Lời vừa nói ra, trong một thời gian dài, phòng yến tiệc đều không một tiếng động.
Mọi người mở to mắt, theo phản xạ móc móc lỗ tai, vô cùng nghi ngờ mình bị ảo giác!
Bạch Nhược Ly được công nhận là siêu cấp phế vật, thế mà dám thách đấu với con cưng của trời, thiên tài tứ phẩm Bạch Nhược Kỳ?
Điều này là không thể, tất nhiên là không thể được! Hoặc là mọi người đều nghe nhầm, hoặc đầu óc Bạch Nhược Ly bị lừa đá rồi!
Cả Bạch Nhược Kỳ cũng ngẩn người, lúc sau, ả mới bật cười và nói:
“Tam muội, ngươi... ngươi không phải chứ? Lúc nãy chắc chắn là ta nghe lầm phải không, ta thế mà nghe nhầm thành người thách đấu với ta?”
“Ngươi không nghe lầm.” Hoàng Nguyệt Ly nhẹ nhàng nói:
“Ta muốn thách đấu ngươi, mà còn, ngay tại đây và ngay bây giờ!”
Bạch Nhược Kỳ xem như bây giờ mới hiểu ra, khoa trương trừng to mắt, đánh giá Hoàng Nguyệt Ly từ đầu đến chân nhiều lần, sau đó hết sức vui mừng cười đến gập cả lưng.
“Ta nói, tam muội, ngươi có phải bị đả kích nghiêm trọng quá rồi không? Ngươi thách đấu ta? Trò đùa gì vậy?”
Hoàng Nguyệt Ly mỉm cười trong trẻo:
“Ta không hề đùa đâu, nhị tỷ. Chẳng lẽ... ngươi không dám?”
Những người có mặt ngạc nhiên đến cằm gần như rơi xuống.
Phế vật tam tiểu thư thế mà đang hỏi Bạch Nhược Kỳ dám hay không? Trời đất, đã thấy qua người muốn chết, nhưng chưa thấy qua muốn chết như thế này!
Đó là chê bản thân chết chưa đủ nhanh, muốn đâm trước lên người vài đao hay sao?
Bạch Nhược Kỳ càng ngạc nhiên hơn, nhưng sau đó ả liền cười lạnh.
“Tam muội, ngươi thực sự muốn thách đấu ta? Ngươi phải suy nghĩ kỹ đó! Ngươi một phế vật không thể tu luyện, muốn thách đấu với võ sư Khí Huyền cảnh tầng chín?”
“Đúng, ta nghĩ kỹ rồi.” Hoàng Nguyệt Ly buồn cười nhìn biểu cảm khoa trương của Bạch Nhược Kỳ, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường.
Lần này Bạch Nhược Kỳ thực sự xác định, đầu óc tam muội của ả nhất định có vấn đề rồi!
Phế vật kia vậy mà thực sự thách đấu mình?
Đây thực sự là chuyện cười buồn cười nhất mà ả nghe năm nay!
Phế vật là phế vật, không kẹp đuôi làm người cho tốt, ngoan ngoãn kết hôn với đồng loại phế vật Dự vương, mà lại mơ tưởng thái tử anh minh thần võ? Còn dám thách đấu với thiên tài võ sư như ả?
Quá không biết trời cao đất dày là gì rồi!
Nhưng Bạch Nhược Kỳ đang phiền muộn vì không có cơ hội đánh phế vật này một trận, để trả thù chuyện sáng nay làm ả mất mặt trước thái hậu! Không ngờ, nha đầu chết tiệt này lại tự dâng mình tới cửa ăn đòn!
Vậy thì không thể trách ả được!
Cho dù mất tay gãy chân, là do Hoàng Nguyệt Ly tự chuốc lấy thôi!
Khóe miệng Bạch Nhược Kỳ hiện ra nụ cười nham hiểm, nhưng miệng lại nói:
“Tam muội, muội đừng như vậy, ta biết ngươi chỉ là nhất thời xúc động, suy nghĩ kỹ thì đã hối hận rồi! Tuy sau khi thách đấu lại không dám ứng chiến là một hành vi đáng bị khinh thường, nhưng ngươi là phế vật mà, có thể châm chước, ngươi không cần phải có gánh nặng tâm lý!”
Ả ngoài mặt khuyên Hoàng Nguyệt Ly thu hồi thách đấu, thật ra là đang khiêu khích nàng.
Ngay cả người có chút khí phách nghe thấy điều này cũng không thể rút lui nữa!
Hoàng Nguyệt Ly lắc đầu, cười như không cười nói:
“Nhị tỷ, ngươi không cần dùng lời nói sỉ nhục ta, ta sẽ không rút lại thách đấu, ngược lại là ngươi... ngươi nên suy nghĩ kỹ, đừng đợi đến lúc thua rồi lại chối!”
“Ta sẽ thua ngươi? Lại còn chối?”
Bạch Nhược Kỳ cười chảy nước mắt nói:
“Được được được, ngươi nói có lý, không bằng thẳng thắn mời hoàng thượng làm chứng cho chúng ta?”