Mục lục
Sinh Tồn Thời Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trang Nguyễn

Âm thanh trực thăng gào thét đến gần, xoay quanh vài vòng ở trên không, cuối cùng đáp xuống ruộng lúa hoang phế bên ngoài.

Có người cầm dụng cụ kiểm tra phát ra ánh sáng ở cửa ra vào hoạt động, sau đó lại đi trở về.

Du Hành trực giác cảm thấy thời gian tự tại này không còn mấy ngày nữa.

Anh nói chuyện này với Trương Hằng Tuệ: "Ở đây rất có thể tái xây dựng lại lần nữa rồi."

"Chúng ta làm sao đây?"

"Trước thu dọn lại những thứ đó."

Cũng không có gì cả, bọn họ không cần ăn uống, tối đa ngày mưa, trời đổ tuyết hứng nước tắm rửa đổi quần áo, thu hết quần áo lại là xong.

Tư liệu nghiên cứu nhặt trên mặt đất trước kia, đã được Trương Hằng Tuệ sửa sang lại đặt cả trên bàn.

Nơi này đã hoang vu bốn năm, giữa căn cứ thủ đô và căn cứ địa phương, cùng với tất cả các thế lực đánh cờ, giằng co với nhau đã có kết quả.

Tcuối cùng hoa rơi vào căn cứ Tây Nam, bởi vậy sau khi căn cứ Tây Nam phái chuyên cơ đến thăm dò, đo ra được bên trong không có chấn động Zombie, có thể giảm bớt quá trình điều động quân đội quét sạch đoạn đường này, trực tiếp nhảy dù tiến hành sát trùng khử độc, sau đó có thể trực tiếp tiến hành dời dân cư sang đây được rồi.

Vào lúc bọn Du Hành cho rằng có thể chuyển trở về ở, ba chiếc máy bay từ xa bay đến, sau khi nghỉ ngơi, lập tức phun thuốc từ trên không trung xuống, mùi vị thuốc trừ độc này kích thích tản ra theo gió, Du Hành nhịn không được hắt hơi một cái.

"Thật đáng tiếc, chúng ta không thể trở về rồi."

"Ở đó lâu như vậy, chị không chán sao?"

Trương Hằng Tuệ lắc đầu: "Chẳng lẽ em thấy chán?"

Bị hỏi ngược lại, Du Hành bật cười: "Có một chút, chỉ có một chút xíu thôi." Anh lại hỏi Trương Hằng Tuệ: "Có nhớ nơi nào muốn đi không?"

"Chị nghĩ, trở về tỉnh Thanh Hòa một chuyến... mà thôi, đi thủ đô, cũng tạm được."

Nơi con người tụ tập, bây giờ tình hình thân thể của bọn họ như thế, có thể thông qua kiểm tra đo lường sao? Vừa nghĩ đến có thể bị bắt ngay tại chỗ, nghiên cứu, Trương Hằng Tuệ liền bỏ ngay ý nghĩ này.

Căn cứ thủ đô, trong truyền thuyết chính là thiên đường của người sống sót, cuối cũng chỉ có thể là nơi phồn thịnh trong tưởng tượng mà thôi.

"Đói bụng không? Ăn đi." Ý thức được chính mình hỏi một vấn đề quá thấp kém, Du Hành yên lặng kín đáo nhét cho cô một nắm hạt châu.

Trương Hằng Tuệ bật cười tiếp nhận, ăn ý nhảy qua đề tài này.

Hai người thổi gió, crôm crốp mà ăn xong hạt châu, không nói gì, lên xe giẫm chân ga, tùy tiện chọn một phương hướng mà đi.

"Nha." Du Hành mặc cho gai băng lợi hại đâm lên trên người mình, tuy đâm không đau nhưng anh vẫn thấy rất phiền: "Anh cảm thấy thái độ cô ta rất dễ nói chuyện sao?" Trên tay anh lại dùng lực, Đào Điềm Điềm thẳng trợn trắng mắt, cũng không cách nào khống chế băng trùy nữa rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Bọn họ vừa đến cấm khu thành thị bây giờ, xe đã hết xăng liền vứt bỏ, đi mệt thì nghỉ ngơi.

Những khu vực thành thị trong mắt con người là nguy hiểm nhất, nhưng trong mắt bọn họ là nơi an toàn nhất, càng an toàn hơn xã hội con người.

Nhưng không thể nghi ngờ chắc chắn phải có tĩnh mịch.

Mỗi lần nhìn thấy một tiệm sách, thư viện, thời gian hai người ngừng chân sẽ kéo dài. Cũng không quản là sách gì, sách về đề tài gì, hai người đều xem, từ từ tâm Du Hành cũng yên tĩnh trở lại.

Làm mấy lần nhiệm vụ, vẫn là lúc này anh có dư dả thời gian thế này, tâm tình bình thản, lật từng trang từng trang sách mà xem, thậm chí còn bắt đầu giải đề.

Đợi đến lúc hai người đọc hết tất cả sách, lại bắt đầu đổi sang nơi khác, trước khi đi, Du Hành liền chuyển sạch hết cả tiệm sách.

"Tôi?"

"Đúng vậy, người xưa trái đất có câu: tặng người hoa hồng, tay còn mùi hương. Hoa hồng là ở chỗ này, nếu không có người hái, một ngày nào đó sẽ héo rủ. Như vậy anh xem xét vì vấn đề tương lai sau này, anh hái hay không hái đây? Nếu hái thì sau này thế nào?"

Du Hành nghĩ nghĩ, không trả lời.

Sau đó anh và Trương Hằng Tuệ du lịch đến phía tây, ở trong một khu vực an toàn nhỏ. Ở đây thật sự quá mức xa xôi, trước tận thế nhân khẩu thưa thớt, sau tận thế ngay cả Zombie cũng ít.

Ở đây sau khi trải qua hỗn loạn từ sớm, sau này rất nhanh đã yên ả trở lại. Căn cứ nhỏ khảm trên chân núi, ngăn cách, có một cảm giác thoải mái dễ chịu, yên bình theo năm tháng.

Nói là căn cứ nhỏ, chẳng qua chỉ là căn cứ nhỏ, không có những dụng cụ kiểm tra đo lường tiên tiếng kia, chỉ có hàng rào gỗ cao cao cùng tháp viễn vọng. Tất cả đều lộ ra manh mối nguyên thủy sau cùng.

Anh và Trương Hằng Tuệ rất dễ dàng thông qua kiểm tra đơn giản, được thả vào trong.

Căn cứ nhỏ có tính bài xích người ngoài cao, thái độ không quá tốt với bọn họ, cách bọn họ xa xa, nhìn hai người lạ lẫm xứ khác đến định cư chỗ này.

Khó được cùng nhau sinh hoạt với con người, Du Hành thật vui mừng, khóe miệng mang theo vui vẻ, học xây dựng nhà cửa, lên núi chặt gỗ, chính mình ngây ngốc tự xây nhà ở. Anh chưa từng xây qua nhà cửa, lại không tự giác xem qua các loại sách về kiến trúc, kết cấu, tỷ lệ...Đều tuần hoàn theo số liệu khoa học.

Cuối cùng xây ra một căn nhà gỗ rất kiên cường, tuy khó coi, lại không sụp xuống.

Hai người vô cùng vui mừng đi vào ở, Trương Hằng Tuệ còn cấy ghép một bụi hoa loa kèn, để dây leo sinh trưởng hướng lên bệ cửa sổ rồi lên trên.

Lúc mới bắt đầu, bọn họ học dân bản xứ trồng trọt, sau đó Du Hành nhịn không được uốn nắn mấy đứa nhỏ viết sai lỗi chính tả trên bàn cát, sau đó tặng vài quyền sách nhi đồng... Cuối cùng còn ở trước cửa nhà đánh bóng một tấm ván gỗ bóng loáng, dùng đầu thang chỉ dạy mấy đứa nhỏ viết chữ.

Ngày càng có nhiều đứa nhỏ đi qua học, thời gian rảnh rổi dạy học, biến thành đúng giờ, xác định địa điểm giảng bài. Sau đó lão thôn trưởng căn cứ nói, nhờ Du Hành và Trương Hằng Tuệ dạy bọn họ biết chữ đọc sách, người cả thôn đều đưa ra một phần hậu tạ bọn họ, để bọn họ chuyên tâm dạy học, sẽ có người giúp đỡ bọn họ gieo trồng.

Điều này đối với Du Hành và Trương Hằng Tuệ, đều là lần đầu tiên, cảm thấy vô cùng mới lạ đầy kích động!

Cuối cùng hai người còn viết ra một bảng thời khóa biểu, thứ hai đến chủ nhật, Trương Hằng Tuệ dạy toán, anh, địa lý, hóa học, lịch sử; Du Hành dạy ngữ văn, sinh vật, vật lý, Thể dục.

Anh từ những quyển sách thu thập trước kia trong đầu, lại lựa chọn một bản địa phương, mỗi bản tốn một điểm lương hỏa mua về, đứa nhỏ ở đây có ba mươi bảy, không cần mỗi đứa một quyển sách, tầm hai ba đứa xem cùng nhau là được rồi.

Trước đó ở thành thị có gặp một tiệm văn phòng phẩm, Du Hành thu giấy bút vào torng nhẫn trữ vật, bây giờ cũng phát huy công dụng.

"Nha." Du Hành mặc cho gai băng lợi hại đâm lên trên người mình, tuy đâm không đau nhưng anh vẫn thấy rất phiền: "Anh cảm thấy thái độ cô ta rất dễ nói chuyện sao?" Trên tay anh lại dùng lực, Đào Điềm Điềm thẳng trợn trắng mắt, cũng không cách nào khống chế băng trùy nữa rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Đây hoàn toàn là một thể nghiệm mới lạ, cho đến bây giờ Du Hành chưa từng nghĩ mình có một ngày dạy học trồng người như thế này.

Từ lúc mới đầu không thông thạo, sau đó dần dần quen tay hay việc, Du Hành từ từ tìm được niềm vui thú trong đó. Vì vậy anh và Trương Hằng Tuệ chính thức dung nhập vào căn cứ nhỏ này.

Sinh hoạt phong phú như vậy đã trôi qua sáu năm.

"Ọe —— "

Trương Hằng Tuệ cầm khăn mặt cho Du Hành lau miệng, còn đưa nước cho anh: "Sao rồi?"

"Coi như cũng được."

Du Hành uống hết nước, để khăn mặt lên trên mặt.

Những năm này, dù từ chối như thế nào, cũng không thể đều không đáp ứng lời mời nhiệt tình, mỗi một lần đều gắng gượng ăn xong rồi trở về ói ra, đây cũng là một loại tra tấn.

"Mẹ Tiểu Mạn nhờ em nói với chị, lần tới chị nhất định phải qua đấy."

Trương Hằng Tuệ cười khổ.

Mấy năm này cô già đi rất nhanh, bây giờ đã là một nữa tóc trắng, không nói ra, ai cũng không thể tin cô chỉ mới bốn mươi tuổi.

Ăn cái gì cũng ói, chuyện này họ cũng có thể nhẫn nại, riết cũng thành thói quen. Nhưng chuyện không đơn giản như vậy, sau đó bọn họ phát hiện, chuyện này sẽ tổn thương tuổi thọ của bọn họ, sau đó phải phục dùng một lượng lớn hạt châu, còn không nhất định bồi bổ lại được.

Trương Hằng Tuệ già rất rõ ràng, thân thể này của Du Hành chỉ mới hai mươi sáu tuổi, bộ dáng lại thoạt nhìn hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi.

(Editor:Lúc đầu Trương Hằng Viễn 20 tuổi, Trương Hằng Tuệ hơn Hằng Viễn 12 tuổi là 32 tuổi. Tận thế hai chị em ở khu vực an toàn trải qua 02 cái tết, lại qua gần 04 năm hai chị em ở khu vực an toàn bị lãng quên: 26 tuổi đúng rồi... nhưng đoạn trên tác giả viết hai chị em trôi qua cuộc sống phong phú 6 năm, nếu vậy Hằng Viễn phải 32 tuổi mới đúng, Trương Hằng Tuệ 44 tuổi... Tính ra bây giờ là tận thế năm thứ 12)

Hơn nữa, tiêu hao hạt châu quá lớn, hiện tại tồn trữ đã không còn nhiều lắm. kho đã không nhiều lắm rồi. Ở nơi này, thật sự quanh năm suốt tháng, số lượng Zombie chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Bọn họ muốn giống như một người bình thường, dung nhập vào quần thể này, lại không có cách nào từ chối sự xã giao nhân tình này.

Có một người bình thường nào, không ăn được đồ ăn của con người, mà phải ăn hạt châu sao?

"Nha." Du Hành mặc cho gai băng lợi hại đâm lên trên người mình, tuy đâm không đau nhưng anh vẫn thấy rất phiền: "Anh cảm thấy thái độ cô ta rất dễ nói chuyện sao?" Trên tay anh lại dùng lực, Đào Điềm Điềm thẳng trợn trắng mắt, cũng không cách nào khống chế băng trùy nữa rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Sáu năm này đã đủ rồi, cứ tiếp tục nữa, Trương Hằng Tuệ suy yếu chết trước rồi.

"Tối hôm nay chúng ta liền đi." Không thể kéo dài mãi nữa rồi.

Thật lâu về sau, mới nghe được Trương Hằng Tuệ trầm thấp nói một tiếng: "Được."

Du Hành lấy những đồ vật còn chưa hết hạn sử dụng và vật hữu dụng trong nhẫn trữ vật đều để lại. Nhưng hầu như đồ ăn đều không còn, trước đó vài năm kia ở khu vực an toàn Lục Đồng và sau này lang thang nhiều năm, nên đồ vật này kia đều đã sớm hư mất.

Vật để lại phần lớn là sách vở, giấy bút, xà phòng, nước hoa... Trước đó đều là quà tặng quý hiếm phát phần thưởng cho mấy đứa nhỏ học giỏi, bây giờ đều cùng nhau để lại.

Để lại những vật này, lương thực một quý thôn dân hỗ trợ thu hoạch hôm nay cùng với bài tập đã phê bình sửa chữa cho bọn nhỏ, hai người thừa dịp ban đêm rời khỏi đây.

Hi vọng chính mình ở trong mắt bọn nhỏ, vẫn luôn giống như người làm vườn cần cù và thật thà, vẽ nên một bức tranh tốt đẹp trong tâm trí bọn nhỏ.

Mà không phải quái vật.

Cô đơn vì từ ngữ này, sau khi bọn họ rời đi cảm xúc càng sâu.

Bọn họ đi đến chỗ sâu trong thành thị ít ai lui đến, thông qua việc săn giết đại lượng Zombie thu hoạch hạt châu, ngày qua ngày, rất nhanh lại tích cóp từng chút rồi thành số lượng hạt châu khổng lồ.

Lúc này, bọn họ ai cũng không muốn nói đến lời ra ngoài.... Cứ như vậy ở chỗ sâu trong thành phố cũng rất tốt.

Chủ đề trước kia nói cùng RT9009, Du Hành lại nhắc đến một lần nữa với nó.

"Mi có thể giúp tôi một chuyện được không?"

"[Kí Chủ] mời nói."

"Nếu như có thể, có thể đem tất cả sách trước kia tôi trao đổi, đều đổi lấy một bản ra ngoài được không?"

Đây là chủ ý tốt nhất mà Du Hành nghĩ ra được.

RT9009 nói: "[Kí Chủ], anh còn nhớ rõ đây là thế giới nhiệm vụ không, chỉ là mảnh vỡ số liệu thời không? Nếu đem tất cả sách vở đã lấy trước kia trả trở về, anh cần phải trả một khoản thủ tục phí nhất định."

Du Hành nói: "Tôi nhớ rõ, nhưng tôi ở chỗ này nhiều năm như vậy, nơi này chính là chân thật."

"Vậy thì dùng phương pháp trước kia, cần bao nhiêu thủ tục phí?"

"Mua sắm một bản giá gốc chỉ cần một điểm lương hỏa, muốn truyền tống một vạn bản cần 500 điểm lương hỏa."

"Được."

Kết quả Du Hành đem một đống sách ở tầng cao nhất ở thư viện lớn trả lại, anh phát hiện điểm lương hỏa của mình cũng không giảm bớt.

RT9009: "[Kí Chủ] kinh không kinh hỉ! Ý không bên ngoài! Chúc mừng [Kí Chủ] thông qua được "Nhiệm vụ ẩn tàng", đạt được thành tựu [Truyền đạo chi ưu], ban thưởng thuộc tính [sáng suốt], trợ lực cho [Kí Chủ] trong quá trình học tập sau này càng thêm thông thuận."

Vừa dứt lời, Du Hành đã cảm thấy một luồng hơi thở mát lạnh lướt qua trán anh, cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu.

Sau đó, ngẫu nhiên lúc đọc sách, anh phát hiện năng lực lý giải vấn đề của mình tăng cao? Lại nhảy ra một vài vấn đề khó khăn, vậy mà anh đã có thể suy nghĩ tinh tưởng một hai phần mười.

"Nha." Du Hành mặc cho gai băng lợi hại đâm lên trên người mình, tuy đâm không đau nhưng anh vẫn thấy rất phiền: "Anh cảm thấy thái độ cô ta rất dễ nói chuyện sao?" Trên tay anh lại dùng lực, Đào Điềm Điềm thẳng trợn trắng mắt, cũng không cách nào khống chế băng trùy nữa rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Anh biết [sáng suốt] này là đồ tốt rồi.

Hệ thống ban thưởng đồ vật, chỉ cần là "thuộc tính", chính là khắc trên linh hồn, nói cách khác có hiệu quả vĩnh cửu.

Chính mình trong lúc rảnh rỗi suy nghĩ chuyện này, trong lúc vô tình mang đến cho mình chỗ tốt lớn như vậy, xem như cơ duyên xảo hợp may mắn nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK