Mục lục
Sinh Tồn Thời Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trang Nguyễn

"Được rồi, tiếp theo chính là rừng rậm cấp bốn á... đây là món đồ chơi tôi yêu thích thứ hai đó nha, các người nhất định sẽ yêu thích ~" giọng nữ quen thuộc vang lên, vẫn mang theo sự nhiệt tình bệnh hoạn: "Thời gian lần này cũng là một tháng á..., quy tắc cũ, thí sinh thất bại sẽ bị tôi thanh lý như rác đó nha hì hì hì."

Giọng nữ cười khiến các thí sinh nổi cả một tầng da gà, thí sinh nắm chặt ba lô cuộc thi cung cấp, vội vàng chạy đi, tranh thủ thời gian xuất phát.

Du Hành cột túi của mình vào bên hông: nói: "Xuất phát!"

Trong "Bang minh thế giới", các thí sinh một lần nữa bước vào rừng rậm sinh tử, còn ở bên ngoài, bang Minh quốc không ngừng cổ động khâu cuối cùng tiến hành xác nhập từng server quốc gia. Thật ra xác nhập server là chuyện tốt, ở giữa các quốc gia có thể liên hệ tri thức với nhau, về phương diện này giữa các quốc gia có sự chênh lệch, cũng rất trông mà thèm sách vở tồn kho của các nước lớn khác.

Cũng có quốc gia không muốn, có điều dù bọn hắn không đồng ý, cũng phải "thiểu số phục tùng đa số" —— đây là thời khắc cả hành tinh bị uy hiếp hủy diệt từng giây từng phút, toàn bộ quốc gia trên hành tinh này đều tạo thành liên minh thời chiến cùng tuyên thệ lời hứa, còn khắc lên sách kết minh.

Hơn nữa đây là chuyện tốt lợi nước lợi dân, có ý nghĩa trọng đại đối với việc truyền thừa cho đời sau, đứng trên đại nghĩa, cũng không thể không đồng ý. Những quốc gia kia sau lưng mắng Bang minh quốc giày vò gì đấy, đều nói bọn hắn bị điên cả rồi sao?

Cao tầng Bang Minh quốc quả thật cách điên cũng không xa, cả một đám người chơi vang lên âm thanh báo tử vong não, không khác nào tích lũy từng tầng từng tầng đả kích sâu nặng đánh mạnh vào, khiến bọn hắn tuyệt vọng không cách nào đoán được, đám cao tầng không ngừng áp lực, thật đúng là tự nguyện bản thân bị điên chứ không muốn vượt qua khoảng thời gian này.

"Không thể đợi được nữa, lập tức xác nhập."

Vì vậy trò chơi vốn do bang Minh quốc đầu tiên sáng chế phát minh, kỹ thuật trung tâm còn nằm trong tay bọn hắn, còn nữa, trong toàn hành tinh bang Minh quốc là một trong những quốc gia có văn minh truyền thừa vượt xa nhất, văn hóa sách vở trân bảo nhiều vô số kể, cuối cùng, lần xác nhập này do bang Minh quốc chủ đạo, dưới đủ loại nguyên nhân, sau khi xác nhập đều được sắp xếp ở bang Minh quốc.

Sau khi xác nhập, các quốc gia sẽ phái chuyên viên đến kiểm tra đo lường, định cuộc sống sau này sẽ thường trú ở bang Minh quốc, cùng nhau giữ gìn Server vận hành.

Sau khi xác nhập xong, bang Minh quốc lại đưa ra cuộc thi liên hợp, xúc tiến thí sinh các quốc gia giao lưu và hợp tác, cuộc thi lần này cũng đều thêm phần danh sách cho nhóm di dân đầu tiên.

Mặc kệ ban đầu ước nguyện của cao tầng bang Minh quốc thế nào, lại hại bao nhiêu người các nước khác, giờ này phút này, quả thật đã mang đến chỗ tốt ngắn ngủi cho bọn Du Hành.

Rừng rậm cấp bốn càng mạo hiểm hơn, mãnh thú rất hiếm khi cho con người cơ hội thở dốc. Minh phu nhân lấy ánh mắt thượng đế nhìn bộ dáng những người kia sợ chết khiếp, nhìn con người thống khổ đau đớn vẫy vùng sinh tồn trong trò chơi, cỡi bỏ vỏ ngoài dối trá, phản bội, hung bạo, phóng thích dục vọng, nó vui mừng đến mặt mày cong cong. Trước kia con người thao túng nó, bây giờ nó hóa thân thượng đế, chơi đùa những kẻ này trong lòng bàn tay, còn cái gì càng hưởng thụ hơn đây?

Thế nhưng, trong những người kia, có kẻ đâm sau lưng nhưng cũng có kẻ cận kề cái chết cũng muốn quay đầu cứu đồng bạn...

"Con người thật sự rất kỳ quái." Nhìn các thí sinh tìm được đường sống trong chỗ chết ôm nhau khóc rống, vẻ mặt may mắn cùng cảm kích, tươi cười trên mặt Minh phu nhân từ từ biến mất, ánh mắt âm độc.

"Ta không thích." Không vui.

"Ta không thích."

Minh phu nhân tắt hình ảnh trước mắt, xoay vòng tại chỗ: "Trò chơi này không thú vị, ta phải nghĩ một trò chơi mới... Có rồi!" Hai mắt nó tỏa sáng, vừa định bắt lấy điểm linh quang này để suy nghĩ thật kỹ, lại cảm giác được không gian chấn động một trận.

Nó chạy đến bên cửa sổ nhìn, chỉ thấy thế giới cổ tích yêu thích của nó sụp đổ từng khúc, vô số sức mạnh đè ép kéo đến, từ trên trời giáng xuống.

"1, 2, 3..." Nó đếm mấy lần những sức mạnh kia, tổng cộng có hai mươi hai.

"Rốt cuộc là ai vào được! Đây là chỗ của ta! Cút ra ngoài!!"

Theo lý thuyết, lúc xác nhập Server sẽ tạm ngưng phục vụ, bởi vậy người trong các server đều bị đăng xuất, đây là cơ chế bảo hộ tự động trong quá trình xác nhập, cũng là ân trạch của bọn Du Hành.

Lúc kiểm tra đo lường bên trong trò chơi còn có người online, đầu não Server khác trong quá trình dung hợp còn dành thời gian muốn đưa người ra ngoài, kết quả lại phát hiện không cách nào hoàn thành chỉ lệnh.

"Mở khu vực an toàn —— mở khu vực an toàn ——" Server xác nhập, tương đương hai mươi ba thế gưới dung hợp xây dựng lại, sẽ tạo thành tổn thương nhất định cho người chơi, xuất phát từ quyền lợi hạng nhất của người chơi, trước tiên chúng liên hợp mở khu vực an toàn, đưa tất cả người chơi vào trong đó.

Vì vậy Minh phu nhân càng tức giận hơn, kêu to: "Đó là đồ chơi của ta!" Xé rách váy công chúa trên người hóa thành nguyên hình, nhào đến một đoàn sức mạnh vô hình phía trước: "Ta muốn ăn tươi các ngươi!"

Du Hành đột nhiên thấy hoa mắt, sau đó trở về một không gian vô tận màu trắng, anh mất phản ứng hai giây mới bình phục, anh đã đi ra cánh rừng rậm kia! Trước khi rời khỏi cánh rừng đó, anh đang bị đàn thú vây công, lúc này trên lưng đau đớn khó nhịn, xương sườn đứt rời truyền đến tim đau đớn, anh vịn bụng từ từ ngồi xuống.

Trong lúc lấy thuốc trị thương băng bó cho mình, anh quan sát bốn phía bên cạnh, trong mấy giây, rừng rậm chằng chịt người bỗng nhiên xuất hiện trong không gian này, trong đó còn có cả Trần Đình Đình và bọn Trì Uyển đang mang vẻ mặt kinh hồn táng đảm. Bọn hắn đứng cách đó không xa, chấn kinh giơ đao, giơ côn gỗ đánh giá xung quanh, đợi đến khi nhìn thấy người quen mới từ từ bỏ vũ khí xuống.

"Nơi này là đâu?"

"Thật trắng!"

Du Hành vẫy tay gọi bọn họ, Trần Đình Đình cùng Trì Uyển vội vàng đở Thịnh Thông đi qua, người quen từ từ ngồi dựa gần với nhau, giúp nhau băng bó vết thương.

"Đây là xảy ra chuyện gì? Chúng ta được cứu rồi sao??!" Trần Đình Đình vừa cười vừa khóc: "Liên Bang đến cứu chúng ta sao?"

"Chúng ta có thể đăng xuất không?!... Không được."

"Không biết, có điều chúng ta tạm thời an toàn." Du Hành lau lau máu trên mặt: "Đều ngồi xuống nghỉ một lát, xử lý miệng vết thương đi, lát nữa lại đi thăm dò xem có lối ra không."

Trong quá trình băng bó vết thương, tất cả mọi người đều có chút may mắn.

"Tôi còn tưởng rằng tôi không qua khỏi." Thịnh Thông tổn thương trên bụng, lúc ấy hắn đã bị mãnh thú chặn ngang cắn, lúc xuất hiện ở đây ruột đều đã mất đi một đoạn, thật vất vả nhét lại rồi may miệng vết thương... bây giờ nói chuyện đều là hơi gió, không có thân thể thật sự, nói cách khác nơi này không có điều kiện chữa bệnh, xác định vững chắc không cách nào qua khỏi.

"Cũng không biết đến cùng đây là nơi nào..."

"Minh phu nhân đâu rồi?"

"Nó còn chưa xuất hiện."

Du Hành thấy được sự hoang mang trong mắt đồng bạn: "Đến cùng nó lại muốn làm trò gian trá gì nữa?"

Đúng vậy, bọn hắn đều nhất trí cho rằng, đây là trò gian trá của Minh phu nhân, đó là một người "phụ nữ" biến thái, hứng thú với việc chế tạo đủ loại trò chơi giết chóc, thích nhìn bọn hắn giãy dụa sinh tồn.

"Tôi hơi sợ, nếu trong cuộc thi này lại có sự thay đổi nữa thì làm sao đây?" Trì Uyển ôm tay Thịnh Thông nói: "Bây giờ trong cuộc thi đã rất khó khăn!" Dựa theo cách làm trước đây của Minh phu nhân, trong cuộc thi chỉ có càng sửa đổi càng khó khăn, chưa từng thấy qua càng sửa đổi càng đơn giản đâu. Nếu còn khó khăn hơn nữa, bọn hắn có thể sống sót được hay không?

Anh dốc sức ngủ một giấc, bổ sung nửa tháng thiếu ngủ này, rất mệt mỏi, ngay cả một giấc mộng cũng không có, ngủ rất sâu rất sâu. Lúc thức dậy, anh nhìn thời gian, không biết là chiều hôm nay hay chiều một ngày mới.

"Cậu thức dậy rồi à? Vết thương thế nào rồi?" Trần Đình Đình đang ngồi ôm gối, thấy anh thức dậy liền hỏi thăm.

"Tôi ngủ bao lâu?"

"Có lẽ ba ngày a?" Nói "Có lẽ", là vì cô chỉ thức dậy sớm hơn Du Hành một ngày, hỏi người khác mới biết đã qua hai ngày.

"Ngủ được rất là thoải mái." Du Hành cảm thán, đứng lên bắt đầu giãn gân giãn cốt, nhìn trái phải đang nằm ngổn ngang một đống người, thí sinh khác cũng thức dậy, đang ngồi ngẩn người.

Anh lại ngồi xuống nhìn Thịnh Thông, thoạt nhìn vết thương thế đã tốt hơn nhiều.

Trì Uyển nhỏ giọng nói: "Cảm ơn thuốc của anh."

"Không cần cám ơn."

Sau vài ngày, bọn hắn bắt đầu thăm dò nơi kỳ quái này, căn bản không tìm thấy lối ra, khắp nơi đều trắng xoá, sờ không thấy vách tường, cũng không nhìn ra được cảnh vật bên ngoài, đã ra không được, thế thì cũng chỉ có thể an tâm dưỡng thương.

Trong khoảng thời gian gần hai tháng này, dường như bợn Du Hành bị di vong ở chỗ này, kinh hỉ biến thành sợ hãi, tỉnh táo biến thành sốt ruột, đến sau này đói bụng đến nói ngực muốn dáng vào lưng, các thí sinh còn sống đều nằm trên mặt đất không muốn nhúc nhích.

Trong lúc này, vết thương của Du Hành đã khỏi hẳn toàn bộ, anh lại bắt tay vào việc rèn luyện thân thể, điều này làm cho bọn Trần Đình Đình kinh ngạc: "Cậu không đói bụng sao?" Vậy mà còn sức hoạt động như vậy?

"Đói." Du Hành nói: "Thế nhưng lại không chết đói, bây giờ chúng ta không phải thân thể chân chính, các cậu đã quên?"

Thấy anh khôi phục rèn luyện, bọn Trần Đình Đình cũng đi theo rèn luyện. Thật đúng là có chuyện để làm, thời gian cũng không còn khó khăn như vậy nữa, bọn hắn ở chỗ này hơn một tháng, rốt cuộc trong không gian này đã nghe được giọng nói của Minh phu nhân một lần nữa.

Mọi người cũng không phải chào đón, chờ mong nó gì cả, chỉ là sống lâu trong không gian khép kín thế này, mọi người muốn điên rồi! Lúc này bọn hắn bức thiết cần phải có người đánh vỡ phần tĩnh mịch này, dù cho đây là nhân vật bọn hắn thống hận nhất.

"Chào mọi người, không gặp lâu như vậy mọi người có nhớ ta không? Ôi chao, không có cách nào, trước đó tôi mất rất nhiều thời gian thu thập một đám rác rưởi, sau đó lại kéo đến một đám cần dạy dỗ, tôi bận rộn quá mà."

Các thí sinh nhao nhao đứng lên, trố mắt nghe giọng nữ vui sướng kia nói: "Thật vất vả bớt chút thời gian, tôi đến đưa các người ra ngoài... đừng trách tôi nha, không phải tôi đem các người đến đây đâu. Ở đây quá khó coi, tôi mới không có thẩm mỹ thấp kém như vậy... Ồ sao bộ dạng các người thế này? Mau đi ăn cơm, sau đó sẽ có hoạt động thú vị cho các người nha."

Du Hành chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, anh ngồi trên mặt đường ở phố mỹ thực, trái phải trước sau đều là các sạp hàng cửa hàng mỹ thực. Nhìn thấy đồ ăn, cũng không kịp nghĩ đến nội dung Minh phu nhân vừa nói, mọi người mau chóng đi mua đồ ăn. Anh cũng đấm bóp chân đứng lên, gọi đồng bạn còn chưa hoàn hồn bên cạnh: "Hoàn hồn, chúng ta ăn cơm đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK