ngất xỉu.”
“Vâng.”
Mấy người thái y lần lượt đến bắt mạch cho Bạch Nhược Kỳ, không lâu sau, sáu thái y đều đã chẩn mạch xong.
Thái hậu lên tiếng hỏi: “Các ngươi đều đã chẩn ra bệnh rồi sao? Lần lượt bẩm báo cho ai gia. Ai gia cảnh cáo trước, chuyện này rất quan trọng, chẩn không ra thì trực tiếp nói chẩn không ra, không bị trách tội, nếu như nói xằng bậy... thì đừng trách ai gia độc ác!”
“Vâng vâng, xin thái hậu yên tâm, chúng thần không dám nói sai sự thật.”
Chính viện sứ là người đầu tiên đứng ra bẩm báo: “Thái hậu nương nương, bệnh của Bạch nhị tiểu thư không phức tạp, chỉ là do ăn phải bổ dược có dược hiệu quá mạnh, khiến khí huyết quá thịnh mà dẫn đến xuất huyết. Còn về việc bị ngất xỉu, thì là do say rượu cộng thêm mất máu quá nhiều gây ra...”
Ông ta dừng lại một chút, dường như nhịn không được, lại nói thêm.
“Vi thần thật sự khuyên nhị tiểu thư một câu, dược này không thể tùy tiện dùng, võ giả các vị tu luyện thích dùng thuốc dược tính mạnh, nhưng dùng quá nhiều sẽ có thể để lại di chứng, nếu trầm trọng thì có khi còn mất mạng nữa!”
“Vậy nên, đây không phải là hỉ mạch?” Thái hậu hỏi.
“Hỉ mạch?” Viện sứ vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Làm sao có thể chứ? Mạch tượng này khác xa với hỉ mạch, tuyệt đối không thể nào chẩn đoán nhầm được! Bạch nhị tiểu thư đây là bị di chứng do dùng dược quá mạnh. Không biết là vị luyện đơn sư nào học nghệ không tinh, lại cho nhị tiểu thư dùng dược không thích hợp như vậy!”
Thái hậu chất vấn những vị thái y còn lại, kết quả cũng đều tương tự.
Xem ra, chân tướng đã được phơi bày.
Rất hiển nhiên, Bạch Nhược Kỳ không hề mang thai, việc hoài nghi nàng thất trinh trước khi xuất giá cũng trở thành chuyện không có căn cứ.
Bạch Nhược Kỳ lúc này mới thở ra một hơi, gương mặt nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt u ám quét lên người Hoàng Nguyệt Ly.
Cũng may có Thục phi ở đây, cũng may mà nàng ấy cơ trí!
Nếu không, thì nàng đã bị tiểu tiện nhân kia hại chết rồi!
Nhưng nàng không cam tâm chịu thiệt thòi như vậy, nàng nhất định phải trả hết lại cho tam muội tốt kia, cứ đợi đấy!
Hoàng Nguyệt Ly cảm nhận được ánh mắt của Bạch Nhược Kỳ, nàng chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên mỉm cười.
“Ơ? Nhị tỷ của ta, tỷ không cho rằng sự việc này sẽ kết thúc như vậy chứ? Thật quá ngây thơ mà! Tỷ hại nhiều người như thế, chuyện này sao có thể dễ dàng cho qua như vậy được?”
Bạch Nhược Kỳ tuy rằng không nghe rõ những lời lẩm bẩm đó của Hoàng Nguyệt Ly, nhưng nhìn thấy nàng ta cười, trong lòng bất giác nổi lên chút nghi ngờ: “Tiểu tiện nhân kia lại đang cười cái gì? Lẽ nào đang âm mưu chuyện gì? Không, không thể nào, chỉ cần ta chứng minh được bản thân không mất trinh trước khi xuất giá, thì nàng ta có thể làm gì chứ?”
Ngay lúc này, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói run rẩy của Lưu Y Chính.
“Thái hậu... nương nương, xin bớt giận, vi thần tội đáng muôn chết! Nhưng vi thần cũng có nỗi khổ riêng, xin thái hậu cho vi thần một cơ hội giải thích!”