"Hằng Nhạc, có chuyện gì xảy ra?" Ngũ Thường Hân nhịn không được ngủ mất rồi, Trương Thao còn chờ anh ở phòng khách. Du Hành liền kể lại mọi chuyện cho anh ấy nghe.
Trương Thao cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi: "Đó là con ruột hắn à?"
"Chắc vậy. Đây là chuyện nhà người ta, chúng ta cũng không cần biết, mau ngủ đi, sắp bốn giờ rồi." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Du Hành trở lại phòng đóng cửa lại, nhắm mắt lại từ mình hồi tưởng lại chuyện sau tận thế, từ từ nhớ lại một lần, kết quả sau đó ngủ mất, trong giấc mơ cũng là kết thúc kỳ thi đại học năm đó của mình, hình ảnh cả nhà bọn họ cùng nhau đi du lịch, hạnh phúc dâng trào.
Ngày hôm sau khi... thức dậy, khóe miệng của anh còn mang theo nụ cười.
"Anh, tối hôm qua mơ đẹp sao? Nhìn anh thật vui vẻ."
Du Hành gật gật đầu: "Ừ mơ một giấc mơ đẹp."
Ngũ Thường Hân hé miệng cười, cũng đi theo bắt đầu vui vẻ. Bên ngoài mưa dầm không nghỉ, bọn họ ấm áp ăn xong bữa sáng sau đó không còn chuyện để làm rồi.
"Anh đi ra ngoài dạo." Du Hành ngồi không yên đấy, Ngũ Thường Hân cũng hiểu rõ, liền nói: "Cơm trưa nhớ trở về." rồi còn đi tìm áo mưa dù che cho anh.
"Anh không ra khỏi cửa, chỉ đi vòng quanh trong tòa nhà này mà thôi... Lấy cho anh cái túi, tìm được vật hữu dụng có thể bỏ vào."
Vừa mở cửa ra, tiếng huyên náo liền chui vào trong lỗ tai. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Quả nhiên người càng nhiều cứ như phố xá sầm uất. Trước tiên anh đi dạo hết một vòng toàn bộ tầng mười một, phát hiện có thêm ba gia đình vào ở. Theo thứ tự xuống lầu, mỗi một tầng lầu đều có người đi đi lại lại, lúc anh đi đến tầng năm, anh đặc biệt chú ý đến căn phòng ồn ào tối hôm qua, một chút động tĩnh cũng không có. Anh lắc đầu, tiếp tục đi xuống dưới.
Lúc anh đi đến tầng bốn, anh giật mình khi nhìn thấy bốn người Ngô Xuân Nghiên đang ăn sáng, còn có người đàn ông kia, mẹ hắn và con hắn.
Xem ra còn chưa vào được, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn.
Anh mở hết tất cả ngăn kéo tủ trong quầy bar, Du hành tìm được hai bao trà Thiết Quan Âm, năm hộp cà phê hòa tan còn có một ít trái cây khô đã bị mở gói một chút, cây hoa cúc (~!~) cùng hoa hồng cẩu kỷ đều có, nhưng đều là dạng bột, khô cả. Cũng may ngâm nước vẫn có thể dùng được.
Những vật này đều là nằm trong góc hẻo lánh nhất trong tủ thức ăn trong góc tận cùng, xem như lúc trước có người đến tìm để sót lại. Thu hoạch ngoài ý muốn, tuy không nhiều lắm cũng làm cho Du Hành thật vui mừng. Anh tiếp tục đi lên trên lầu, ở trên góc trống máy nóng lạnh lại nhặt được một túi ly nhựa dùng một lần, thuận tay cũng bỏ vào trong ba lô.
Nhưng sau đó hoàn toàn không tìm được vật gì ăn được nữa. Du Hành đi đến phòng tập thể thao lầu sáu nhịn không được chơi trong chốc lát, sau khi mồ hôi đầm đìa liền đi lên trên lầu. Lầu 7 là bể bơi, lầu tám là thiên đường trẻ em, trong lúc này có một khu nước can, để trẻ con chèo thuyền đấy. Bên dưới đáy hồ bơi khô cạn để lại mấy chiếc thuyền nhựa plastic.
Trong lòng Du Hành khẽ động. Đã có loại thuyền này, muốn đi ra ngoài không phải thuận tiện hơn nhiều sao? Bên ngoài nước đã ngập đến lầu hai, xe hoàn toàn không thể lái được nữa. Người xuống dưới đều bị dìm ngập, cho dù có thể bơi lội, nước kia cũng không phải người thường có thể chịu được đâu đấy. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Anh nhảy xuống dưới lục lọi, phía dưới có ba chiếc thuyền nhựa, một chiếc chỉ có hai chỗ ngồi trước sau, hai chiếc khác có ba chỗ ngồi. Đứng lên nhìn sang hai bên, anh nghĩ tìm tiếp liệu có thể tìm được thêm không. Quả nhiên anh nhìn thấy một cánh cửa phía sau góc, cánh cửa không khóa, đẩy một cái liền mở ra, bên trong chất đầy thuyền nhựa plastic đủ màu sắc.
Để cho Du Hành tâm động nhất chính là chiếc thuyền gia đình có năm chỗ ngồi kia, nó hoàn toàn khác biệt với những chiếc thuyền có ba bốn chỗ ngồi kia, nó dài hơn ba mét, hai hàng ghế nằm hai bên trái phải, mỗi bên sắp xếp bốn chỗ ngồi, thân tàu càng sâu hơn. Anh đưa tay sờ, càng rắn chắc hơn.
Anh không biết rằng, loại thuyền này quanh năm suốt tháng không được thuê mấy lần, nguyên nhân rất đơn giản, có rất ít người cả gia đình tám miệng ăn còn có thể cùng nhau đi đến khách sạn, hơn nữa bằng lòng chèo thuyền cùng trẻ con trong nhà.
Du Hành khiêng ra một cái, có chút phiền não không biết thả ở nơi nào. Nếu quang minh chính đại khiêng ra ngoài, bị Ngô Xuân Nghiên trông thấy thì quá ngại ngùng. Đó là một người phụ nữ khôn khéo, nhất định đòi dùng vật tư nào đấy đổi lấy. Du Hành keo kiệt nghĩ, không muốn để cô nhìn thấy. Hơn nữa khách sạn nhiều người như vậy, nếu như đợi đến lúc muốn dùng đến những chiếc thuyền này, hai mươi chiếc thuyền này không đủ phân chia đâu.
Vẫn là trước đem dấu mấy cái mới tốt. Khỏi cần phải nói, anh muốn đi ra bên ngoài, cần một chiếc thuyền nhỏ.
Anh nhét một chiếc thuyền lớn cùng ba chiếc thuyền nhựa vào trong phòng tắm nữ. Khóa cửa lớn lại, càng làm hư ổ khóa trên đó. Ngoại trừ phá cửa nện hỏng ổ khóa, cũng chỉ có một mình anh mới có thể mở ra.
Anh lại chọn lấy một chiếc thuyền nhựa plastic, cột dây thùng vào sau đó từ lầu ba vứt thuyền xuống. Nước đã muốn ngập đến đỉnh lầu hai rồi, bởi vậy từ lầu ba đi xuống cũng không xa. Du Hành mặc áo mưa vào, bò xuống, thuận lợi nhảy lên thuyền.
Thân thuyền không ngừng run run, Du Hành căng tay ra cân đối trong chốc lát mới đứng vững, sau đó tháo dây, thuyền liền rời khỏi, rất nhanh đã thay dòng nước chảy trôi ra ngoài.
Anh lấy mái chèo thuyền được cố định dưới đáy thuyền nhựa, Du Hành từ tự lục lọi học hỏi, rất nhanh đã nắm được kỹ xảo trong đó, học có hình có dạng ra rồi.
Đường cái tựa như dòng sông, chính giữa nổi lơ lửng đồ đạc loạn thất bát tao. Du Hành có khi còn biết dùng mái chèo kéo kéo vài cái, đương nhiên không có thu hoạch gì. Anh tìm được một chút đồ chơi, khóe miệng treo nụ cười.
Có người ở trong nhà hô to: "Này! Anh là ai! Tìm được thuyền ở đâu vậy?"
Trong màn mưa Du Hành nghe không rõ lắm, cũng không dám ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu mưa nện trúng vào mặt anh, cũng như mua đá, đau chết người. Đành phải đưa tay ra dấu gặp lại sau.
Anh có điểm mục tiêu đấy, chính là thôn bên kia cầu Vọng Hải. Ngũ Thường Hân sắp sinh rồi, anh muốn đi vào trong thôn xem thử bà đỡ còn ở chỗ đó hay không, muốn nhận lấy người. Bao ở bao ăn có thù lao, để bà ở bên cạnh trông Thường Hân sanh con chắc hẳn không phải vấn đề gì lớn.
Đường xá xa xôi, trong nước vật lẫn lộn còn phải né tránh, nên tốc độ anh không thể nào nhanh được. Đến trưa hơn một giờ anh mới đến nơi, thế nhưng nhìn qua sông Hải Hà nước chảy vô cùng siết, nếu không phải nhìn thấy cột đèn vẻn vẹn còn lộ ra bóng đèn trên mặt nước, anh đều không nhận ra vị trí của cây cầu.
"Đúng vậy! Ngày hôm qua còn có người vào trong thau muốn ra ngoài, nhưng không khống chế nổi dòng nước chảy bị trôi xuống phía dưới rồi, cũng không biết có trở về được hay không."
Bình thường dòng sông đơn giản chỉ chảy xuôi ra biển lớn. Du Hành nhìn mặc nước có khi còn xuất hiện cơn nước xoáy, xác thật không dám tùy tiện đi qua đó.
"Cám ơn!" Anh chuyển đầu, có ý định trở về.
"Không cần cám ơn."
Thuyền nhựa đi xa, Du Hành còn quay đầu lại nhìn, còn có thể nhìn thấy trên ban công tầng năm, có bóng dáng một người đàn ông.
Lúc đến nửa đường, anh mò được một túi đóng gói vẫn còn hoàn hảo, bên trong túi có bốn bao, vậy mà hoàn toàn không bị ẩm ướt. Sau đó lại kiếm được một túi mì sợi.
"Chào anh! Vị tiên sinh này! Ngài có thể dừng lại một chút không!"
Giọng nói rất gần, Du Hành dừng lại mái chèo, khẽ ngẩng đầu liền nhìn thấy bên trái chỗ lần ba một tòa kiến trúc, có một người phụ nữ trung niên gọi anh. Thấy anh dừng lại, bà ấy mừng đến bật cười: "Ngài có thể giúp tôi một việc hay không?"
Du Hành hỏi: "Chuyện gì?"
"Không có khó! Cậu nhìn thấy tòa nhà phía sau cậu không? Không xa! Nhà chú út tôi ở đó, cậu xem có thể giúp tôi đưa mẹ tôi sang đó không."
Xác thực không xa, cũng không khó, Du Hành liền gật đầu.
Người phụ nữ thật vui mừng, liên tục nói: "Cảm ơn! Cám ơn! Cậu chờ một chút, chờ một chút."
Đợi qua năm phút đồng hồ, người phụ nữ đi ra cùng một người đàn ông, người đàn ông còn ôm một bà lão, bà lão mặc rất nhiều, trên đầu còn đội mũ, chỉ lộ mặt một chút.
Người đàn ông cũng liên tục nói cảm ơn Du Hành: "Thật sự làm phiền cậu quá, đợi đến khi đưa mẹ tôi qua đó, tôi sẽ cảm ơn cậu thật tốt đấy."
Du Hành đem thuyền lái thẳng qua đó, giúp đỡ ôm bà lão xuống, người phụ nữ dẫn đầu đưa cho anh một tấm thảm: "Cho mẹ tôi làm đệm ngồi lên."
Sắp xếp tốt cho bà lão, Du Hành ngồi vững liền bắt đầu chèo thuyền.
"Người anh em, làm phiền cẩn thận một chút.... Ai, cẩn thận một chút."
Du Hành tự nhiên cẩn thận, đây là lần đầu tiên anh chở người đấy, còn là một bà lão, nếu lật thuyền, ngược lại anh có thể chịu được, nhưng bà lão không chịu nổi đâu.
Bà lão cũng gắng gượng, thấy Du Hành quay đầu lại, còn cười với anh. Nhìn ra bà lão được chăm sóc rất tốt, trong tươi cười đều là khoan dung. Du Hành cũng cười với bà: "Bà ơi, đừng sợ, con sẽ cẩn thận." Anh nghĩ chờ sau này mẹ mình già, cũng trở thành một bà lão dễ thương như vậy.
Quả thật tòa nhà đối diện không xa, chỉ 30 mét. Chỗ hành lang lầu ba bên này sớm đã có người đàn ông trẻ tuổi và phụ nữ đang chờ, trong tay người phụ nữ còn cầm tấm thảm. Thuyền khẽ dựa vào bờ, Du Hành vừa đỡ bà lạo, người đàn ông trẻ tuổi liền thò người ra, mượn sức Du Hành bế bà lão lên.
"Thật sự rất cảm ơn anh! Nhà anh tôi bên kia sắp chìm rồi, thế nhưng mẹ tôi không qua được, nhờ có anh cả!"
Người phụ nữ khoác lên người bà lão một tầng thảm, nghe lời chồng nói cũng đi theo nói cảm ơn Du Hành rối rít.
"Không cần khách sao." Du Hành nói, ngồi xuống liền chuẩn bị đi.
"Trước đừng đi, đến nhà tôi ăn cơm!"
"Không cần, người trong nhà đang chờ tôi về, tôi đi trước đây."
Anh không để ý ngăn cản, dùng chân nhẹ nhàng đá vào thành tường, thuyền bị đẩy ra.