Du Hành mang theo người nhà lại đi một chuyến, lúc này chuẩn bị đầy đủ, mang theo hơn mười thùng đựng nước, còn mang theo thùng nhựa plastic, thau chậu rửa mặt, xà phòng... đi đến đó, gánh nước tắm rửa trước.
Bên hồ có rất nhiều nhà bị vứt bỏ, chỉ cần cầm phấn hoàng đằng rắc khắp nơi là có thể đuổi được bọn côn trùng bò sát... có thể tạm thời làm trung tâm tắm rửa.
Người một nhà chà xát xuống vài cân bùn.
Lúc ban ngày, quả thật hồ nước tốt đẹp như tiểu thiên sứ. Hồ nước thanh tịnh, chỉ cần không bơi lội dưới nước, liền vô cùng an toàn.
Du Hành còn có ý đồ đi câu cá, nhưng căn bản không có lưỡi câu, ý định ăn cá đành thất bại.
Lại qua nửa tháng, còn không có mưa. Nhà họ Du thể lực tốt, cứ cách vài ngày lại đi gánh nước, thậm chí một nhà đi ra ngoài tắm rửa như vậy, vẫn là số ít.
Ngày càng nhiều người dọn nhà qua đó.
Bởi vì con đường đi đến đó đã có dấy vết, dọc theo đường này của Du Hành tránh đi thực vật nguy hiểm ở mấy khúc cong, hầu như không gặp được thực vật mang đến tính uy hiếp.
Sau đó có người ghét bỏ quá nhiều khúc quẹo, chính mình tự đi mở thẳng một con đường, cuối cùng lại gây ra nhân mạng.
Người chết là một người đàn ông trung niên, chỉ chân bàn chân bị cỏ cắt, kết quả buổi tối đêm đó người đó lên cơn sốt cao rồi chết.
Bi kịch thảm như vậy khiến tất cả mọi người không muốn phải nhìn thấy nữa, bởi vậy không còn ai dám đi đến nơi không có dấu chân người nữa.
Cũng bởi vì việc này, người do dự có nên dọn nhà hay chăng, có không ít người đã hạ quyết tâm không chuyển đi nữa.
Mẹ Từ Ngọc Mạn ở nhà nói thầm với Từ Ngọc Mạn: "Con nói xem cậu ấy có phải phép thần tiên hay không? Làm sao lại lợi hại như vậy?"
"Không biết, nhưng chỉ cần ở cùng chung cư, đi theo nhà cậu ấy làm việc, có lẽ nhà chúng ta cũng an toàn hơn một chút."
"Đúng vậy, đúng vậy." Mẹ cô gật đầu, còn đi theo nói: "Nhà của Tuệ Minh đã chuyển qua một tuần lễ rồi? Không biết trôi qua thế nào nữa..."
Nhà người ta dời qua đó có như thế nào Du Hành cũng không chú ý, anh chỉ biết từ khi có hồ nước, trong nhà tự trồng rau quả, anh cấy ghép rau quả đem từ bên ngoài về mọc càng tốt thêm.
"Trước đó còn khô héo nhỏ xíu, bây giờ nhìn lại có nhiều tinh thần lắm rồi!"
Đã có nguồn nước cố định, cha Du không chỉ trồng trong nhà, còn mở một miếng đất ở dưới lầu, mỗi ngày trôi qua đặc biệt phong phú.
Một ngày nào đó ông tưới nước dưới lầu, bỗng nhiên một người ào đến đem mặt vùi vào trong thùng nước trong tay ông, khiến mấy cái thùng không đều bị đụng ngã lăn.
Cha Du thề chính mình còn nghe được âm thanh uống nước ừng ục.
Đây là khát đến mức nào??
Sau đó ông liền phát hiện tay người nọ lộ ra bên ngoài —— hiện đầy vẩy cá?
Thùng bị rớt xuống, xối đầy cả người kia, lộ ra mặt đều là vẩy cá, con mắt không còn giống mắt người, lại như mắt cá.
Cha Du sợ hãi kêu lên một tiếng, chỉ thấy người nọ nhào đầu về phía trước muốn cắn ông, hàm răng đầy sắc bén, hoàn toàn không giống hàm răng con người.
Đây chính là đồng hóa mà con trai nói!
Ông túm lấy tay người này, cởi mũ trên đầu nhét vào trong mồm người nọ. nghe âm thanh ken két bên tai, ông vội vàng gọi con mình: "Du Hành! Du Hành mau xuống đây hỗ trợ!"
Du Hành còn chưa xuống, liền có ba người chạy như bay đến, thoạt nhìn dường như là người nhà của người này, trong miệng còn kêu gọi: "Hoa Hoa!"
"Tiểu Hoa!"
Dùng ga giường bao bọc lấy người nổi điên, cười làm lành với cha Du: "Nó có chứng động kinh, không cẩn thận chạy đến đây, thật xin lỗi!"
"Tôi lập tức đưa nó trở về nhà, ông yên tâm!"
Người vây quanh dùng sức lực bắt ép người nọ trở về tòa hai.
"Cha làm sao vậy? Có bị thương không?"
"Không có." Cha Du khoát khoát tay, tiến lại gần anh nói khẽ sự phát hiện của mình.
"Giống người cá! Giống hệt như trên TV, mà không có đuôi."
Du Hành: "Thật?"
"Thật! Người nhà của hắn chắc sợ người khác biết, nên vội vàng đưa hắn trở về rồi."
"Chúng ta coi như không phát hiện."
Du Hành nhìn về hướng kia, lờ mờ nhận ra một bóng người trong đó, dường như là em gái Chung Hoa.
Người cá sao?
Anh nhớ đến trước đó Chung Hoa đã từng bị cá cắn, chẳng lẽ lại là hắn? Rất có khả năng đấy.
Đồng hóa không phải chắc chắn, người khác biệt bị tổn thương như động vật, phải chăng đồng hóa đều tồn tại khác biệt.
Đợi Du Hành đi lên lầu lấy một thùng nước mới xuống, giúp cha Du tưới hết mảnh đất xong, mẹ Du gọi hai người lên ăn cơm chiều, cả nhà đang ăn cơm, đã có người gõ cửa.
Thì ra người nhà Chung Hoa đến xin lỗi.
"... Có thể do áp lực quá lớn, bệnh cũ của nó tái phát, không cẩn thận làm anh Du bị thương, thật xin lỗi anh."
Người nói chuyện chính là cha Chung Hoa, ông ấy mang đến một thùng nước, bồi thường thùng nước bị Chung Hoa chà đạp kia. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Không việc gì đâu, người không có việc gì là được."
Cha Chung Hoa không chịu lấy lại: "Nhà chúng tôi không thiếu nước, ngày mai sẽ dọn nhà qua bên hồ rồi, nước này để ở nhà cũng lãng phí, anh cứ giữ lại đi. Trong nhà còn phải thu dọn đồ đạc, tôi đi về trước."
Thật ra ông và Thôi Nam nhìn từ bên ngoài, vẫn còn bộ dáng của con người, chỉ có chút tập tính biến hóa, cũng không nghiêm trọng lắm. Người trẻ tuổi buổi chiều kia thoạt nhìn nghiêm trọng lắm.
Ông âm thầm hỏi con trai: "Lúc đó con cho cha uống cái gì?"
Du Hành nói: "Có thể giúp đỡ cha trong quá trình đồng hóa có được chỗ tốt."
"Con còn nữa không?"
Anh gật gật đầu.
Cha Du cũng gật đầu theo, trong lòng yên tâm không ít.
"Vậy thì tốt, con cất kỹ, con và mẹ con đều... nhớ ngàn vạn lần đừng để mất."
Nhìn con trai rủ mí mắt gật đầu, không nói chuyện, khẩn cấp nói: "Cha biết rõ con quen biết Chung Hoa, nhưng thứ này quá hiếm có. Cha là người ích kỷ, chỉ muốn con cùng mẹ con sống tốt. Hơn nữa thứ này chói mắt, nếu con dùng, chắc chắn để lại dấu vết rồi bị lần theo, cho dù con có sức mạnh, nhưng con có thể đánh thắng tất cả mọi người sao?"
Đạo lý đơn giản như vậy, cha Du thoáng chốc đã nghĩ đến, nhưng Du Hành trong thế giới nhiệm vụ thiếu chút nữa phải trả giá bằng mạng sống mới hiểu rõ ràng. (Editor: Lúc Du Hành là Trương Hằng Viễn cứu cha Ngô rồi bị đám người Lôi Thành tra khảo suýt chết, nam chính cũng học được bài học rồi mới từ từ trưởng thành, nam chính không thánh phụ, muốn test thử tác dụng của thuốc chỉ là không ngờ hậu quả mém chết mà thôi...)
"Cha yên tâm đi, con biết rõ đúng mực."
Đừng nói anh căn bản không có giao tình sâu nặng cùng Chung Hoa, hơn nữa bây giờ hắn đã hoàn toàn đồng hóa, dịch tu bổ gien đã vô dụng, trừ phi phục dụng dịch cải tiến gien, còn khả năng có chút tác dụng.
Nhưng anh không có khả năng vì hắn tiêu hao một trăm vạn điểm lương hỏa. Một trăm vạn quyển sách trong thời điểm Zombie hoành hành ở tận thế có bao nhiêu khó khăn, anh không cách nào đảm bảo sau nhiệm vụ mình còn có thể nhân họa đắc phúc trở thành nửa người nửa thi, đơn giản đạt được sách vở cùng điểm lương hỏa như vậy.
Cha Du vỗ vỗ bờ vai anh, rồi đi rửa chén.
Chuyện này người nhà họ Du không để ý đến, nhưng có nhiều người để ý lắm.
Dù sao lúc ấy trước khi Chung Hoa từ trong nhà chạy đến, cũng đã náo loạn ở trong nhà rất lâu, hàng xóm trái phải đều nghe được chút ít chuyện. Đến khi Chung Hoa chạy đến, người nhìn thấy trên đường nhiều lắm.
Đủ loại lời nói rảnh rỗi, rồi ánh mắt tìm kiếm khác lạ... Có khả năng đó là một trong những nguyên nhân chính khiến nhà họ Chung dọn nhà đi.
Bọn người Du Hành cùng Chung Hoa đi ra ngoài, cũng nhận lấy không ít truy hỏi. Du Hành bên này không nói lời nào, cũng không để ý đến những kẻ lắm mồm kia, thế nhưng cuối cùng vẫn từ miệng những người khác biết được sự thật Chung Hoa từng bị cá cắn.
"Ha ha ha đã như vậy cũng không cần sống nữa, thật quá buồn nôn! Chẳng phải nên giống như nhà nào đó sao, cũng không cần lo lắng làm người khác bị thương."
Từ trong miệng xe lửa của người đàn bà này biết được con gái nhà nào đó đã nhảy lầu, hôm sau bà này bị người nhà nào đó dùng đao chém chết.
Chuyện huyên náo rất lớn, người nhà kia còn vung đao nói: "Chính tôi chém chết bà ta đó! Các người tới đi! Có lá gan thì đến giết tôi trả thù cho bà ta!"
Người nhà người đàn bà đó đến cùng cũng không dám liều mạng với người nổi điên kia, lúc này cũng không còn là lúc báo cảnh sát gì nữa, cuối cùng chỉ đành không giải quyết được gì.
Nhưng sau này này, những lời đồn đãi kia như bị giẫm phanh lại, thoáng chốc yên tĩnh không ít. Ít nhất không có người nào dám phát biểu linh tinh ra ngoài, chỉ sợ dẫm phải chân đau của người khác.
Mẹ Du bị chuyện này dọa bệnh nhẹ một trận, bởi vì bị người bị chém chết không phải ai khác, chính là Vương Lệ Quân ở cửa đối diện.
Bình thường bà ta chỉ lắm miệng, thích chiếm tiện nghi người khác. Đây không tính là bệnh lớn gì, chỉ có thể nói mọi người sống theo pháp luật mà thôi.
Thế nhưng vào bối cảnh này, rốt cuộc bà ấy đã đụng phải thiết bản, cô gái trẻ kia vì không chịu nổi thân thể biến hóa mà lựa chọn phí hoài bản thân bỏ lại người nhà, người đã không còn, người trong nhà vốn bi thương đau đớn, thế nhưng người đã chết còn bị người khác mang lên làm đề tài đàm tếu, làm sao nhịn được.
"Dù sao tôi nói cũng không phạm pháp!" Vương Lệ Quân thường nói những lời này, kết quả người khác đánh trả một câu: "Dù sao bây giờ giết người không phạm pháp!", ném mất mạng mình.
Người nhà kia là cả nhà cầm đao đánh đến tận cửa, mẹ Du tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, trông thấy Vương Lệ Quân bị người một đao chém ngã trong vũng máu.
Rốt cuộc cũng là nhiều năm hàng xóm, bây giờ dù mẹ Du không thích bà ấy thế nào, cũng không nhẫn tâm muốn bà ấy chết.
"Đừng lo lắng, đi ngủ đi, cha trông mẹ con được rồi."
Cha Du thở dài: "Mẹ con chính là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ..." Rõ ràng quan hệ kém như vậy rồi, còn thương tâm vì người ta.
Du Hành vẫn tiến vào nhìn mấy lần, đổi khăn lạnh trên trán bà.
Trở lại phòng ngủ của mình, anh vẫn như trước tu luyện trong chốc lát, vừa ngủ đã nghe được tiếng gió, sau đó là cửa sổ bị một lực lớn chấn động.
Anh nhảy dựng lên, cầm súng đến bên cửa sổ, kết quả kéo bức màn ra, xuyên thấu khe hở của lưới mây nhìn thấy thứ bên ngoài, không phải là con quái điểu có sức lực lớn đã lâu không đến sao?
"XIU....XÍU... XÍU...UU! —— "
Nó chứng kiến du hành, càng thêm kích động, đôi cánh không ngừng vỗ phành phạch, tròng mắt chuyển động càng thêm vui sướng.
Du Hành đau đầu niết sống mũi: [Cho nó vào?] Trong nhà sẽ giống như bão ghé qua?
Không có cách nào, anh mặc quần áo rồi đi ra mở cửa, cha Du nghe tiếng đi ra ngoài, anh để lại một câu cho cha Du: "Con đi ra ngoài một chút!" Rồi anh cực nhanh chạy xuống lâu.
Chỉ năm sáu giây sau, anh đã đến dưới cửa sổ phòng mình, nhìn thấy con quái điểu kia xốc hết đinh ốc đính kiên cố tấm lưới mây bên ngoài cửa sổ phòng mình.
"Này! Xuống đây!"
Thân thể quái điểu dừng lại, cúi đầu nhìn thấy anh: "XIU....XÍU... XÍU...UU!!! —— "
Nó bay nhào xuống, giang rộng đôi cánh, so với lần đầu gặp mặt hai tháng trước nó đã lớn thêm không ít, chiều dài ít nhất tăng lên gấp đôi. Xem xét hình thể, cũng lớn hơn rất nhiều.
Anh né tránh cực nhanh, quay đầu chạy ra ngoài.
"XÍU...UU!!!! ríu ra —— ríu rít!!"
Quả nhiên con quái điểu này đuổi theo anh, anh móc dây thừng đằng tâm đã chuẩn bị sẵn, nhảy xuống bụi cây né tránh, con quái điểu kia thu hồi đôi cánh lớn, đi nhanh về hướng anh.
"Xíu...?"
Lúc bị Du Hành trùm xuống, nó còn hoang mang nghiêng đầu.
Du Hành vung lấy dây thừng dài giẫm lên một thân cây, nhảy lên một bên khác của con quái điểu, lại quấn quanh nó một vòng.
Thành công trói con quái điểu thành bộ dáng gà mái đợi làm thịt.
"Ríu!!!" Quái điểu phẫn nộ kêu lên, dùng lực giãy dụa, đem mặt đất ma sát ra một mảnh đất trống, cỏ dại bị cày sạch sẽ, cây cối bị đâm không ngừng rơi rụng.
"Mi cứ đến tìm ta làm gì?"
Con điểu này quá mập, Du Hành căn bản không áp chế được nó, chỉ có thể ngồi trên cổ nó, ôm miệng bẹt của nó hỏi.
Kết quả đôi mắt con quái điểu chớp chớp, nổi lên hơi nước. Cũng không giãy dụa nữa.
Tiếng "ríu..." nặng nề phát ra trong mồm bị anh nắm, lộ ra vô hạn ủy khuất.
"Thật sự gặp quỷ rồi."
Anh buông miệng nó ra, nghe đầy tai tiếng ríu ra rít rít... Thật sự nghe không hiểu.
Không có cách nào, anh chỉ đành gọi RT9009: "Có thể giúp tôi một chuyện không?"
"Kí chủ mời nói."
"Tôi không tìm được sản phẩm nào có thể trao đổi cùng động vật trong hệ thống trao đổi điện tử, cậu có thể phiên dịch giúp tôi xem con chim này đang nói cái gì không?"
"Xin Kí chủ chờ một chút, chờ tôi thẩm tra tình hình cụ thể và tỉ mỉ nghiệp vụ tương quan một chút... Tôi cần bật kênh thú ngữ, cung cấp giúp anh truyền dịch tiếng người và thú đồng thanh chuẩn xác nhất, phí tổn là một vạn điểm lương hỏa, anh muốn sử dụng tính năng này sao?"
Du Hành hơi đau lòng gật đầu: "Dùng!" Dù sao cũng phải làm rõ ràng rốt cuộc con quái điểu này muốn tìm anh làm gì, tuy lực phá hoại của nó rất mạnh, nhưng cũng không toát ra tính công kích, nhìn ánh mắt nó nhìn anh —— vạn vật có linh tính, ánh mắt con quái điểu này có cảm tình.
Sau đó anh đã hối hận. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Bởi vì con quái điểu này, lời vừa ra khỏi miệng đã gọi anh là mẹ.
A phi!
"Mi xem mi —— lại nhìn ta —— ở đâu giống mẹ của mi chứ?"
"Trên người mi có hương vị của mẹ ta! Giống như đúc đấy!" Sau khi phiên dịch thú ngữ của con quái điểu cô đơn này, tràn đầy hơi thở nông thôn thuần phác.
Dưới sự phiên dịch của RT9009, một người một chim bắt đầu nói chuyện. Nhưng Du Hành đau cả đầu, giải thích thật lâu, con quái điểu này bướng bỉnh muốn chết!
Thấy anh bất đắc dĩ như vậy, RT9009 đành phải nói: "Kí Chủ, có một việc tôi đã quên nói với cậu. Cậu còn nhớ lúc trước cậu trở về, buổi tối gặp được ánh trăng tinh hoa không?"
"Nhớ rõ, cậu có manh mối sao?"
"Lúc ấy tôi đã kiểm tra đo lường số liệu thân thế của cậu, thật ra phát hiện bên trong có lưu lại một tia đồng hóa, vô cùng yếu ớt, có thể vào lúc Kí chủ không biết đã thông qua cách nào đó hấp thu được, đối với thân thể của cậu cũng không xảy ra tác dụng gì, bởi vậy tôi cũng không nói cho cậu biết."
Anh chỉ thật kiên nhẫn hỏi thăm còn quái điểu đang không ngừng vỗ cách nói chính mình là mẹ nó: "Mẹ mi lớn lên có bộ dạng thế nào?" anh muốn tìm chút manh mối.
Quái điểu ngẩng đầu, giọng điệu đầy kiêu ngạo ríu ra ríu rít nói: "Mẹ ta lớn lên rất đẹp, lông vũ cả người trắng như tuyết, miệng tinh tế dài mảnh, đôi cánh đặc biệt đẹp mắt còn lớn hơn của ta, bay lên như tiên nữ..."
Nó càng nói, Du Hành nhìn lông vũ vàng xám của nó, miệng bẹt... quả thật anh nhớ đến lần đầu tiên đi ra ngoài nhìn thấy tình cảnh thế giới bên ngoài biến đổi to lớn, lúc ấy ở bên ngoài quả thật có một con chim to như tuyết trắng bay qua, thân hình ưu nhã vô cùng mê người.
Anh còn nhặt được một cọng lông vũ của đối phương, lông vũ kia vô cùng sắc bén, lúc trước anh đã cầm nó đâm con khỉ túm lấy ba lô của mình, giải cứu cho ba lô của mình, sau đó Thôi Nam bị rắn cắn bị thương...
Đương nhiên, lông vũ kia đã bị anh ném đi nơi nào mất rồi.
Muốn nói chính mình gặp được loài chim nào khắc sâu ấn tượng, cũng chỉ có một con chim đó mà thôi. Thế nhưng con chim đó và con quái điểm này không có chút nào giống nhau, nhìn thế nào cũng không giống mẹ con nha?
Du Hành liền dùng ngôn ngữ con người miêu tả bộ dáng con bạch điểu kia, con quái điểu đặc biệt vui vẻ: "Đúng đúng đúng!! Mẹ ta có bộ dáng như thế đấy! Mẹ ta nói ta trưởng thành rồi, nên mẹ phải đi, ta còn đang ngủ, mẹ ta mang trái cây thả trong nhà cho ta, rồi chính mình bay mất tiêu hu hu hu hu..."
Vội vàng không kịp chuẩn bị đã khóc rống lên.
Du Hành cũng không có cách nào: "Ta thực không phải mẹ của mi." Nghĩ nghĩ anh lại an ủi nó: "Mẹ mi cũng đã nói mi trưởng thành rồi, mi cũng nên kiên cường lên một chút. Ta thật không phải mẹ mi, có lẽ chính mi cũng nhận rõ điều này. Trở về đi, đừng đến tìm ta nữa."
Đồ vật trong nhà đều gặp họa hết rồi, trở về còn phải sửa chữa lười mây bên ngoài cửa sổ đây này.
Quái điểu đứng khóc ở đó, Du Hành từ cổ nó bò xuống, cởi dây giúp nó, vỗ vỗ nó: "Trở về đi."
Anh bước đi, lúc anh sắp đi đến cổng chung cư quay đầu nhìn lại, quả nhiên con chim kia vẫn nhắm mắt theo sát anh.
"Ríu ríu ríu!!!"
"RT9009 nó đang nói cái gì?"
"Kênh truyền dịch người thú đồng thanh đã kết thúc, muốn kết nối lần nữa cần thu phí, xin hỏi kí chủ còn cần không?"
"Vậy coi như thôi."
Kết quả anh vừa mới bước đến đầu bậc thang, con quái điểu kia đã đáp xuống bắt anh lại, phần phật bay lên cao bay xa đi mất.
Du Hành đặc biệt bất đắc dĩ, cũng không dám lộn xộn, sợ té xuống bán thân bất toại.
Anh cảm nhận được tiếng gió gào thét bên tay, rất nhanh anh liền rơi xuống đất. Chân chạm đến nơi vô cùng mềm mại, lúc này quái điểu cũng thu hồi đôi cánh, đứng ở bên cạnh anh còn cao hơn anh một chút, nhìn khoảng tầm 1m9.
Ngắm nhìn bốn phía, có lẽ đây là sào huyệt của bọn nó rồi.
Sào huyệt dựng ngay đỉnh một cây đại thụ, hầu như đều trưng dụng hết tán cây đại thụ. Nguyên liệu dựng nên sào huyệt không biết từ cái gì, mềm lại mang theo chút ít dẹo, mùi cũng không hôi, có hương vị thơm ngát tự nhiên. Dưới chân anh cũng không thấy được các loại phân hay nước tiểu gì đó.
Nhìn ra đây là một con chim yêu sạch sẽ.
"Mi dẫn ta đến nhà mi làm gì?" Anh biết đây là con chim "trưởng thành " mất mẹ, Du Hành nhịn không được kiên nhẫn nhiều hơn một chút.
Ấn tượng của anh về động vật vẫn luôn rất tốt. Động vật dễ ở chung nhiều hơn so với con người.
"Ríu ríu ríu!!"
Du Hành thở dài: "Kết nối đi, điểm lương hỏa tự cậu khấu trừ."
Sau đó anh nghe được một tin tức xấu: khu vực này, sắp nghênh đón mùa khô.
"Mùa khô?" Du Hành cả kinh: "Lúc nào?"
Kết quả quái điểu cũng không biết, nó vẫn còn là thú con đây này! Nó chỉ nghe mẹ nói nói, chỉ cần nó vượt qua thời kỳ trưởng thành thứ hai, là sắp đến mùa khô, bảo nó đi về hướng bắc.
"Thời kì trưởng thành lần thứ hai của ta đã chấm dứt.... mi xem cánh của ta nè ——" nó vui sướng hài lòng giang rộng đôi cánh: "Có thể bay được thật xa thật xa á. Mi rời đi cùng ta đi, ta mang mi đi đến nơi có nước."
Trong mắt nó Du Hành mang theo hương vị tự nhiên của mẹ mình, chính là tự tay mẹ ruột vĩ đại sắp xếp cho nó, có thể làm cho nó an tâm.
Nó không muốn, cũng không dám tự mình một mình bay đến một nơi xa như vậy, nếu có người này đi cùng nó, nó sẽ thật vui vẻ á!
Vì vậy nó vừa thay đổi hết một thân lông vũ, liền nhớ đến lời mẹ nó để lại... liền vội vã đi tìm con người này.
Bây giờ nó rất cường tráng, nó mang theo anh vẫn có thể bay cao được.
Du Hành cau mày, liên tục xác nhận: "Mẹ mi quả thật dặn mi bay về hướng Bắc à?"
"Đúng vậy."
Trước đó đội của Thôi Nam đi về phương bắc tìm nước, kết quả bởi vì có người bị thương nên cuối cùng cũng không đi xa cho lắm. Nhưng sức người chắc chắn không bằng đồng vật
Phương Bắc, nhất định xa hơn phương Bắc.
Anh không hoài nghi lời con chim này nói... dù sao năng lực sinh tồn của động vật càng lớn mạnh hơn nữa, đối với sự biến hóa khí hậu càng thêm mẫn cảm hơn.
"Cảm ơn mi."
Du Hành thật lòng thật dạ nói lời cảm ơn nó: "Ta còn người nhà của mình, giống như mi có mẹ của mi đấy, ta phải dẫn bọn hắn đi, mi đi trước đi."
Nói đến mẹ mình, quái điểu dường như có thể hiểu được, nó ảo não cúi đầu: "Nếu ta lớn thêm một chút là được rồi." Thế nhưng cho dù nó có to như mẹ nó, cũng không có cách nào một thoáng túm lấy vài con người bay xa được.
"Thật sự cám ơn mi. Mi cần ta giúp gì cứ đến tìm ta, thay cho lời cảm ơn."
"Không cần, ngày mai ta phải đi rồi."
Du Hành liền lấy sáu túi phấn dây hoàng đằng ra, dùng dây đằng tâm vừa xỏ xuyên qua vừa nói: "Thứ này có thể phòng trùng. Gom sáu túi lớn cho mi, chính mi một đường cẩn thận."
Rồi anh đeo lên cổ cho nó.
Cuối cùng nó đưa Du Hành về cổng khu chung cư, cọ cọ vào anh, giương cánh bay mất.
Về đến nhà mới biết cha Du đang đợi anh: "Mẹ con hạ sốt rồi... Ra sao? Đó là con chim à? Làm sao lại lớn như vậy?"
"Vậy thì tốt rồi, cha đi ngủ đi, để con trông mẹ cho. Cha, ngày mai con có chuyện trọng yếu cần nói với cha."
Anh động viên cha mình đi ngủ, Du Hành kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường, trong đầu xẹt qua kế hoạch có trật tự.
Mùa khô?
Quan trọng hàng đầu chính là phải trữ nước! Sau đó là đồ ăn, nhưng cái này tạm thời không nóng nảy được. Thuốc giải nhiệt và đồ dùng sinh hoạt... từng chuyện đều hiện lên, Du Hành thở dài một hơi, không có đồ đạc vô cùng thiếu gấp.
Ngày mai sẽ đi bên hồ bắt đầu múc nước! Đem tất cả dụng cụ trữ nước đều dùng hết.
Anh thăm dò qua trán mẹ Du, lấy khăn mặt ra.
Đợi đến lúc sáu giờ, anh bắt đầu nấu cơm, hiện dưới lầu có không ít người theo chân nhà bọn họ, dựng bếp đơn giản thổi lửa nấu cơm.
Nấu xong, tắt lửa đi, bưng lên nhà.
Mẹ Du đã có thể ăn vài thứ rồi, người một nhà vừa ăn sáng, Du Hành vừa đem tin tức mới thu được hôm qua nói ra.
"Ôi con chim kia lớn đến thế kia à!" Cha Du vẫn nhịn không kinh thán: "Vậy lần này chúng ta thực sự dọn nhà à?"
"Trước dọn đi, đợi sau này ổn rồi lại về nhà. Chờ con ra hồ lớn bên kia múc nước, cha ở nhà chăm sóc mẹ, thuận tiện thu gom đồ vật trong nhà, chiếc nhẫn của mẹ không chứa nổi thì giữ lại, chờ con về cất."
"Chuyện này... chuyện này cũng quá vội vàng..."
Thình lình muốn rời nhà, cảm xúc của mẹ Du có chút không cách nào tiếp nhận được, nhưng lí trí vẫn duy trì thái độ ủng hộ con trai mình: "Con cẩn thận một chút, để cha con đi cùng con chứ, tự mẹ thu dọn được rồi."
Có việc quan trọng phải làm, mẹ Du thoáng chốc lại có sức lực.
Du Hành lắc đầu: "Mẹ nghỉ ngơi trước đi, dưỡng cho tốt tinh thần, hai người nữa chúng ta sẽ đi, trên đường không có điều kiện tốt để mẹ nghỉ ngơi."
Người một nhà rất nhanh bắt đầu hành động.
Bước chân Du Hành thật nhanh, con đường lớn đi đến hồ nước rất quen thuộc, chỉ tốn một ngày thời gian, đã chứa đầy tất cả thùng không trong nhà, xếp đặt chặt chẽ trong nhẫn trữ vật.
Phải làm thật kín kẽ, nên hao tốn chút thời gian.
Người trong chung cư đã sớm chuyển đến hồ lớn bên cạnh hỏi anh: "Làm sao hôm nay lại đi nhiều chuyến như vậy? Muốn múc nước cũng từ từ thôi, cậu như vậy sẽ mệt mỏi lắm!"
Cũng có người hỏi: "Du Hành à! Gần đây có phát hiện rau dại gì có thể ăn được hay không?"
Nhân duyên của anh coi như cũng tạm được, người ta đều hy vọng có thể đạt được chút tin tức hữu dụng từ trên người anh.
Vì vậy anh không che lấp chuyện mùa khô sắp đến: "Mùa khô sắp tới rồi, nhà chúng tôi muốn đi về hướng bắc." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Tin tức này không đủ hiểu thấu, không có người nào tin tưởng.
"Cho dù có mùa khô, cũng không phải đi phương bắc, trên sách địa lý cũng có nói, phương Bắc núi rất cao, phía Nam mới có nhiều bình nguyên, sông nước, hồ nước..."
Du Hành cũng không cách nào giải thích sâu về chuyện này.
Anh tin tưởng con chim kia, nhưng không cách nào phụ trách cuộc sống của người khác.
Sau khi anh thả ra tin tức này, anh liền phối hợp múc nước, lúc trở về, Thôi Nam nói muốn cùng anh trở về chung cư.
Đã quên nói, Thôi Nam đã chuyển đến bên hồ nước lâu rồi. Anh vô cùng yêu thích hoàn cảnh ướt át nơi này, nguồn nước lại sung túc.
Du Hành cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu đồng ý thời gian hẹn với Thôi Nam, chờ Thôi Nam cũng mang theo thùng đựng nước cùng lưng cõng hành lý, anh cũng cõng giúp Thôi Nam một túi, hai người cùng nhau đi về hướng chung cư.
Để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.