Mục lục
Sinh Tồn Thời Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trang Nguyễn

"Nếu cô muốn đi, tôi có thể cho cô một chiếc. Cô muốn đi không?"

"Tôi chỉ là một người phụ nữ làm sao có đủ sức lực? Nhất định là anh ——" cô muốn nói, anh đi cùng cô. Trong trí nhớ của cô, Ngũ Hằng Nhạc vẫn là người có lòng tốt đấy, trước kia anh đã đồng ý giúp đỡ hỏa táng con của Lý Lệ.

"Tôi không đi." Du Hành lắc đầu: "Cô không thấy bên ngoài sóng gió sao? Tôi không thể đem tính mạng của mình ra đùa giỡn. Một câu, cô muốn đi, tôi đưa thuyền cho cô."

Bên ngoài sóng gió vô cùng đáng sợ. Người ở tầng tám, thậm chí còn có thể nhìn thấy có đôi khi một đầu sóng to bổ nhào lên cửa sổ tầng chín.

Tầng tám còn sót lại mấy người cũng không dám ở nữa, vội vàng chuyển lên. Bây giờ bên ngoài ầm ĩ lắm, chính vì tranh giành cái bệ mà xảy ra tranh chấp.

Ngô Xuân Nghiên quay đầu nhìn về phía những người khác, không ai đối diện với ánh mắt của cô. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"... Được rồi." Cô quay đầu rời đi, ngồi vào trong góc không biết đang suy nghĩ gì.

Du Hành thở dài, đóng cửa lại, ngăn cách tất cả ánh mắt nhìn trộm.

"Thật sự quá đáng thương." Ngũ Thường Hân nói: "Chúng ta không thể cứu cứu bọn họ sao?"

Ánh mắt Du Hành đảo qua, lại quay đi.

Lý Lệ nhét em bé vào trong tay cô, phân tán sự chú ý của cô: "Thời tiết này, cô có dám đi ra ngoài, hay tôi dám đi ra ngoài? Có phải cô muốn anh cô đi ra ngoài hay không?"

Ngũ Thường Hân bị ngăn chặn, muốn nói cái gì, lại phát hiện nói không nên lời. Rõ ràng khách sạn nhiều người như vậy, lại cảm thấy hoàn toàn không giúp gì được.

Lý Lệ lại cảm thấy Thường Hân quá mức rãnh rổi đấy, chính là sống quá an bình, rồi mới nảy sinh ra những thương cảm dư thừa này. Anh ruột của cô ấy vừa từ chối Ngô Xuân Nghiên, Thường Hân lại nói lời như vậy, không phải khiến anh ruột của mình đau lòng sao?

Ánh mắt vừa rồi của Ngũ Hằng Nhạc...



Cô thở dài. Nếu có cách, ai không muốn giúp người làm niềm vui đâu? Nhiều người như vậy đứng ở bên đó kêu cứu, cô nghe cũng khó chịu, thế nhưng cô sợ chết, rất sợ chết. Khó khăn như vậy đều sống sót, cô không muốn chết.

Du Hành lại không nhìn ra bên ngoài nữa.

Từ nhiệm vụ trước anh đã có thòi quen dứt khoát, giết được Zombie một đao liền không dùng hai đao, gọn gàng linh hoạt. Tình cảnh khẩn trương này, giây phút liên quan đến tính mạng, hoàn toàn không có thời gian đồng tình, đáng thương hay gì đó. Thế nhưng thế giới này lại luôn chậm như dùng dao găm cắt thịt người, cho dù anh tự nhận tâm đã như bàn thạch, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

Hà Ngụ chờ trong phòng. Thậm chí hắn còn đứng bên cửa sổ nhìn những người khác giãy dụa, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn kì dị.

Kiếp này, hắn cũng là người đứng trên tầng cao rồi!

Lúc Từ Vi gọi hắn ăn cơm, hắn xoay người lộ ra vẻ mặt dọa cô nhảy dựng, vội vàng cúi đầu xuống, thân thể run rẩy không tự chủ.

Hà Ngụ bưng cơm, ngồi trên ghế kê sát bên ô cửa sổ, nhìn cảnh bên ngoài từ từ ăn, cứ như có thể ăn với cơm.

Trực giác Từ Vi cảm thấy hắn rất đáng sợ, tuy nhiên lại không dám nói với bất kỳ ai. Hiện trong thôn mọi người đều xem hắn như Bồ Tát, thần thông quảng đại, đều cảm kích ân cứu mạng của hắn.

Không có người sẽ tin. Có khả năng... anh của cô sẽ tin, nhưng anh ấy đã chết rồi. Cô từ từ bới cơm, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Hà Ngụ không đợi quá lâu. Ăn cơm trưa không bao lâu, tiếng gió bên ngoài càng ngày càng lớn, cách cửa sổ đều có thể nghe được tiếng gào thét bên ngoài.

Trận đại hồng thủy chưa từng có này giằng co hơn một giờ.

Hà Ngụ híp mắt hưởng thụ nhìn tất cả, trận đại hồng thủy khiến mình chết uất ức kia đã biến mất không còn thấy gì nữa.

Đợi đến lúc tất cả yên tĩnh trở lại, hắn cười ra tiếng.

Hắn còn sống! Tất cả đã khác hẳn rồi!

Đáng tiếc trong khách sạn, những người khác đều lên trên hết rồi, bằng không hắn thật cam tâm tình nguyện đứng nhìn bọn hắn chết hết. Giống như kiếp trước bọn hắn đứng nhìn mình chết vậy.

Ngũ Bình An hu hu khóc lớn, Ngũ Thường Hân và Lý Lệ dỗ dành thế nào cũng không nghe.

Trương Thao lui về phía sau vài bước: "Oh my god, thật quá đáng sợ."

Mặt Du Hành cũng tràn đầy hoảng sợ nhìn xem, cho dù anh suy đoán có khả năng xảy ra chuyện này, thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến trái tim anh đập rất rất nhanh.

Sau trận đại hồng thủy này, còn bao nhiêu người có thể sống sót nữa đây? Có bao nhiêu người, có thể sớm trốn đến chỗ cao?

Sau đó, lại qua một tuần lễ, mực nước bên ngoài mới từ từ chảy chậm, hạ thấp xuống. Ngày thứ tám mới xuống đến tầng năm. Đồng thời bão tuyết triền miên hơn hai mươi ngày cũng ngừng, thậm chí không còn mưa nữa. Ngày nào đó Du Hành còn nhìn thấy sau tầng mây dày đặc, bóng dáng mặt trời mơ hồ hiện ra.

Đây đã là sau ba tháng, lần đầu tiên mặt trời xuất hiện. Dù chỉ là bóng dáng mơ hồ, cũng đủ xua tan sự lo lắng trong lòng mọi người.

Ngoại trừ nhiệt độ vẫn còn âm độ, tất cả dường như đã bắt đầu tốt trở lại.

Mọi người bắt đầu chuyển xuống, chiếm trước gian phòng vẫn còn hoàn hảo, lại là một phen tranh đấu. Trong đó có một nhà về đến gian phòng trước đó ở tầng bảy, ngược lại cửa phòng còn khá tốt, chỉ là bọn hắn phát hiện trong phòng ngủ có một thi thể, xem bộ dáng là do sóng nước cuốn vào. Bộ dáng sưng phù khiến vô số tiếng thét vang lên.



Du Hành cũng mở cửa sổ đóng chặt nhiều người, để không khí lạnh lẽo bên ngoài cuốn đi không khí nặng nề trong phòng.

Thời gian lại bắt đầu tiếp tục, chỉ là đồ ăn trên tay mọi người, cũng không còn nhiều nữa. Mà ngay cả đồ ăn của nhà họ Ngũ, củng chỉ còn đủ ăn trong năm ngày mà thôi. Trái lại Lý Lệ còn dư. Cô ăn ít, có đôi khi một ngày chỉ ăn hai bữa, tiêu hao thấp.

Cộng thêm trước đó cô đã làm tốt công tác chuẩn bị Vương Tự Dũng sẽ đến cướp đồ, nên đem hơn phân nửa đồ đạc đưa nhà họ Ngũ, sau đó nhà họ Ngũ lại trả cho cô một nửa. Cộng thêm Vương Tự Dũng căn bản không đi tìm cô, đồ vật cô bảo tồn vẫn còn. Tính toán như vậy, chiếu theo lượng cơm của cô, đồ của cô còn có thể ăn nửa tháng.

Cô là một người phụ nữ không khéo, dù nhà họ Ngũ hoàn toàn không có ý lấy đồ của cô, cô chủ động đem đồ quy vào công quỹ.

"Tôi hiểu rõ, nếu không có các người, một người phụ nữ như tôi chỉ có thể bị bọn hắn xâu xé. Nếu các người không chê tôi, chúng ta cùng nhau kết nhóm sống sót đi."

Trải qua những ngày này ở chung, giữa bốn người coi như hòa hợp, chuyện này liền quyết định như vậy.

Du Hành còn từ chuyện cô tâm sự với Ngũ Thường Hân, trong lúc này cũng thay đổi cách nhìn về cô.

Lý Lệ nói: "... Trước khi kết hôn với chị, ở quê hắn có một đám quỷ hút máu suýt chút hút khô máu của hắn. Sau khi kết hôn, chị thấy hắn thật sự không được việc, mới hung hăng giúp hắn sửa trị đám thân thích cực phẩm kia. Ai không muốn làm một người vợ dịu dàng hiền thục? Thế nhưng nếu như chị cũng dễ nói chuyện, nhà mới của chúng ta cũng bị chiếm mất rồi."

t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Cho vay tiền ra ngoài, tổng cộng khoảng mười vạn, hắn đều mặc kệ tìm người đòi lại, cuối cùng vẫn là chị người đàn bà chanh chua chửi đổng lấy về lại."

"Mỗi người đều nói hắn hiền lành, chị quá hung dữ không giống phụ nữ. Nếu hắn có thể tài giỏi một chút, ai không muốn làm chim non nép vào lòng người. Sau này khi sinh con ra, hắn ở nhà trông con, chị phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình."

Lý Lệ lạnh lùng cười cười: "Lúc hắn ở bên ngoài... không có người nào đồng tình với chị, đều nói chị quá dữ tợn. Lúc ấy chị nói ly hôn, hắn lại quỳ xuống cầu xin chị. Vừa muốn phụ nữ kiếm tiền nuôi gia đình, vừa muốn phụ nữ dịu dàng như nước, từ đâu mà có chuyện dễ dàng như vậy? Em nói loại đàn ông này có phải đê tiện lắm hay không?"

Trương Thao lặng lẽ nói: "Tiểu Hân, em như thế nào anh đều thích hết, em dữ dằn anh cũng không sợ." Thấy Du Hành cười như không cười nhìn qua, gãi gãi đầu ngồi cách xa Du Hành một chút.

Lý Lệ hùn vốn ăn cơm với nhà họ Ngũ, nếu một ngày chỉ ăn hai bữa, cũng chỉ ăn no năm phần, cuộc sống của bọn hắn còn có thể chống đỡ hai mươi ngày tới, thế nhưng không thể chống lại nhiều người.

Chuyện trộm cướp minh tranh ám đoạt như mầm cỏ xuất hiện trong mùa xuân, vừa mới bắt đầu chỉ là đánh nhỏ cãi nhỏ, sau đó mâu thuẫn tăng cao, đả thương người đổ máu cũng đã xảy ra. Sau này có người có ý dẫn đường, đám người này liên hiệp nội bộ, có ý định tìm người thôn họ Từ dành đồ ăn.

Dù sao mấy người Ngô Xuân Nghiên cùng một nhóm với bọn họ, mà người thôn họ Từ chiếm đoạt đồ ăn của bọn người Ngô Xuân Nghiên, bọn hắn muốn lấy lại.

Lúc việc không liên quan đến mình, người khác có cực khổ thế nào cũng coi như không thấy, bây giờ mỗi người bọn hắn đều cho rằng chính nghĩa nhập vào người, đều trở thành sứ giả chính nghĩa.

Nhà họ Ngũ không dính vào. Không phải anh không động tâm, mà người thôn họ Từ có nhiều người như vậy, nhà kho có nhiều đồ đạc hơn nữa, đến giờ đã sớm tiêu hao không còn thừa bao nhiêu rồi. Có khả năng trong lòng bọn hắn còn đang suy nghĩ muốn cướp đồ của người khác đây này!

Người đến gọi anh nghe anh từ chối, còn nghi ngờ nhón chân muốn nhìn vào bên trong: "Nhà các anh không phải còn rất nhiều đồ ăn?"

Du Hành thò người ra: "Ở đâu ra, trong góc tường kia chỉ còn nửa túi gạo. Tôi nghĩ, bọn hắn có nhiều người như vậy, chắc chắn không còn thừa lại bao nhiêu, có đi cũng công dã tràng mà thôi."

Người đàn ông hừ một tiếng: "Không đi thì thôi, chờ chúng tôi lấy được đồ đạc, anh đừng đến chia phần đấy." Sau khi trở về lại nói với những người khác, liền đem nhà họ Ngũ loại bỏ khỏi đoàn thể bọn hắn.

Nếu như Du Hành biết, còn có thể cảm ơn hắn.

Kết quả cũng rõ ràng đấy. Tạm thời tạo thành vụn cát, làm sao chống lại thôn họ Từ đoàn kết nhất trí kia chứ, bọn hắn không có phần thắng, đã bị ngăn chặn ở tầng mười.



Hà Ngụ còn muốn ném toàn bộ bọn hắn ra ngoài sông nước mênh mông ngoài kia.

Những lời này so giết bọn hắn còn đáng sợ hơn. Bên ngoài có hồng thủy và dòng nước lũ, cái này đã tạo thành ám ảnh trong lòng bọn hắn. Kề bên này kiến trúc còn có thể bảo tồn qua trận hộng thủy, chỉ có những tòa cao ốc này mà thôi, thế nhưng trong các tòa nhà chắc chắn đã có người ở. Giống như khách sạn này vậy.

Huống chi bên ngoài mực nước có hạ xuống đi nước, nhưng vẫn cao năm tầng lầu, người không biết bơi đã bị dọa sợ choáng váng. Bọn hắn đều là lúc mực nước sơ kỳ kéo đến đây, không có dũng khí bơi lội giữa mực nước trung kỳ như người thôn họ Từ.

Ở chỗ này, tốt xấu còn có mái hiên che chắn.

Thoáng chốc mỗi người đều khóc lóc cầu xin.

Hà Ngụ nhìn đủ mới từ từ nói: "Nếu các người làm việc giúp tôi, tôi sẽ bỏ qua cho các người, tha cho các người xuống lầu, nhưng sau này không có việc gì cũng đừng có lên đây."

"Chuyện gì?"

"Bên kia ——" Hà Ngụ chỉ chỉ trên lầu, hướng nhà Du Hành: "Các người đều biết Ngũ Hằng Nhạc đúng không? Nói thật, hắn đã giết một thanh niên thôn chúng tôi, tôi muốn tìm hắn báo thù, các người nguyện ý giúp tôi chứ?"

Có người thét lên: "Nhưng hắn có súng!"

Hà Ngụ giận tái mặt: "Vậy các người cút đi! Người thân của các người cũng ở dưới lầu à? Yên tâm, ném các người xong, lại ném bọn hắn, để cả nhà các người cùng đoàn tụ với nhau."

Cuối cùng tất cả mọi người đều đồng ý, kể cả Ngô Xuân Nghiên.

Hà Ngụ lại cười nói: "Đêm nay, đêm nay tôi muốn thấy xác cả nhà hắn."

Nhìn đám người này dắt díu đỡ nhau xuống lầu, một người đàn ông đi đến nói với hắn: "Chú Ngụ, đã giam mọi người dưới lầu lại rồi."

"Rất tốt, như vậy không sợ bọn hắn không tận tâm mà làm. Thù Từ Hạo, rốt cuộc lần này có thể báo rồi."

Những ánh mắt chung quanh nhìn hắn, đều mang theo kính nể, bọn người Từ Vi càng cảm kích nhìn hắn. Trong lòng Hà Ngụ đắc ý, có người lao lực thay hắn, còn có thể khiến đám người này nể phục mình, chính mình thật quá thông minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK