Bởi vì mua quá nhiều đồ, hàng của Du Hành trực tiếp lấy từ nhà kho ra cửa sau gần đây, bên ngoài cửa sau có sẵn chiếc xe vận tải đậu ở đấy.
Nghe lời Du Hành nói, nhân viên quản lý nhà kho cũng không chối từ —— thời tiết nóng như vậy, ai thích khiêng đồ đổ mồ hôi ướt nhẹp chứ. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Vì vậy lui vào bên trong siêu thị, cầm cây quạt quạt gió nhìn chằm chằm Du Hành ra ra vào vào chuyển hàng lên xe.
Du Hành vừa chuyển hàng lên xe vừa chuyển vào nhẫn trữ vật, cuối cùng chất đầy một xe hàng.
Du Hành cũng không định lái xe về nhà, mà lái xe đến một tiệm thuốc đầu con phố khác. Đoạn đường trước siêu thị này coi như còn chạy xe được, con đường trước khu chung cư nhà anh đã hoàn toàn lái xe không được nữa rồi.
Huống hồ, một xe đầy đồ lái về nhà như vậy, rất khoa trương rồi. Đồ đạc trong xe đã bị anh cất vào trong nhẫn trữ vật.
Trên đường này, tiệm thuốc lớn Khang Thuận không mở cửa, Du Hành gõ cửa trong chốc lát, bên trong có người nói vọng ra: "Đừng gõ nữa, tạm dừng mở cửa rồi!"
"Tôi muốn mua một ít thuốc thông thường, có thể với giá gấp đôi, có được không?"
"... Chờ một chút."
Đợi qua một lúc mới có người đến mở cửa: "Nhanh vào đi, đừng để thứ bên ngoài tiến vào!"
"Đêm qua chuột kéo vào, mẹ nó, đều bị chuột gặm hư hết, cậu muốn lấy cái gì nói nhanh lên tôi lấy cho cậu, tôi muốn đóng cửa tiệm về nhà."
Mở cửa chính là một người người đàn ông trung niên, sau khi để Du Hành vào trong vừa nói vừa đi sang bên cạnh thu dọn.
Du Hành nhìn bên trong tiệm thuốc quả thật loạn thành một đoàn, trên mặt đất đều không có chỗ đặt chân.
"Không có việc gì cứ tùy tiện đi đi, đồ trên mặt đất đều hư cả rồi, chắc chắn tôi phải vứt bỏ rồi."
"Được." Anh đưa danh sách mình đã liệt kê từ trước đưa cho ông ấy: "Tôi muốn lấy những vật trên này, ông xem nhãn hiệu nào dùng tốt thì lấy mỗi thứ cho tôi một ít."
Người đàn ông bỏ đồ vật trong tay, nhận danh sách nhìn xem: "... Thuốc trị thương, bạch dược Vân Nam kiểu phun sương à, có điều giá hơn đắt một chút —— lấy hai thùng à? Để tôi đi lấy cho cậu.
Thuốc bổ cho người lớn tuổi, tôi đề cử cho cậu hồng sâm, đề cao sức miễn dịch. Còn có một loại rất vừa miệng, cậu cũng có thể dùng?
"Tôi thấy cậu có lái xe đến đúng không? Để tôi đi lấy cho cậu, cậu chờ chút."
Ông chủ đi lấy đồ đạc cho anh, Du Hành liền ngồi đợi ở chỗ kia, rất nhanh đồ đạc đều đủ cả, anh vẫn thanh toán bằng tiền mặt như cũ.
Mua xong thuốc trụ cột tồn trữ, những thứ khác chờ sau này rồi nói tiếp. Du Hành đã rất lâu không dùng tiền mua đồ rồi, nếu như không phải trước khi ra ngoài mẹ anh hỏi anh có mang theo tiền không, anh đều không có khái niệm này.
Thế nhưng nếu xã hội vẫn tự động như vậy, mua sắm tính tiền cần xếp hàng quét thẻ trả tiền mặt, không giống mất trật tự tranh giành cướp đoạt —— anh tình nguyện không có tận thế.
Trong tiểu thuyết tình tiết tùy tiện lấy đồ đạc trong siêu thị tùy tiện làm cho mọi người kích động, hưng phấn... nhưng nếu xảy ra trong tận thế, chắc chắn nương theo đó là một trận tranh đoạt đầy máu tanh, cũng không phải mộng đẹp.
Sau khi đem đồ đạc ra xe rồi thu lại, anh lái xe trở lại siêu thị, kết quả ở ngoài cửa gọi nửa ngày cũng không có ai đến mở cửa, anh đành phải xuống xe, lên xe lái ngược trở lại tiến vào chỗ cửa sau.
Anh từ cửa sau đi vào siêu thị, mới phát hiện bên trong siêu thị lộn xộn.
"Mau mau ở đó!"
"Nhanh bắt lấy nó!"
"Lại chạy qua bên kia rồi? Nhanh bắt lấy nó!"
"Ah ah ah mau cút ra!!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Du Hành nhìn thấy một đống lớn màu vàng kim óng ánh xoay tròn bên trái vượt qua bên phải, nương theo tiếng thét của nhân viên cửa hàng cùng khách hàng, khiến cả siêu thị loạn thành một đoàn.
Một con khỉ cào nhân viên cửa hàng bắt nó khiến mặt mày hắn đầy màu, sau đó kéo theo đại đội, thu hoạch kha khá nhảy lên trần nhà, chui ra một cái động bên trong, rất nhanh đã biến mất không thấy nữa.
"Trời ạ, làm sao có nhiều khỉ như vậy!"
"Anh không sao chứ? Mặt anh rất nhiều máu."
Mặt và tay nam nhân viên cửa hàng bị cào tổn thương, người kia một giây trước còn nói không có việc gì, một giây sau người đã ngả thẳng xuống đất.
"A!"
"Nhanh chóng đưa cậu ta đến bệnh viện, những con khỉ kia nhất định có rất nhiều vi khuẩn."
"Tiểu Vương đi lái xe!"
"Chờ một chút." Du Hành đứng ra: "Khu bệnh viện đã bị bầy nhện bao vây, muốn đi bệnh viện... thì thử đến bệnh viện thành phố."
"Con nhện sợ cái gì?"
"Loại nhện này có độc, cả người đều độc, bọn chúng đã bao vây bên ngoài bệnh viện. Không sợ chết thì cứ đi thử."
Du Hành lại nói với nhân viên cửa hàng giữ kho lúc trước: "Tôi đến trả xe vận tải, đang đậu phía sau cửa, đây là chìa khóa xe."
"À, à! Ngài chờ một chút, tôi trả lại tiền đặt cọc cho ngài."
Du Hành nhận lại tiền đặt cọc, bên kia vẫn còn tranh luận rốt cuộc có muốn đi đến bệnh viện đó hay không, bên này các khách hàng khác nhìn thấy khỉ xông vào đã sợ ngây người, lại nghe Du Hành nói về chuyện nhện độc, vội vàng tính tiền đi về nhà.
Nói thật, ở nơi mấu chốt, còn dám đi ra ngoài mua đồ, nếu không phải giống như Du Hành có gan lớn, có chỗ dựa, hoặc không phải cảm thấy dị trạng bên ngoài căn bản không nguy hiểm đến tánh mạng.
Đêm qua mặc dù động vật dị động có chút đáng sợ, thế nhưng chúng cũng không vào trong nhà, dường như không có ý thức công kích. Điều này khiến cho rất nhiều người thả lỏng cảnh giác.
Trải qua biến cố bầy khỉ lần này, đa phần khách hàng đã không còn tâm tình mua sắm, vội vàng tính tiền rồi chạy về nhà, không dám ngây ngốc nhiều bên ngoài nữa.
"Đi tiệm thuốc phía trước mua chút thuốc khử trùng đi."
Lúc Du Hành rời đi, trong siêu thị vẫn còn ồn ào đấy.
Giày vò đến gần trưa, giữa rừng rậm càng thêm náo loạn. Đủ loại chim không biết tên bay ra ngoài, động vật mặc sức chạy trên đất, hái trái cây, săn bắt, mùi máu tươi lan tràn ra, tăng thêm vài phần hương vị nguy hiểm.
Du Hành đi từ từ trên đường, không kinh động đến những quần thể động vật đang hoạt động, thoạt nhìn có cái đầu rất lớn kia.
Giờ phút nàyanh dán mình phía sau cây, cảm giác mặt đất khẽ chấn động.
Đó là một đội hình nghiêm chỉnh chỉ cao đến đầu gối con ngồi, đầu có một cái sừng dài mang theo đường cong nhọn như móc câu.
Một quân đoàn hàng ngũ chỉnh tề như vậy, bỗng nhiên chui lên từ dưới đất, thiếu chút nữa đâm xuyên qua chân anh rồi. Cũng may anh kịp thời bắt lấy thân cây trên đỉnh đầu nhảy ra ngoài, quay đầu nhìn lại đã thấy một quả cầu sắt mang theo ngân chân chui ra từ mặt đất, thiếu chút nữa mắt mù luôn.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên thú thiết giáp kia, kim quang lóng lánh. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Những quả cầu sắt kia một con tiếp nối một con lăn trên mặt đất, đào ra một đống bùn đất ướt át, sau đó đống bùn đất kia run run lên đều nhịp —— trên người thiết giáp như vẩy cá nổ tung, phát ra âm thanh lưỡi mác, bùn đất bị phá vỡ, PHỐC PHỐC PHỐC bắn thẳng vào hai bên cỏ dại.
Dường như phát hiện có người rình coi, những con thú thiết giáp kia cùng nhau quay đầu lại, Du Hành nhìn không thấy ánh mắt của bọn nó, nhưng cảm giác được một luồng hơi thở nguy hiểm kì lạ. Anh vội vàng buông tay lăn mình tiến vào bụi cỏ, trốn phía sau cây.
PHỐC PHỐC PHỐC ——
Phần lưng thân cây bị chấn động, mặt đất bên trái phải đều bị thứ gì đó đâm sâu vào.
Anh không dám mạo hiểm ngó đầu ra, thẳng đến khi sau lưng vang lên tiếng ma sát, sau đó âm thanh rời đi xa hơn một chút, không di chuyển nữa.
Du Hành hít sâu một hơi có chút thăm dò, không dám nhìn thẳng mà dùng ánh mắt liếc xéo qua —— từng quả cầu sắt đang ở cùng nhau, móc câu đâm đâm vào thân cây, thú thiết giáp không ngừng bò nhanh lên cây!
Cứ như một chuỗi hạt màu vàng vòng cổ khảm trên cành cây, sau đó con trước tiên nhất lên đến đỉnh, xốc tổ chim lên, móc câu đâm vào một quả trứng chim, sau khi ăn xong một quả liền rút lui, con thiết giáp thú thứ hai nhanh chóng đi ăn quả thứ hai... phía sau chắc chắn không còn gì để ăn rồi.
Thế nhưng thần kỳ hơn chính là bọn chúng không đánh nhau, ngược lại hài hòa tiếp tục bò lên trên một thân cây khác, đi đào một tổ chim khác.
Du Hành ngạc nhiên nhìn xem, chợt nghe một trận đập cánh, bóng đen từ trên cao lướt xuống, rất nhanh phát hiện thảm trạng trong ổ của mình, kêu gào to, vỗ đôi cánh tìm đến những con thú thiết giáp kia báo thù.
Những con thú thiết giáp kia ùng ục lăn từ trên cây xuống, cuộn mình thành hình tròn thân thể không hề có chút sơ hở, con rơi xuống trước nhất dẫn đầu đào động, rất nhanh một chuỗi thú thiết giáp đã không còn thấy bóng dáng, lưu lại một đám chim chen lách ở cửa động thê lương kêu to.
Du Hành mang theo tâm tình vô cùng ngạc nhiên đi về nhà, mẹ Du rất lo lắng cho anh, thấy anh trở về đúng hạn vô cùng vui mừng.
"Không bị thương chứ con? Có mệt không? Mẹ đã cất quần áo cho con cả rồi, con đi tắm trước đi." Cũng không hỏi vì sao hai tay con trai trống trơn, trong mắt bà con trai có thể bình an trở về là tốt rồi.
"Vâng."
Du Hành trước đi xem hai người hôn mê trong nhà, sau đó lại đi tắm rửa. Sau khi tắm xong lại ăn cơm trưa trễ, anh nói với mẹ cái cớ mình đã sớm nghĩ ra từ sớm.
"Con nói con ngẫu nhiên có được hai chiếc nhẫn không gian?!" Mẹ Du cũng không tin, ngược lại nhíu mày: "Bảo con đừng cứ mãi ở nhà đọc tiểu thuyết, lúc không làm việc nên ra ngoài nhiều một chút, vậy mà con không nghe! Con nhìn con xem, đến bây giờ còn nằm mơ giữa ban ngày nữa?"
"Năm đó mẹ không nên đồng ý với cha con đưa con đến ký túc xá, để con trầm mê trong tiểu thuyết mà cha mẹ cũng không phát hiện, nên cho con ở nhà học ngoại trú được rồi, nhìn vào con chằm chằm."
Đối với mẹ Du chuyển lệch chủ đề anh chỉ có thể nhận mệnh cười khổ: "Mẹ, đây không phải khi còn bé không hiểu chuyện sao, mẹ cũng đừng nhắc lại nữa. Lúc này con nghiêm chỉnh nói với mẹ, không nói nhảm cũng không nhiều lời —— "
"Thứ này cần một giọt máu của mẹ, sau này mẹ có thể tự mình dùng." Du Hành nắm lấy tay mẹ anh, đâm một cái lấy ra một giọt máu, nhỏ trên mặt nhẫn.
"Mẹ cầm đi, cẩn thận cảm nhận —— có thấy được hay không?"
Bà Khâu Nguyệt Hương thật sự nhìn thấy được thứ gọi là "Không gian" kia, mới cả kinh nói không ra lời!
"Cái này, cái này quá thần kỳ!"
Đợi qua ba mươi phút, mẹ Du mới chính thức tiêu hóa được tin tức này, bà cũng không dám đụng chạm đến chiếc nhẫn này: "Đồ tốt như vậy, chính con tự giữ lại mà dùng đi, mẹ làm sao dùng được thứ này."
"Con có hai chiếc đây này."
"Đứa con ngốc nghếch này." Mẹ Du lo lắng xoa đầu anh: "Hôm nay con cho mẹ nhiều đồ đạc như vậy, mẹ cũng biết đây không phải đồ vật bình thường. Con nên tự mình cất giấu, làm sao tùy tiện đưa cho mẹ xem như thế?"
Du Hành hưởng thụ trách cứ thân mật từ mẹ ruột của mình, anh lơ đễnh nói: "Thế nhưng mẹ là mẹ ruột của con, con không tin mẹ thì tin ai?"
Cha mẹ anh, bây giờ trong cuộc sống chính là trụ cột tinh thần của anh. Bằng không căn bản anh không chống đỡ được lâu như vậy.
Con mắt mẹ Du hồng hồng, lại sờ soạn đầu anh: "Cho nên mới nói con ngốc."
"Vậy mẹ chính là người mẹ ngốc."
"Hừ, thằng nhóc thúi này."