Mục lục
Sinh Tồn Thời Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trang Nguyễn

Lời xin lỗi này đến quá muộn cũng không có thành ý gì. Bọn hắn vì mình, suy đoán rồi dính líu đến mình, chỉ để di chuyển sự chú ý của Lôi Thành, tránh đầu mũi nhọn cho nhà mình mà thôi. Chuyện qua lâu như vậy đột nhiên bây giờ nhắc lại chuyện xưa, chắc chắn có âm mưu.

Du Hành hào phóng nói: "Không có việc gì, đều đã qua lâu như vậy rồi. Hôm nay đi ra ngoài quá mệt mỏi, tôi định ngủ sớm, anh Ngô còn chuyện gì khác không?"

Ngô Diệu vỗ vỗ du hành, vừa lúc đập đến vết thương trên cánh tay phải của anh, giọng nói đầy thân mật: "Hằng Viễn à, cậu cũng nhìn thấy, chỗ này không có thực lực thì không thể làm được gì nổi trội, cậu xem cùng xuất lực như nhau, đồ đạc chuyển về nhiều như vậy, một chút cũng không rơi vào tay chúng ta, mỗi ngày ăn ba bữa cơm này, một chút thành ý cũng không có. Tuy tôi cũng có thể thả ra lửa, nhưng theo chân bọn họ thì quá kém. Nếu tôi có thể lợi hại hơn một chút, chúng ta cũng có thể cùng nhau trải qua những ngày tốt lành, đúng không?"

Du Hành đau đến nhe răng, không để lại dấu vết tránh ra, nhẹ nhàng xoa xoa: "Anh Ngô có ý nghĩ này rất tốt, anh nhất định có thể trở nên càng thêm lợi hại đấy." Cũng không tiếp lời Ngô Diệu nữa. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Tuy dị năng Ngô Diệu không được, nhưng nói thế nào cũng là dị năng giả, địa vị hắn ở chỗ này chắc chắn cao hơn Du Hành. Chỉ là một nhà chú hai hắn dựa vào hắn và cha hắn nuôi, hắn còn vợ con và mẹ mình...

Cho nên tuy hắn được phân phối đồ đạc khá nhiều, nhưng một nhà bảy người bọn hắn không ra khỏi cửa hỗ trợ, ở miết trong tòa nhà văn phòng, tuy người nấu cơm đều là người bình thường, nhưng cũng là thân thích hoặc bạn bè của Lôi Thanh và những dị năng giả kia, bọn hắn không chen lẫn vào được. Bởi vậy xem như ăn cơm trắng, mỗi ngày phân cho bọn hắn đồ ăn kém cỏi nhất, chỉ là không đói chết mà thôi.

Cho nên, Ngô Diệu dần dần không đủ sức, trôi qua còn không bằng một người bình thường như Du Hành, chính mình ăn no cả nhà không lo.

Ngô Diệu có chút sốt ruột nói: "Hằng Viễn à, vì ngày tốt lành không xa của chúng ta, cậu phải giúp anh, lần sau, lần sau đi ra ngoài, nếu cậu đào được hạt châu, đừng giao toàn bộ cho Lôi Thành, lén lút cất dấu một chút cho anh, anh hấp thu nhiều hạt châu hơn, nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ!"

"Ngô, anh Ngô à, không phải tôi không chịu giúp anh, chỉ là anh Lôi Thành rất nghiêm khắc rất hung dữ, tôi không dám..."

"Chỉ cần cậu lén lút thôi, chắc chắn hắn không phát hiện ra được đâu!"

"Có phải cậu còn ghi hận chúng tôi khai cậu ra lúc đó không? Anh cùng cha anh thật sự không phải cố ý mà..."

Mặc kệ Ngô Diệu nói như thế nào, Du Hành cắn chết không dám, cuối cùng Ngô Diệu rất tức giận, cũng không dám lớn tiếng, chính mình mở cửa rời đi.

Trong bóng tối, Ngô Diệu nhìn không ra biểu lộ của Du Hành, giọng điệu anh kinh hoảng, thật ra sắc mặt vẫn đạm mạc.

Anh đi ra phía trước, đóng cửa lại khóa kỹ.

Quả thật anh không đem toàn bộ hạt châu nộp lên cho Lôi Thành, chính mình ẩn dấu chút ít trong nhẫn trữ vật.

Lời Ngô Diệu... nghe một chút thì thôi. Lời thật sự... một nhà Ngô Diệu liên lụy quá nặng, cho dù anh thật sự dấu một ít hạt châu giúp hắn trở nên mạnh mẽ, người được lợi cũng không đến phiên anh.

Anh làm gì phải cố hết sức lấy lòng như vậy.

Hơn nữa trải qua sự kiện kia, anh hoàn toàn không muốn dính líu với người nhà họ Ngô.

Vì tiết kiệm thiết bị chiếu sáng, bọn họ đều ăn cơm lúc chạng vạng tối khoảng năm sáu giờ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Lúc ăn cơm, anh vừa ăn vừa nghe người khác nói chuyện, biết rõ lửa của Lôi Thành lại lợi hại hơn rồi, kim châm của Trần Bính đã đâm qua gỗ dày 5cm...

Những thứ không nói khác, Lôi Thành ổn định lòng người rất tốt, mỗi ngày thả ra một ít tin tức nho nhỏ, đều là dị năng giả trên tầng quản lý, cũng đủ khiến trong lòng người khác vừa kính lại vừa sợ, càng tràn ngập tin tưởng với đoàn thể này, lại không dám nảy sinh bất cứ tâm lý phản loạn gì.

Ăn cơm chiều, mặt trời chiều ngã về tây, trong đại sảnh cũng tối hẳn đi, Lôi Thành đã đi tới, vỗ vỗ tay hô: "Mọi người im lặng một chút, ai còn ở trong phòng đi ra đây, cũng gọi người thân bạn bè mình luôn, tôi có chuyện trọng yếu muốn nói!"

Sau một hồi ồn ào, toàn bộ người đều đã đến đông đủ.

Đây là lần đầu tiên Du Hành nhìn thấy tất cả mọi người tụ tập đông đủ ở đại sảnh, nhìn sơ sơ, có hơn năm mươi người.

"Bây giờ còn bảo tất cả mọi người đi ra, là có một việc muốn nói với các người. Bên ngoài tòa nhà này càng ngày càng nhiều Zombie, mỗi ngày đội trưởng Trần Bính của các người đều gia cố cửa sắt, nhưng cánh cửa kia vẫn hư rất nhanh.

Hiện tại ở đây là nhà của chúng ta, chúng ta không thể để Zombie từng ngày phá hỏng cánh cổng nhà chúng ta, vì vậy chúng tôi quyết định mỗi ngày sẽ phái ra một đội người đi ra bên ngoài giết Zombie, một đội năm người, mỗi ngày thay phiên đi, đào được hạt châu Zombie có thể giao cho tôi, mười hạt đổi một gói mì ăn liền." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Lôi Thành không khỏi phân trần rồi phân chia xong đội ngũ, đọc danh sách lên, người nghe trong đại sảnh bỗng nhiên lớn tiếng tiếng thảo luận, hắn lớn tiếng ngăn chặn: "Danh sách này! Đội thứ nhất từ buổi sáng ngày mai bắt đầu! Không muốn đi, đồng thời không tham gia đội tìm kiếm vật tư, sau này một ngày chỉ có một bữa giữa trưa!"

"Tôi không phải mở cửa hàng thiện đường, không có nghĩa vụ cho các người ăn chùa ở không!"

Du Hành phát hiện, trong phần danh sách này, đều là người bình thường như anh, một dị năng giả đều không có, hơn nữa cấp dưới và người thân thiết của Lôi Thành một người cũng không có.

Hai người Lôi Thành và Trần Bính đứng chung với nhau, trong tay một người xuất hiện ngọn lửa, một người cầm kim châm, uy hiếp. Ba dị năng giả khác cũng đứng bên cạnh, một trong đó là dị năng hệ thủy và một dị năng hệ hỏa, còn có một dị năng hệ thổ, ngoại trừ không có người phụ nữ có không gian kia, tiểu đoàn thể này của Lôi Thành dị năng giả gì cũng có, hơn nữa bọn hắn được những người khác ủng hộ, khoảng chừng hai mươi mốt người.

Âm thanh cãi lộn bất bình từ từ yếu bớt. Chỉ có Ngô Diệu, chú hai Ngô vẫn còn nóng vội nói: "Con gái nhỏ của tôi chỉ mới mười lăm tuổi, vì sao trong danh sách này có con bé?!"

Con gái hắn đang ôm mẹ nó khóc lóc. Cả nhà bọn họ, chưa từng giết qua một con Zombie nào, bỗng nhiên toàn bộ bị sắp xếp tiến vào tổ đội, thiếu chút nữa sụp đổ. Trong đó con gái nhỏ càng bị dọa khóc lớn.

"Mười lăm tuổi, cũng không phải năm tuổi, quy củ ở chỗ này, có đi hay không."

"Còn ai có ý kiến sao?"

Chú hai Ngô nắm chặt tay Ngô Diệu, sốt ruột nói: "Diệu à, con nhìn em gái con, con bé, con bé còn nhỏ như vậy, cánh tay của con còn thô to hơn đùi con bé, con bé làm sao giết được Zombie! Con có thể cầu xin thay cho con bé được không? Con có thể phóng ra lửa mà!"

Quả nhiên Ngô Diệu đi tìm Lôi Thành, cuối cùng không tranh thủ đặc quyền gì cho em họ mình.

Thím hai Ngô Diệu khóc nói: "Đáng thương cho Duyệt Duyệt của tôi mà..."

Du Hành ngay tổ 1, ngày mai sẽ phải xuống lầu thanh lý Zombie. Bởi vậy anh không hề ở lại đại sảnh nghe tiếng ồn ào ong ong và tiếng khóc, nghe Lôi Thành nói tan họp đã trở về phòng mình, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Du Hành bọn hắn liền xuống lầu.

Thật ra công việc của bọn hắn cũng không khó, cũng không cần đi ra bên ngoài, chỉ cần đứng bên trong cửa sắt, chém những con Zombie lách ở ngoài cửa vào, chỉ cần không dựa vào quá gần, hoàn toàn có thể đảm bảo an toàn đấy.

Sau khi anh giết mấy con Zombie, nghe tiếng thét chói tai bên tai, thật sự ồn ào đến nhức cả đầu. Thở dài một hơi, anh đi đến bên người em họ Ngô Diệu tên Ngô Duyệt kia, cẩn thận nói với cô kỹ xảo giết Zombie.

"... Chém đầu của nó hoặc cổ, nơi khác không có tác dụng... Hạt châu ngay trong đầu..."

"Ọe!"

Ngô Duyệt khóc đến nất cục, nghe được một nửa chạy qua một bên nôn thốc nôn tháo.

"Tôi không thích nghe! Buồn nôn muốn chết! Ta không muốn không muốn!"

Du Hành liền không quan tâm cô ta nữa.

Một ngày trôi qua, anh đào được hai mươi mốt hạt châu, toàn bộ đều cất đi.

"Cậu lấy những hạt châu này làm gì? Lại không dùng được." Bành Sơn đăng ký hạt châu, hỏi anh.

"Tôi muốn lưu lại... biết đâu sau này tôi có dị năng, có thể cần dùng đến."

Đó là lựa chọn của một người, Bành Sơn cũng không nói thêm lời, sau khi đăng ký xong liền nói: "Được rồi, hôm nay các người làm việc khá tốt, đều trở về ăn cơm đi! Ngoại trừ Ngô Duyệt, ngày mai cô tiếp tục đi ra, cùng làm việc với tổ 2, cơm tối hôm nay không có phần cô. Tản đi!"

Quả nhiên Ngô Duyệt không có cơm tối ăn, cô khóc chạy về phòng, mẹ và chị cô vội vàng đuổi theo.

Cũng có người nhỏ giọng nói: "Cho dù cô ta không làm, có một anh trai là dị năng giả, cũng không đói chết đâu."

"Suỵt, nhỏ giọng một chút."

Cho dù Ngô Diệu ở trong đoàn thể dị năng giả này có địa vị không cao, nhưng trong mắt bình thường, cũng là nhân vật không cách nào chạm đến.

Không dám tùy tiện nói sau lưng của hắn.

Du Hành cúi đầu ăn cơm, sau khi ăn xong đi tản bộ trong đại sảnh, lại lấy điện thoại di động ra xem, vẫn không có tín hiệu.

Sau khi tiêu thực gần xong, anh mới trở về gian phòng của mình.

"RT9009 có ở đây không?"

"[Kí Chủ], chào buổi tối, xin hỏi có chuyện gì không?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Loại hạt châu này, nếu như đổi với các người, có bao nhiêu điểm lương hỏa?"

"Xin chờ một chút... Trải qua ra-đa quét hình, loại hạt châu này chỉ có kết quả trong thế giới nhiệm vụ, kết cấu của nó không cách nào phân tích, chúng tôi không cách nào nắm giữ được quy luật năng lượng áp suất trong đó. Bởi vậy không đáng tiền."

"À."

Du Hành nằm ở trên giường, nhìn những hạt châu này sau khi rửa sạch lộ ra ánh sáng óng ánh, bên trong có một viên rất rõ ràng, khác hắn hạt châu màu xám. Chính là hạt châu lúc trước anh đào được ở trạm xăng dầu, màu trắng đấy.

Cẩn thận nghĩ lại sự khác nhau của hai con Zombie này... hình như sức lực đạc biệt lớn!

Theo trực giác của anh thứ này có quan hệ không tầm thường với Zombie có sức lực lớn, chẳng lẽ Zombie có khí lực càng lớn, hạt châu càng trắng?

Chuyện này đợi sau này kiểm chứng lại.

Thế giới này thật sự quá khác thế giới trước kia anh trải qua, xuất hiện dị năng, ẩn ẩn biến tướng chia địa vị con người thành đủ cấp bậc. Vì cố gắng sống còn, anh cần đánh bóng hai mắt, càng không ngừng dọ thám, như vậy mới có thể càng nắm chắc nhiều thứ và sức mạnh.

Ngày hôm sau, Ngô Duyệt dường như còn không phóng ra một bước kia, nhưng cha cô cũng ở tổ 2, ngược lại cũng đã giết Zombie, không giống như con gái hắn chờ đợi cháu trai cứu tế.

Nhưng lúc ăn cơm Du Hành nhìn thấy bộ dáng chú hai Ngô, mặt tái nhợt như người chết, ăn cơm vào một nửa còn ói ra. Bị người chung quanh mắng một chập, nói hắn không giống đàn ông. Khiến sắc mặt hắn càng khó coi.

Tình huống nhà họ Ngô như vậy, ở tòa nhà này là bình thường đấy. Không phải tất cả mọi người đều từng giết Zombie.

Ngô Diệu còn đi tìm Du Hành, nói anh cùng Ngô Duyệt một đội, nhờ anh chiếu cố Ngô Duyệt. Trong ẩn ý lời nói, thật ra là bảo anh hỗ trợ giết số Zombie theo định mức của Ngô Duyệt.

"Đến lúc đó sẽ có báo đáp!"

Ngô Diệu nói như vậy, nhưng Du Hành vẫn quyết tuyệt từ chối.

Anh dựa vào cái gì? Cuộc sống của mình còn miễn cưỡng trôi qua, dựa vào cái gì giúp đỡ chứ.

Nhìn Ngô Diệu mặt đen lên rời khỏi, anh đóng cửa lại tiếp tục ngủ.

Đến mười mấy ngày nay, Du Hành không chỉ nghe ngóng, lâu rồi cũng nghe được một ít tin tức.

Lôi Thành cùng Trần Bính là bạn tốt, người hai cùng nhau chạy trốn, sau đó lục tục lại có người gia nhập vào đội ngũ của bọn hắn, mới mở rộng nhiều người như vậy. Trước kia đều là đàn ông đi ra ngoài tìm đồ ăn, bọn hắn đổi qua hai nơi, một nơi chính là siêu thị trước kia, một nơi chính là chỗ này. Có không ít người già, phụ nữ và trẻ con, cho đến bây giờ không chạm qua Zombie đấy.

Đồ ăn của bọn hắn càng ngày càng khác hẳn những người khác, cũng cần đi xuống lầu thanh lý Zombie. Rất nhiều người đều không quen, thế nhưng đói vài ngày, liền từ từ khắc phục được chướng ngại trong lòng. Dù sao không phải mỗi người đều giống như Ngô Duyệt, có anh họ, bác cả giúp đỡ, làm thế nào cũng sẽ không đói bụng.

Đợi đến lúc Du Hành làm nhiệm vụ, Zombie dưới lầu chỉ còn lại lẻ tẻ vài con. Thanh lý kịp thời, Zombie không còn tụ tập ở đây nữa, nguy cơ ở cổng cũng tạm thời được giải trừ.

Lôi Thành rất hài lòng, quyết định lần nữa đi ra ngoài tìm đồ ăn.

Những ngày này, không gian của Tăng Trân Trân được lượng lớn hạt châu nện xuống, sau đó thăng cấp rồi. Theo Tăng Trân Trân nói, bây giờ không gian có 400 m2.

Bình thường đồ vật bọn hắn ăn, chất đống bên ngoài phòng bếp và kho hàng. Đồ vật trong không gian Tăng Trân Trân, mới là vật bảo mệnh cuối cùng và sức mạnh của "chính mình". Hiện tại không gian tăng lớn, có nhiều không gian hơn chắc chắn phải nhét thêm ít đồ vào, cái này chuẩn bị cho sau này!

Hơn nữa, hạt châu trận này đã tiêu hao hết, cho dù nói thế nào vẫn cần đi giết chút Zombie. Đối với những dị năng giả như bọn hắn mà nói, giết Zombie đã không còn là vì sinh tồn, mà vì trở nên mạnh mẽ.

Lúc này đi ra ngoài, Lôi Thành có kế hoạch kỹ càng hơn, hắn nhìn trúng một nhà máy sản xuất bánh quy, khoảng cách cũng không xa, lái xe hơn một giờ có thể đến. Hắn đặc biệt bảo Tăng Trân Trân dọn trống không gian, chính là định một lần hành động lấy hết bánh quy trong nhà máy, đồ vật bên trong hễ quét là sạch, đây chính là thu hoạch rất lớn, trong một thời gian ngắn đều không cần ra khỏi cửa tìm đồ ăn nữa rồi.

Hắn có tự tin với nhà máy bánh quy này là do dưới tay hắn có một người đàn ông, người đàn ông này là công nhân nhà máy bánh quy, hắn ta có tin tức chính xác, trong nhà máy vừa nhận được một đơn đặt hàng lớn, vừa hoàn thành xong, người mua còn chưa có hóa đơn nhận hàng, toàn bộ đều chất đống trong kho hàng.

Lôi Thành tin tưởng, loạn thế mới đến không lâu, chắc chắn chưa có người chú ý đến nhà máy bánh quy, cho dù chú ý đến, ai có thực lực như hắn? Chuyện khác không dám nói, những cấp dưới này của hắn, nhân số đầy đủ, ngay cả những phế vật kia, những ngày này cũng đã học xong cách giết Zombie, có thể nói sức mạnh sung túc.

Thời điểm bọn hắn đi ra ngoài tìm đồ ăn, cũng không phải không gặp qua đoàn thể khác, nhưng không có người nào mạnh hơn hắn, nhìn thấy bọn hắn, cũng không dám tranh chấp, thành thành thật thật tự bỏ chạy.

Bởi vì đối với dã tâm trong lòng, Lôi Thành vô cùng coi trọng lần hành động này, lưu lại một nhà hai dị năng giả trông coi nơi này, đa phần mọi người trong tòa nhà văn phòng này đều bị điểm tên, Du Hành cũng có mặt bên trong. Thậm chí bởi vì không đủ xe, còn đặc biệt đi ra ngoài tìm xe.

Vốn Du Hành định, lúc này đi ra ngoài sẽ tìm cơ hội rờ đi, nhưng lúc tối, anh phát hiện mình phát sốt rồi, uống thuốc nằm ngủ, kết quả sáng ngày hôm sau đầu vẫn còn choáng váng hoa mắt.

Cùng anh còn có ba người bị bệnh khác, Lôi Thành rất tức giận, cảm thấy bọn họ đều dùng bệnh trốn tránh, phế vật nhát gan nhu nhược. Cũng mặc kệ Du Hành thật sự bị bệnh, để lại lời nói, trước khi bọn hắn trở về, bốn người này đều không có cơm ăn.

Cũng may Du Hành không thiếu mấy ngụm đồ ăn kia. Anh trở lại gian phòng của mình khóa cửa lại, chính mình lấy ra đồ ăn cùng thuốc trong nhẫn trữ vật. Anh cảm thấy cả người rét run, lại lấy chiếc chăn bao bọc chính mình, trốn trong chăn phát run.

Uống xong nước khoáng lạnh như băng, khiến anh càng thêm lạnh, cũng buồn nôn muốn ói.

Anh nhịn không được đứng lên, đến phòng bếp xin nước ấm, lại bị từ chối.

"Uống nước ấm cái gì, giả bộ bệnh còn nghiện rồi hả?"

Du Hành cười khổ: "Cháu thật sự bị cảm, đang phát sốt đây này."

Người phụ nữ trung niên trong phòng bếp nghe nói là mẹ của Trần Bính, trong coi phòng bếp này, nghe Du Hành nói mới nghi ngờ đưa tay qua sờ đầu anh: "Ôi chao, thật sự phát sốt rồi! Nhưng tôi cũng không dám nấu nước cho một mình cậu, đợi giữa trưa đi, lúc nấu cơm mở bếp tôi nấu cho cậu một chút."

Bà cũng là nghe con mình nói, có bốn người giả bệnh không đi tham gia hành động, đau lòng con trai, nên lúc này mới không có sắc mặt tốt với Du Hành. Bây giờ phát hiện người ta thật sự ngã bệnh, cũng có chút mềm lòng.

"Vậy được, làm phiền dì."

Du Hành run rẩy trở lại gian phòng của mình, lật ra chăn của mình rồi đắp lên. Cửa sổ có khe hở gió thổi vào anh đều cảm thấy lạnh lẽo, lại đứng lên kéo bức màn đóng cửa sổ lại. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Đến trưa, quả nhiên lấy được nước ấm mẹ Trần Bính để dành cho anh. Anh liền lấy nước ấm ăn với bánh quy, lại uống thuốc. Lúc này trong bụng mới ấm áp dễ chịu, anh thoải mái đi ngủ, một giấc ngủ này anh ngủ đến tối.

Anh quấn kín chăn, cả người đổ đầy mồ hôi, nhưng tinh thần lại tốt hơn nhiều, cảm giác choáng váng nặng nề cũng đã biến mất.

"Hô ——" anh duỗi lưng một cái, sau khi thay bộ quần áo kéo bức màn rồi mở cửa sổ cho thông gió.

Bên ngoài tối như mực, nhìn không thấy xe bọn Lôi Thành trở về.

Du Hành đẩy cửa đi đến đại sảnh, quả nhiên Lôi Thành bọn hắn còn chưa có trở lại. Mọi người lưu lại đều tụ tập ở đại sảnh, đa phần đều mang gương mặt lo lắng.

Dù sao nhà máy bánh quy kia qua lại chỉ cần hai tiếng, cho dù tình hình giao thông không tốt, tối đa cũng chỉ ba tiếng. Vị trí nhà máy bánh quy cũng không nằm ngay trung tâm chợ, ngoại thành không có nhiều Zombie, nói thế nào cũng không thể đi cả ngày còn chưa trở lại.

Sáng ngày hôm sau lúc hơn mười giờ, quả nhiên bọn Lôi Thành trở về, nhưng thoạt nhìn tình huống rất không tốt.

Không hăng hái giống như trong tưởng tượng, hoan hô vui mừng, toàn bộ đoàn xe tràn ngập không khí trầm lặng áp lực.

Du Hành cũng bị gọi xuống đi hỗ trợ, anh giúp chuyển người bị thương lên lầu.

"Đây là làm sao vậy?"

"Làm sao nhiều người bị thương như vậy?"

"Gặp phải rất nhiều Zombie sao?"

Cả tòa nhà văn phòng đều bị kinh động.

"Mau mau, đóng cửa lại! Hôm nay đến phiên đội mấy trực ban, là đội một à! Mau xuống dưới! Giữ cửa bên ngoài, thanh lý Zombie đi!"

"Anh Bành là đội hai! Hôm trước đội một luân phiên qua rồi!"

"Vậy thì đội hai! Nhanh xuống, đừng lề mề nữa!"

Người đội hai tranh thủ thời gian cầm lấy vũ khí chạy xuống lầu. Một đội xe gào thét trở về, trên người người bị thương mang theo mùi máu, ven đường không biết hấp dẫn bao nhiêu Zombie, đợi đến lúc cánh cổng miễn miễn cưỡng cưỡng đóng lại, ngoài cửa đã nằm một đám Zombie, dồn ép ở cửa vang lên tiếng vang.

Trong đó có một con sức lực vô cùng lớn, nó đâm ngang con Zombie trước mặt, gào lên một tiếng tay không bắt đầu xé rách cửa sắt, cửa sắt bị nó kéo bắt đầu biến dạng, dưới ánh mắt kinh hoảng của mọi người càng biến càng lớn.

"Mau đánh chết nó!"

Cửa sắt lộ ra một lỗ to, hơn phân nửa thân thể con Zombie kia đã chen lấn đi vào.

"Mau mau!"

"A!"

Con Zombie kia vươn tay dài chụp một phát, lập tức cắn chết một người, máu huyết bắn ra tung tóe, kích thích tất cả Zombie ở đây. Càng nhiều Zombie từ lỗ to kia không để ý sống chết chui vào, rất nhanh đã có hơn mười con Zombie vào cửa.

"Cứu mạng! Nhanh có ai không!"

Dưới lầu đội hai chỉ còn lại bốn người, thoáng chốc đã mất hết dụng khí, chạy tứ tán lên trên lầu, sau lưng Zombie đuổi theo lên lầu.

Trên lầu người nghe được tiếng kêu to, vội vàng gọi người xuống hỗ trợ, kết quả người vội vã xuống lầu va chạm với người đội hai, hành lang phía trước rậm rạp chằng chịt đều là Zombie.

"Chạy mau đi!"

Ngoài cửa ngăn chặn Zombie, chỉ cần cẩn thận chút, cũng không khó đánh, nhưng trước mặt có một đoàn Zombie như vậy, không có gì ngăn cản nhào đầu về phía trước, những người có kinh nghiệm ít này không dậy nổi dũng khí, vô ý thức quay đầu bỏ chạy lên trên lầu.

"Chẳng lẽ loại Zombie đó đến rồi?" Sắc mặt Lôi Thành âm trầm, lớn tiếng hô: "Trần Bính, Quan Vũ, Ngô Diệu! Các người dẫn người nhanh chóng xuống dưới ngăn cản, ngàn vạn lần đừng để Zombie đi lên! Cẩn thận Zombie kỳ quái bên trong!"

Cái gì là Zombie kỳ quái? Bên trong tòa nhà văn phòng chỉ còn sót lại ba dị năng giả không bị thương bị Lôi Thành phái ra ngoài, quả thật chỉ cần đe dọa mắng chửi những kẻ chạy trốn kia liền đứng lại, cùng nhau đối kháng những con Zombie kia.

Trong đó có một con Zombie có sức lực vô cùng lớn, một tay vung lên, tướng đất hành lang lập tức sụp đổ.

"Giết nó trước! Nhanh lên!"

Cuối cùng hao tổn mười mấy người mới hóa giải lần nguy cơ này, sau đó Trần Bính qua loa xử lý miệng vết thương nhanh chóng xuống lầu sửa chữa cánh cửa sắt kia.

"Đó là cái gì?"

Trần Bính nhìn lại trên đường, một con chó lớn có thân hình cao lớn lại vô cùng bẩn chậm rì rì đi đến, cả người hắn nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, nhớ đến trong nhà máy bánh quy suýt chút nữa đoàn người bọn hắn ngập lụt trong đám chuột.

Tốt không linh xấu linh, con chó lớn kia còn cách cửa cổng năm mét đột nhiên tăng tốc, men theo mùi máu huyết trong không khí bay nhanh đến.

Trần Bính không tự giác lui về sau hai bước, sau đó trụ vững bước chân. Hắn không thể lui. Hắn nhanh chóng chọn một người đi lên báo tin cho Lôi Thành, kế tiếp ra lệnh: "Toàn bộ giữ vững tinh thần, vung đao xuống đầu chó!"

Cửa sắt bịch nổ mạnh một tiếng, chó Zombie lớn tiếng tru lên, tiếp tục phốc đụng mạnh vào, cửa sắt lại lung lay sắp đổ. Trần Bính vung đao, cương thiết (sắt thép cứng rắn) bao trùm lên mặt đao, khiến cho thân đao càng thêm kiên cố bén nhọn, hắn xông lên dùng đao đâm vào đầu chó Zombie, chó Zombie lay động kịch liệt, hất văng Trần Bình ra ngoài, đao còn cắm trên đầu chó Zombie.

Đồng thời chó Zombie đã bị những người khác công kích, kêu thảm một tiếng lui về phía sau, thẳng tắp lui về phía sau hai mét.

Trần Bính đứng lên, lần nữa tập kết nhân thủ, lúc này Lôi Thành cũng mang người ra, hắn trông thấy con chó Zombie này sắc mặt cũng trắng bệch, trong mắt hiện lên vài tia sợ hãi, lại bị hắn rất nhanh trấn áp xuống.

"Nhanh lên! Đừng lề mà lề mề nữa!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Chó Zombie lui về phía sau, dùng chân cào cào đất, rồi nhào đầu mạnh về phía trước, Trần Bính đã sửa xong cửa sắt bị đánh ngã, không nghĩ đến chó Zombie nhảy một cú từ ngoài cửa nhảy đến, lập tức làm rối loạn tất cả bố trí của Lôi Thành.

Chó Zombie đè chết một người ngay tại chỗ, Lôi Thành bọn hắn hao tổn vài nhân mạng và vô số vết thương, rốt cuộc mới giết được con chó Zombie này.

Đào ra hạt châu lớn như quả trứng gà, mang theo tơ máu màu đỏ tươi, Lôi Thanh nắm bắt trong tay cảm giác được, viên hạt châu này so với những viên hạt châu hắn từng thấy trước kia, ẩn chứa càng nhiều sức mạnh khiến hắn động tâm.

Nhưng người hi sinh khiến sự sung sướng của hắn bị bịt kín một tầng bóng mờ dày đặc.

Người trên lầu bắt đầu nghe theo phân phó xuống lầu xử lý thi thể, nói cách khác rất nhanh lại dẫn đến những thứ Zombie khác.

Chết sáu người, ba người bị trọng thương, đều bị chó Zombie cắn trúng, Lôi Thành ra lệnh đưa ba người này cách ly giam lại. Người bị thương khác cũng đưa lên lầu chữa trị trước.

Thi thể chỉ có thể hoả táng, một thùng xăng xách đi ra ngoài xối lên, rất nhanh đã hóa thành tro bụi.

Cánh cổng bị hư hại nặng nề, cần sửa chữa khẩn cấp, đáng tiếc Trần Bính bị thương, dị năng cũng khô kiệt, chỉ đành để người bình thường tạm thời dùng nguyên liệu xử lý một chút.

Bận rộn kinh hãi một ngày cứ như vậy qua đi. Đến lúc chạng vạng tối, ba người bị chó Zombie cắn kia đều bị Zombie hóa hết, không ngoại lệ đều bị giết chết.

Dưới lầu ngọn lửa vẫn luôn cháy mãi không ngừng nghỉ, mạng người như cỏ rác, sau khi chết cũng chỉ trộn lẫn với các thi thể khác cùng nhau bị đốt thành tro bụi.

Trong hắn có ta, trong ta có hắn... nhưng lại không phải tình cảm lãng mạn ôm ấp gì cả, chỉ khiến người sống thổn thức vô hạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK